Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 417: Chương 417: Đá thanh loan




Trong tình huống này, đám người Kỷ Vân Thư không tiếp tục hùng hổ doạ người nữa.

Chờ đến khi tình trạng của Lý Xa dần dần tốt hơn.

Lát sau!

Lý Minh Châu ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người, hít một hơi thật sâu.

Hầu kết của ông ta nhấp nhô lên xuống hồi lâu, giống như đang sắp xếp lời nói. Cuối cùng, ông ta buông ánh mắt xuống, bất đắc dĩ nói, “Không sai, A Viễn đúng là không phải hoàn toàn điên khùng, phần lớn thời gian, hắn đều bình thường. Đây là bệnh đã được chuẩn đoán từ nhiều năm trước.”

“Vậy bây giờ ngươi có thể nói rồi sao?”

Ông ta gật đầu, “Được, ta nói.”

Giọng điệu nặng nề!

Xung quanh cực kỳ an tĩnh, không ai lên tiếng, cũng không có người nào ngắt lời Lý Minh Châu.

Nói đi!

Nói đi!

Chúng ta đều dựng lỗ tai lên nghe!

Trương bộ đầu là người thô kệch, thậm chí còn khoáy khoáy lỗ tai, muốn nghe cho rõ ràng một chút.

Phòng Minh Tam nhích gần về phía trước, chỉ sợ bỏ sót điều gì!

Văn Lệnh Dương nhanh chóng cầm cuốn sổ trong tay, chuẩn bị bút, sợ bỏ lỡ một chút manh mối.

Đối với Kỷ Vân Thư, nàng hết sức chăm chú nhìn Lý Minh Châu và Lý Xa.

Tuy nhiên ——

Đợi thật lâu, Lý Minh Châu ấp úng mãi vẫn chưa nói ra một từ.

Biểu cảm trên mặt ông ta rắc rối phức tạp!

Kỷ Vân Thư chăm chú để ý tới biểu hiện của ông ta, đột nhiên —— chú ý tới một mặt dây chuyền trên cổ Lý Xa.

Mặt dây chuyền được làm bằng đá Thanh Loan!

Khi nhìn thấy rõ hoa văn trên mặt dây chuyền, trong lòng nàng bỗng nhiên rung động!

Đầu óc choáng váng trong chốc lát, nháy mắt hiểu ra điều gì đó, tất cả các manh mối, cũng từng chút một được nối lại với nhau.

Nàng bình tĩnh hít vào một cái, nói với Lý Minh Châu mãi vẫn chưa chịu nói, “Nếu ngươi cảm thấy khó xử, hay là để ta nói. Ngươi chỉ cần đáp đúng, hoặc là không đúng. Hoặc là, người chỉ cần gật đầu hay lắc đầu cũng được.”

Cái gì?

Kỷ Vân Thư đã biết?

Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người nháy mắt đều tập trung vào trên người nàng.

Kỷ Vân Thư nghiêm mặt: “Trên vòng tay của Ngọc Âm cô nương có khắc hai chữ “Thượng Hi“. Ta nghĩ, không phải nhắc tới ngươi, mà là Lý Xa, đúng không?”

Nàng đợi Lý Minh Châu đáp lại!

Một lát sau, Lý Minh Châu cúi người, gật đầu.

Sau đó ông ta lại ngẩng đầu hỏi, “Sao ngươi biết được?”

“Không khó.”

Nàng chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ Lý Xa, giải thích, “Mặc dù trên cổ áo ngươi có thêu hoa văn, giống như hoa văn trên mạng che mặt của Ngọc Âm cô nương. Nhưng, hoạ tiết của mặt đá Thanh Loan đeo trên cổ Lý Xa, lại giống như vòng tay của Ngọc Âm cô nương, hơn nữa càng thêm tinh xảo, và được làm thủ công. Sợi dây dùng để nối mặt dây chuyền có màu đỏ. Do đó, có thể dễ dàng nhận ra là được nữ nhân tặng. Ngoại trừ Ngọc Âm cô nương, có lẽ không thể nghĩ được người nào khác.

Quan trọng hơn, đá Thanh Loan thuộc về song sinh thạch, khi nữ tử gửi gắm tình ý của mình, thường sẽ tặng một khối đá Thanh Loan cho đối phương, phía trên còn được Ngọc Âm cô nương chạm khắc giống như hoa văn trên vải lụa mỏng che mặt. Có thể thấy, người mà Ngọc Âm cô nương chân chính muốn gửi gắm tình cảm, thật ra không phải là ngươi, mà là Lý Xa. Ta nói đúng không?”

Hoá ra, tất cả chỉ là hiểu lầm!

Người Ngọc Âm cô nương thật sự thích, chính là Lý Xa - có lúc điên khùng, có lúc bình thường.

Nhưng, Lý Minh Châu không gật đầu, cũng không lắc đầu!

Ông ta chỉ giữ im lặng!

Mọi người đều sững sờ đến nỗi tròng mắt sắp sửa rơi xuống!

Đây tuyệt đối là một tin tức giật gân.

Trác Vĩ, ngươi xác định không tới đây đưa tin sao?

Có thể chụp lén được vài bức ảnh.

Kỷ Vân Thư hỏi, “Vậy, có phải Lý Xa là một trong bảy vị đương gia năm đó của các ngươi hay không?”

Lúc này, Lý Minh Châu gật đầu!

Bảy huynh đệ, đã xuất hiện sáu người.

Nhưng Kỷ Vân Thư không biết rằng, Vân Đồng Dương cũng là một trong số đó!

Nàng không có ý định hỏi nữa, chỉ nói, “Được, tại hạ không quan tâm những gì đã xảy ra hai mươi năm trước giữa Lý Xa và ba người chết kia, nhưng có thể chắc chắn rằng, Ngọc Âm cô nương đã được Lý Xa chỉ dẫn, giả vờ giả quỷ hù dọa ba người kia, sau đó nhân cơ hội giết người, cuối cùng đổ hết tội danh cho quỷ thần. Đương nhiên, còn có một khả năng khác, chính là hắn thật sự không giết người, nhưng nhìn thấy hung thủ, lúc này mới luôn miệng nói quỷ hồn lấy mạng gì đó. Hoặc, đó là những gì hiện tại ta muốn nói.

Thật ra, ngươi sớm đã biết Lý Xa sẽ đi giết người, lúc đó nhất định ngươi từng cố gắng ngăn cản, nhưng hắn không nghe. Tạm thời không nói về hai người chết lúc trước đã chết như thế nào, hãy nói về cái chết của Thường lão gia đi. Ngày đó ngươi đi công chuyện rời thành Du Châu không lâu, liền nghe được tin đồn nói rằng Thường Thế Lương gặp quỷ, tình huống giống hệt hai người đã chết lúc trước. Vì vậy, ngươi lo lắng Lý Xa sẽ tiếp tục giết người vào ngày hôm sau, lúc này mới từ ngoại thành lặng lẽ gấp gáp trở về suốt đêm. Ngươi căn bản không tới cửa hàng ngọc thạch để lấy sổ sách, mà là chạy đến Thường phủ, muốn ngăn cản Lý Xa giết người, đúng không?”

Lý Minh Châu không nói gì, cúi đầu càng thấp, cũng càng thêm dùng sức ôm Lý Xa vào trong lòng ngực.

Trầm mặc như vậy, dường như ông ta đã thừa nhận.

“Ngươi sở dĩ đi đào mộ giữa đêm hôm khuya khoắt, căn bản không phải vì cái mà ngươi gọi là nhẫn ban chỉ, mà là có hai mục đích. Một, là ngươi muốn tiêu hủy thi thể, bởi vì trên thi thể có hình xăm của phái Lưu Bang các ngươi. Hai, chính là phía trong quan tài, có khả năng còn có đồ vật liên quan tới Lý Xa, ngươi cần phải lấy về.”

“Đồ vật?” Phòng Minh Tam hỏi, “Đó là thứ gì? Ngoại trừ nhẫn ban chỉ ra, chỉ có một số quần áo và vật phẩm chôn cùng.”

“Vậy thì phải làm phiền Phòng đại nhân phái người đến kiểm tra bên trong quan tài Thường Thế Lương lần nữa, hãy tìm cẩn thận một chút, có lẽ trong những vật bồi táng đó, sẽ có.”

Phòng Minh Tam không nói lời nào, lập tức ra lệnh.

Mấy tiểu bộ khoái nhanh chóng chạy đi làm việc!

Lý Minh Châu hoàn toàn giống như người câm, tất cả mọi thứ, đều bị Kỷ Vân Thư nói rất rõ ràng, ông còn có gì giải thích?

Nhưng Cảnh Dung lại hỏi, “Nhưng động cơ giết người của hắn là gì?”

Kỷ Vân Thư lắc đầu, “Vậy phải đợi chính hắn nói. Hoặc là, chờ sau khi Lý Xa thanh tỉnh, để hắn tự mình trả lời.”

Đột nhiên ——

“Hay là, để ta nói đi.”

Bên ngoài có một người đang đứng ở cửa.

Là Ngọc Âm.

Nàng lạnh lùng nhìn mọi người, dưới sự hộ tống của mấy bộ khoái bước vào.

Sau đó nàng ngồi xổm bên người Lý Xa, lấy khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau ở trên đầu hắn.

“Các ngươi đều hiểu lầm rồi, quan hệ giữa ta và A Viễn không giống như các ngươi nghĩ. Người hắn thích, là thân tỷ tỷ của ta.”

Hả?

“Hai mươi năm trước, tỷ tỷ ta và A Viễn tình đầu ý hợp, vốn muốn thành thân. Nhưng, những đương gia của Lưu Bang phái năm đó cực lực ngăn trở, bày trò trước mặt A Viễn đánh chết tỷ tỷ của ta. Từ ngày đó về sau, hắn đã mắc phải căn bệnh này.” Trong khi nói, nàng nâng lấy viên đá Thanh Loan trên cổ Lý Xa, “Hoa văn trên khối đá Thanh Loan này, là do tỷ tỷ ta tự mình điêu khắc, tặng cho hắn. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn giữ nó bên mình. Trong lòng hắn, chưa từng buông bỏ tỷ tỷ ta.”

Nói tới đây, ánh mắt Ngọc Âm bắn ra căm hận, còn có tiếc hận.

Nước mắt rưng răng, nhưng nàng lại quật cường “nuốt” trở về.

Ngay sau đó, nàng đứng dậy, siết chặt cổ mình, nói với Kỷ Vân Thư, “A Viễn tuyệt đối không giết người, cho dù Kỷ tiên sinh nói đúng, hắn cũng không giết người được. Bởi vì buổi tối hôm mà Thường Thế Lương chết, A Viễn...... đã ở bên ta.”

Lý Minh Châu không dám tin tưởng, kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Âm, “Ngươi nói rằng, A Viễn thật sự không giết người? Nhưng, ta rõ ràng nhìn thấy hắn đi ra từ Thường phủ.”

~~~Hết chương 416~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.