Thi thể vốn trần trụi, hiện giờ đã được mặc quần áo tơ lụa tinh tế gọn gàng. Mái tóc dài rối bù thô ráp cũng được chải chuốt cực kỳ bóng mượt, mang theo trang sức kim thoa bằng bạc.
Trang sức phối ở trên người nhiều không kể xiết, cùng với sự di chuyển của thân thể, phát ra từng loạt âm thanh của tiếng kim loại.
Ống tay áo to rộng, cũng che đi đôi tay đã bị chặt đứt của Thủy Tinh, trên mặt, còn mang theo một chiếc mặt nạ vàng tinh xảo tuyệt mỹ.
Toàn bộ, chỉ phảng phất như một khối tượng Phật ánh vàng rực rỡ!
Mặc dù thi thể ngay lúc này đã có chút hư thối, nhưng bởi vì đã trải qua xử lý, xung quanh còn rải phấn bồ kết, thậm chí còn có chút phấn hoa.
Vì thế cũng không cảm thấy có mùi thúi.
Kỷ Vân Thư nhanh chóng mở hộp gỗ đàn hương mà mình mang đến, từ bên trong lấy ra một con dao nhỏ mỏng, đặt ở một bên.
Nàng đeo bao tay màu trắng vào, hơi kéo áo trên người Thủy Tinh để lộ ra bả vai.
Nàng cầm lấy con dao, ở trên vai Thủy Tinh nhẹ nhàng cắt ra một lỗ hổng, sau đó nhanh chóng cẩn thận cắt lấy một miếng da.
Bởi vì máu trong thi thể đã bị đông lại, khi nàng cắt da thịt không bị chảy ra máu, màu sắc trên quần áo, vẫn sạch sẽ như cũ.
Nàng đặt miếng da kia ở trên một tấm khăn tay.
Một loạt động tác sạch sẽ lưu loát!
Nàng quay đầu nói với Giang phu nhân, “Được rồi, có thể để thi thể lại vào trong quan tài.”
Như thế đã kết thúc?
Mọi người đều cảm thấy nàng còn chưa bắt đầu!
Lý Triệu há miệng ra, cũng cảm thấy không thể tin nổi, không phải nên mổ bụng gì đó hay sao? Vì sao......
Giang phu nhân đồng ý, sai người để thi thể lại vào trong quan tài, đậy nắp quan tài lên.
Giống như một đoạn sự tình mới vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh.
“Ta cần một chậu nước muối, một tờ giấy trắng sạch sẽ, có thể mang tới đây không?” Kỷ Vân Thư hỏi.
Những gì nàng yêu cầu, Giang phu nhân đều cực kỳ phối hợp.
Tất cả đều đồng ý mang tới.
Sau khi nước muối và giấy sạch đều được chuẩn bị xong, Kỷ Vân Thư lúc này mới bỏ miếng da vừa rồi đã cắt bỏ vào trong nước muối, đợi thời gian khoảng nửa nén hương, nàng đặt tờ giấy sạch vào trong chậu nước, nhúng qua vài lần, sau đó cầm lên.
Trên tờ giấy sạch, có thêm một số dấu vết màu cam.
Khóe miệng nàng co giật, thần thái ngưng trọng, yên lặng đặt tờ giấy qua một bên, nhìn về phía Cảnh Dung.
“Vương gia, có thể thông báo với Kinh Triệu Doãn, có lẽ, ta đã biết hung thủ là người thế nào.”
“Được.” Hắn gật đầu, lập tức sai người đi thông báo với Kinh Triệu Doãn.
Nghe thấy có tiến triển về vụ án mất tích, Kinh Triệu Doãn dừng mọi việc và đuổi tới đây.
“Kỷ tiên sinh, đã tìm ra hung thủ rồi sao?”
Hắn cực kỳ kích động.
Mặc dù vụ án đã được ném lại cho Kỷ Vân Thư, nhưng hắn là Kinh Triệu Doãn, không thể bãi nhiệm toàn bộ trách nhiệm.
Kỷ Vân Thư đứng ở bên ngoài linh đường, nhẹ nhàng nói với Kinh Triệu Doãn.
“Ta đã đi một chuyến tới Lương Sơn, tìm được một mảnh vải bố màu trắng. Sau đó phát hiện ra trên vải bố trắng, có dính dầu mỡ, hơn nữa có hai loại dầu mỡ. Một loại, chỉ là mỡ heo bình thường, còn có một loại nữa, chính là mỡ người.”
A!
Mọi người ở đây, gần như đều vô cùng khiếp sợ!
Mỡ người?
Chỉ nghe hai chữ này một chút, lập tức đã cảm thấy buồn nôn.
Kinh Triệu Doãn không hiểu lắm, nhanh chóng hỏi, “Tiên sinh có ý gì?”
Kỷ Vân Thư giải thích, “Khi miếng vải bố trắng bị thấm nước, đã tràn ra hai loại dầu mỡ, nếu đó là mỡ heo, sẽ hình thành một lớp dầu có màu tối hơn ở vòng ngoài. Nếu là mỡ người sẽ hình thành một lớp dầu có màu tối hơn ở giữa.”
“Một mảnh vải trắng bị ném ở trên núi Lương Sơn, bị dính mỡ heo, còn dính mỡ người. Điều này có thể đoán ra được, lúc ấy khi hung thủ muốn vận chuyển người chết từ trong thành ra ngoài, vì lo sợ bị phát hiện nên đã đặt thi thể cùng với một số thịt heo chung vào một chỗ. Khi ra khỏi thành, tất nhiên sẽ thuận tiện hơn nhiều. Tuy nhiên, hung thủ không thể ngờ được chính là, người chết có thể trốn thoát. Hắn một đường đuổi theo trên Lương Sơn, một mảnh vải trên người vô tình bị rơi xuống. Và khối vải bố trắng kia nhất định hung thủ vẫn luôn mang theo trên người. Bởi vì thời điểm hắn che dấu người chết trong thịt heo để chất lên xe ngựa, mảnh vải đã bị dính mỡ heo, sau đó lại dính dầu từ bàn tay đã bị chặt đứt của người chết chảy ra.”
“Vừa rồi, ta đã lấy một mẫu da người chết và bỏ vào trong nước muối, phát hiện ra có mỡ heo trên đó, giống như ta đã dự đoán trước. Hơn nữa, chỗ tay người chết tay đã bị chém đứt cực kỳ bằng phẳng, có thể phán đoán được, hung thủ chắc hẳn là một người bán thịt lợn. Kinh Triệu Doãn, hiện tại ta cần ngài lập tức đi điều tra ở trong kinh thành, tất cả những người bán thịt lợn. Nhưng nhất thiết phải nhớ kỹ, không thể rút dây động rừng, để tránh hung thủ trốn thoát trước khi chưa xác định chắc chắn.”
Nói nhiều như vậy, tất cả mọi người lắng nghe cũng đều hiểu ra!
Kinh Triệu Doãn vừa kinh ngạc, vừa kinh hỉ, đương nhiên, còn có kính nể!
Kinh Triệu Doãn nâng theo áo choàng, liên tục đồng ý, nhanh chóng chạy đi làm việc.
Giang phu nhân lại bắt đầu vừa khóc, vừa hét, “Nếu tìm được tên hung thủ kia, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Từng tiếng đều là mắng chửi!
Kỷ Vân Thư đi đến trước mặt bà ta, “Giang phu nhân, người chết không thể sống lại.”
“Kỷ tiên sinh, đa tạ ngươi.”
“Không cần đa tạ.”
Giang phu nhân khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, đám người Kỷ Vân Thư không còn gì để làm, lập tức rời khỏi Lý phủ.
Mới vừa trở lại trong Dung Vương phủ.
Lang Bạc đã nhẹ giọng nói ở bên tai Cảnh Dung mấy câu.
Chỉ nghe thấy Cảnh Dung nói lại một câu, “Được rồi, cứ để hắn chờ ở đó.”
Ngược lại, hắn nói với Kỷ Vân Thư, “Bổn vương có chút việc, nàng cũng đi nghỉ ngơi đi. Nếu như phạm vi hung thủ đã được thu hẹp, ta tin tưởng bên phía Kinh Triệu Doãn, rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Ân.”
Nàng gật đầu!
Cảnh Dung lập tức rời đi cùng với Lang Bạc.
Nàng không có tâm trạng để hỏi hắn đi nơi nào, hiện tại quan trọng nhất, có lẽ chính là vụ án mất tích đã có manh mối mới, nàng tin rằng rất nhanh có thể phá được vụ án này.
........
Trong rừng đào.
Nghiêm Duy Di đang ngồi ở trong đình, trên bàn trước mặt có đặt một bình trà, có điều nước trà đã bị nguội lạnh!
Người này nhìn qua, giống như một vị tiên sinh dạy học, trên mặt còn xem như hiền hoà.
Không ai có thể tưởng tượng được một một người như vậy, có liên quan tới bốn chữ tàn nhẫn độc ác.
Hắn đợi thời gian khoảng một nén nhang, rốt cuộc cũng nhìn thấy Cảnh Dung đi tới.
Hắn thu hồi hận ý trong mắt, đứng dậy chắp tay, “Tham kiến Dung Vương.”
“Nghiêm tiên sinh không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”
Cảnh Dung ngồi xuống, trên khóe miệng mang theo ý cười.
Nghiêm Duy Di ngồi xuống đối diện với Cảnh Dung, ánh mắt vẫn luôn hạ thấp, hỏi, “Không biết Dung Vương tìm ta tới đây, là vì chuyện gì?”
“Không cần nóng vội.”
Cảnh Dung bưng bình trà nguội lạnh trước mặt, rót ra hai chén, đẩy một chén trong đó tới trước mặt Nghiêm Duy Di.
Sau đó nói, “Tới! Nghiêm đại nhân hãy nếm thử xem, ta dùng hoa đào pha trà, uống có ngon không.”
Rõ ràng đã biết trà đã lạnh, nhưng Nghiêm Duy Di vẫn bưng lên, đặt ở bên miệng uống một ngụm nho nhỏ, sau đó nhẹ nhàng buông xuống.
“Trà rất ngon.”
“Chỉ rất ngon thôi sao? Chẳng lẽ Nghiêm đại nhân đều không phát hiện ra, trong trà này, có bỏ thêm thứ gì khác?” Cảnh Dung nhướng mày.
Thứ khác?
Nghiêm Duy Di nhìn trà trong chén, không hiểu, “Còn thỉnh Vương gia nói thẳng.”
Chỉ nghe thấy Cảnh Dung cười lạnh một tiếng, “Trong trà này, có bỏ thêm lá quýt miền Bắc mà Nghiêm tiên sinh ngươi tự mình trồng.”
“Ồ!”
Sắc mặt Nghiêm Duy Di ngay lập tức khắc cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong ánh mắt, mang theo kinh hãi và hoảng sợ!