Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 125: Chương 125: Đây là Đại Lâm, không phải Khúc Khương




Khuôn mặt ẩn ẩn hiện hiện, hốt hoảng ở phía trong bức mành, vừa lúc bị Kỷ Lê và Kỷ Hoàn nhìn thấy được. Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng thanh kiếm trong tay Kỷ Hoàn, lại muốn tiến lên.

Trong lòng hắn dường như vẫn còn hoài nghi, muốn lôi người phía trong xe ngựa ra ngoài, xốc khăn che mặt lên, nhìn thật kỹ một cái, xem có phải là Kỷ Vân Thư hay không.

Bước chân vừa mới di chuyển một bước, lập tức đã bị Kỷ Lê giữ chặt.

Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Dung Vương đang ở đây, ngươi và ta không thể xằng bậy.”

Kỷ Hoàn thực sự không cam lòng, đợi xe ngựa đi xa, ném tay Kỷ Lê ra.

Kỷ Hoàn phát tiết lửa giận trong lòng: “Người bên trong xe ngựa, nhất định là Vân Thư. Ngươi và ta cứ để nàng chạy như thế, làm sao báo thù được cho Tam đệ?”

So với hắn, Kỷ Lê lại bình tĩnh hơn rất nhiều, xụ mặt, nói: “Cho dù có phải hay không, ngươi vừa mới nháo một hồi như vậy, ngươi và ta cũng coi như đã kết thù cùng với Dung Vương. Ngày sau hành sự, tất nhiên sẽ rất bất tiện. Thà rằng thêm một bằng hữu, cũng không cần kết thêm một địch nhân.”

Kỷ Lê là Tả Tư Doãn, vừa giỏi văn vừa giỏi võ, được xem như một quân sư, đầu óc tất nhiên xoay chuyển nhanh hơn kẻ lỗ mãng như Kỷ Hoàn.

Kỷ Hoàn đành miễn cưỡng từ bỏ, nhưng trong lỗ mũi dường như đều phun ra khí trắng!

Cả hai lập tức chạy về đưa ma cho Kỷ Nguyên Chức.

Nhưng, nếu như chờ hai người về tới phủ, phát hiện ra Kỷ phủ đã bị đốt gần như cháy hết, tổ mẫu của mình đã chết, chỉ sợ sẽ hối hận hiện tại không đuổi theo xe, chém chiếc xe ngựa kia thành hai nửa!

......Edit: Emily Ton.....

Bên trong xe ngựa, Vệ Dịch cuối cùng đã bình tĩnh lại, tiếp tục ôm hai bức họa kia.

“Thư nhi, những người vừa rồi là ai, hắn muốn giết chúng ta hay sao? Vì sao hắn lại muốn giết chúng ta?”

“Không sao, bọn họ không phải muốn giết chúng ta, chỉ là một sự hiểu lầm.”

“Thật vậy chăng?”

Kỷ Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy.”

Vệ Dịch xê dịch gần tới bên người nàng, không nói gì nữa.

Tâm tư của Kỷ Vân Thư trầm xuống, vừa rồi nếu không phải Cảnh Dung ngăn lại, nàng chắc chắn đã chết.

Duỗi tay vén mành lên, nhìn về phía trước mặt, vừa lúc cũng nhìn thấy Cảnh Dung quay đầu lại nhìn mình.

Trong ánh mắt hắn, mang theo một tia lo lắng, Kỷ Vân Thư gật gật đầu, ý bảo cảm tạ, cũng tỏ vẻ mình không sao.

Lúc này nàng mới rụt đầu trở về.

Dọc theo đường đi, Cảnh Dung càng đề cao cảnh giác, ra lệnh cho mấy tên thị vệ, bảo vệ phía sau xe ngựa, kẹp xe ngựa ở chính giữa, phòng ngừa vạn nhất.

Sau khi đã đi được một đoạn đường dài, sắc trời cũng bắt đầu tối, cũng may trên đường tương đối bình an. Khi bọn họ đi trong đêm đen thêm một đoạn đường nữa, liền nhìn thấy một khách điếm phía trước.

Mặc dù khách điếm nằm tại vùng ngoại ô, nhưng nó cũng rất lớn, chung quanh, cũng có những thương nhân lui tới nghỉ ngơi ở trọ.

Xuống xe ngựa, hai chân Kỷ Vân Thư chấm lên mặt đất, lúc này mới cảm thấy bản thân mình còn sống.

Sau khi Cảnh Dung sai người dắt ngựa đi ăn, lập tức mang theo người đi vào khách điếm.

Đoàn người, nam tuấn lãnh khốc, trong tay đều mang theo trường kiếm, nữ ăn mặc trang nhã bất phàm, còn mang theo mạng che mặt.

Vùng ngoại ô này, mặc dù đa số là thương nhân và kiếm khách cũng chẳng có gì lạ, nhưng trang phục của đoàn người vẫn hấp dẫn không ít người chú mục.

Vài nam nhân, thậm chí công khai dừng ánh mắt ở trên người Kỷ Vân Thư.

垂涎三尺!Thèm muốn!

Tiểu nhị nhiệt tình cong eo, nhanh chóng chạy lên đón: “Có bao nhiêu vị muốn ở trọ?”

Cảnh Dung không có biểu tình gì!

Điều này khiến cho tiểu nhị giống như bị ăn một miệng đá lạnh.

Lang Bạc tiến lên, móc ra một thỏi bạc, đặt vào trong tay tiểu nhị, phân phó: “Giúp chúng ta chuẩn bị mấy gian thượng phòng.”

Nắm bạc trong tay, đôi mắt tiểu nhị đều tỏa ra ánh sáng, kéo khăn trên vai xuống, đi về phía trước.

“Hân hạnh, thỉnh các vị khách quan trên lầu.”

Hắn mang theo đám người đi lên trên lầu.

Kỷ Vân Thư vừa mới đi lên được mấy bậc thang, trên lầu lập tức có người chạy xuống, bước chân giống như có gió, đột nhiên đụng vào bả vai nàng một chút.

Bước chân nàng lảo đảo, thân mình Kỷ Vân Thư bị đâm ngã về phía sau.

May mắn thay, phía sau được bàn tay Cảnh Dung nắm giữ ngang eo, giữ vững thân mình lại.

Người đâm vào nàng, là một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, hắn cúi đầu, hình như có chút kinh hoảng.

Nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi......”

Sau đó lao xuống dưới lầu.

“Không sao chứ?” Cảnh Dung hỏi bên tai nàng.

Nàng lắc đầu.

“Chẳng lẽ vì trong lòng vẫn còn sợ hãi? Ngươi yên tâm, có bổn vương ở đây, sẽ không để người Kỷ gia đặt một ngón tay lên người của ngươi.”

Dường như hắn luôn có thể nhìn thấu tâm tư nàng!

“Đa tạ Vương gia.” Nàng nâng làn váy lên, tiếp tục lên lầu.

Tiểu nhị đẩy một cánh cửa ra: “Cô nương, ngươi ở gian này đi, nó rất rộng rãi.”

“Cảm ơn.”

Nàng vừa mới đi vào, Vệ Dịch sau lưng cũng chuẩn bị đi theo vào, nhưng đã bị Cảnh Dung nắm lấy cổ áo phía sau.

“Ngươi ở bên này.”

Nói xong, kéo Vệ Dịch đi về một gian phòng khác.

Kỷ Vân Thư vốn định nói gì đó, ngẫm lại vẫn nên thôi. Vạn nhất Vệ Dịch thật sự dính với nàng, muốn ngủ cùng nàng một chỗ, vậy chẳng phải nàng sẽ hết đường thoát rồi sao.

Vì thế, Cảnh Dung vừa kéo hắn đi, trong lòng nàng vẫn rất cảm kích.

Bị kéo tới một căn phòng khác, Vệ Dịch cực kỳ không vui.

Hắn trừng mắt nhìn Cảnh Dung: “Ngươi vì sao không cho ta đi theo Thư nhi.”

“Nam nữ khác nhau, ngươi không biết sao?”

“Biết, nương ta từng nói qua.”

Cảnh Dung nhíu mày: “Vậy ngươi còn theo vào làm gì?”

Vệ Dịch nói rất có bài bản: “Nhưng Thư nhi là nương tử của ta! Nương ta từng nói, ta có thể ngủ cùng nương tử của ta.”

“......”

Có một khoảnh khắc như thế, Cảnh Dung thật sự hoài nghi, Vệ Dịch rốt cuộc có phải đang cố ý hay không?

Cảnh Dung gắt gỏng, phân phó một tiếng với Lang Bạc: “Đêm nay ngươi ngủ cùng phòng với hắn, trông chừng hắn cẩn thận, đừng để cho hắn chạy loạn.”

“Vâng!”

Nghe thấy phải ngủ cùng phòng với Lang Bạc, Vệ Dịch lập tức bĩu môi, nghẹt mũi, nhanh chóng lắc đầu: “Ta không muốn ngủ cùng với hắn, ta muốn ngủ cùng Thư nhi.”

“Ngươi không thể!” Cảnh Dung quăng ra một câu, rời đi.

Vệ Dịch muốn đuổi theo, nhưng đã bị Lang Bạc ngăn cản.

Lang Bạc là hán tử thô thiển, không nhiều lời lắm, hai tay ôm ngực, ngăn giữ nơi cửa.

“Ngươi tránh ra, ta không muốn ngủ cùng ngươi.”

“Tối hôm qua đã ngủ cùng nhau, hôm nay vì sao không được?” Lang Bạc phản bác lại hắn.

Đúng vậy, tối hôm qua, ngươi còn dựa vào trên vai ta và ngủ một đêm, đêm nay sao lại không được?!

Lang Bạc không hiểu, người hắn cũng không hôi.

Dựa vào cái gì không chịu ngủ cùng hắn!

Thật khó chịu!

Vệ Dịch rống lên với Lang Bạc: “Không giống nhau.”

Vệ Dịch tức giận, đặt mông ngồi xuống trên ghế, hai tay siết thành nắm tay, đấm nhẹ lên bàn một chút, giống như đang trút giận.

Lang Bạc nhận lệnh, tất nhiên sẽ phải lĩnh mệnh, đành phải nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn đi tìm Kỷ Vân Thư.

Tuy nhiên, từ một khắc khi đoàn người tiến vào khách điếm, một đôi mắt mang theo tò mò nghiền ngẫm, vẫn luôn theo sát bọn họ.

Lý Thời Ngôn ngồi ở trong phòng nhỏ trên lầu hai, vừa lúc có thể thấy rõ cửa khách điếm và toàn bộ cảnh trên lầu hai.

Hắn đặt một chân ở trên ghế, bàn tay nắm lấy đậu phộng (hạt lạc), ném lên phía trên, rơi vào trong miệng.

Khóe miệng mang theo nghiền ngẫm: “Thú vị!”

Tuỳ tùng bên cạnh, tiếp cận gần hắn, hỏi: “Tiểu thế tử, ngài thật sự cảm thấy hứng thú với nàng kia sao?”

“Như thế nào? Không thể sao?!”

“Nàng ấy mang khăn che mặt, là đẹp hay xấu không thể biết được. Hơn nữa, ngài xem những người đó bên người nàng, tất cả đều mang kiếm, chúng ta vẫn đừng nên náo loạn. Nếu như để hầu gia biết ngài gặp rắc rối, nhất định sẽ không tha cho ngài.”

Lý Thời Ngôn từ từ đứng dậy, gõ một cái trên đầu tuỳ tùng của mình.

“Tiểu Lộ Tử, không phải ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao, ở bên ngoài không thể đề cập tới hầu gia. Đây là Đại Lâm, không phải là Khúc Khương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.