Bên kia, Kỷ Vân Thư vẫn luôn ở trong phòng chờ đợi, muốn nghe tin tức Cảnh Dung mang tới từ trong cung.
Toàn bộ buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Có lẽ vì nàng suy nghĩ đến nỗi quá mức xuất thần, hai tiểu nha đầu bưng đồ ăn tiến vào, đặt ở trước mặt nàng.
“Kỷ tiên sinh, cả buổi sáng ngài đều không ăn, hay là ngài nên ăn một chút đi, nếu không thân mình sẽ không chịu nổi.”
“Không cần!”
Ngay bây giờ, nàng không có tâm trạng để nuốt trôi cái gì.
Nàng đang suy nghĩ về vụ án, cũng nghĩ tới Tô Tử Lạc.
Vì vậy, nàng thở dài một tiếng.
“Tiên sinh có chuyện gì vậy? Sáng sớm vẫn luôn như vậy, đã phát sinh sự tình gì sao?”
Kỷ Vân Thư lắc đầu!
“Tâm tình tiên sinh không tốt?”
Kỷ Vân Thư lại lắc đầu!
Nha đầu gãi gãi đầu, không hỏi gì thêm, nhìn Kỷ Vân Thư không có tâm tình đáp lại lời mình, vì thế nàng ấy nhún vai, hỏi một câu, “Đúng rồi Kỷ tiên sinh, khi nào thì Vệ công tử trở về? Vệ công tử đã đi ra ngoài mấy ngày rồi.”
Nhắc tới Vệ Dịch, biểu hiện của Kỷ Vân Thư thật ra có thay đổi một chút, nói một câu, “Còn phải chờ một khoảng thời gian nữa.”
“Ồ! Vệ công tử không có ở đây, nơi này vắng vẻ hơn nhiều.”
“......”
Không có lời đáp lại, nha đầu cũng không tiếp tục quấy rầy nàng, quay người đi ra ngoài.
Tuy nhiên ——
Nha đầu vừa mới ra đến ngạch cửa.
“Chờ đã!”
Kỷ Vân Thư đột nhiên hô một tiếng.
Nha đầu kia khiếp sợ, không dám thu hồi bàn chân đang lơ lửng trên mặt đất, khẽ rùng mình.
Vẻ mặt nha đầu khiếp sợ, “Tiên sinh...... có...... có chuyện gì vậy?”
Kỷ Vân Thư vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân của nha đầu, đáy lòng đột nhiên loé lên một ý tưởng khiến nàng cảm thấy khiếp sợ.
Ngay lập tức, Kỷ Vân Thư đưa bức vẽ mà mình đã vẽ ra xem.
Sau đó lầm bẩm, “Nếu đây là dấu chân, vậy thì...... đây là một dấu chân nữ nhân.”
Ồ!
Ý nghĩ này khiến nàng khiếp sợ.
Bởi vì trạm dịch đã được quét dọn sạch sẽ, mỗi ngóc ngách đều đã được lau chùi cẩn thận, Uất Trì Lâm lại không cho người nào vào phòng của hắn, cho nên, dấu chân này, tuyệt đối không phải là của người nào đó lưu lại trước khi Uất Trì Lâm bước vào phòng.
Và người duy nhất từng vào phòng hắn, chính là Tô Tử Lạc và Kỷ Lê, nhưng chân của bọn họ, rõ ràng sẽ không nhỏ như vậy!
Nói cách khác ——
Người đi vào trong phòng, còn có một người khác.
Một nữ nhân!
Tiểu nha đầu vẫn không dám buông chân xuống, thân mình lung lay sắp đổ.
“Tiên sinh, ta có thể buông chân xuống hay không?”
Lời này vừa mới nói ra, Kỷ Vân Thư cũng đã chạy ra khỏi phòng, một lần nữa đi tới trạm dịch.
Nàng vội vã đi thẳng tới phòng của Uất Trì Lâm!
Thi thể còn được đặt ở trên giường, tỏa ra mùi hư thối.
Nàng bịt mũi đi tới, dùng một tay xốc vải bố màu trắng lên.
Mùi tanh tưởi của thi thể càng thêm gay mũi, trên mặt Uất Trì Lâm cũng hiện lên tình trạng cứng ngắt, giống như đã gầy đi sau một đêm, lộ ra xương gò má nhô lên.
Màu da cũng chuyển sang màu xanh đen!
Cảnh tượng có chút thê thảm!
Kỷ Vân Thư không nói lời nào, lấy chiếc đầu lên và cẩn thận kiểm tra lần nữa.
Bởi vì mấy ngày đã trôi qua, sự thoái hoá da trên bề mặt vết thương khiến nó bị co thắt lại, chính vì như thế, nàng mới có thể phát hiện ra thứ mà lúc trước nàng căn bản không thể phát hiện ra.
Sự phỏng đoán trong lòng nàng, đã được giải quyết.
Nhưng ——
“Sao có thể là nàng ấy đây?”
Giọng điệu của nàng rõ ràng không hề che dấu sự ngạc nhiên.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Tô Tử Lạc.
“Tiên sinh tới đây từ khi nào vậy?”
Nghe thấy tiếng, nàng ôm chiếc đầu kia xoay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Tô Tử Lạc xuất hiện ở cửa.
Hắn vừa mới quay về từ Đào Hoa Nguyên!
Kỷ Vân Thư dùng một loại ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn, mang theo một chút hoài nghi.
Tô Tử Lạc là người thông minh, trong lòng đã đoán ra được.
Vì thế hắn di chuyển xe lăn đi vào trong phòng, Liệt nhi phía sau không đi theo vào, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Trong phòng, chỉ còn lại hắn và Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư vẫn ôn đầu trong tay, lạnh lùng hỏi Tô Tử Lạc một câu, “Vì sao?”
“Vì sao? Kỷ tiên sinh có ý gì vậy?”
“Ngươi không cần phải ngụy biện với ta, từ đầu tới cuối, toàn bộ sự việc, ngươi đều rõ ràng rành mạch.”
Khuôn mặt Tô Tử Lạc trước sau vẫn luôn bình tĩnh, “Tiên sinh muốn nói điều gì?”
Kỷ Vân Thư trực tiếp đưa đầu về phía hắn, chắc chắn nói, “Đầu của Uất Trì tướng quân, thật ra có hai vết thương.”
“Hả?”
“Trước khi bị một kiếm mất đầu, trên cổ hắn đã bị thương. Đó là do một con dao nhỏ gây ra thương tích, bởi vì miệng vết thương này tạo thành sau thời gian một nén nhang, sau đó bị thanh kiếm chém vào cùng một vị trí. Vậy nên, rất khó có thể nhìn ra được. Tuy nhiên, nếu như chờ qua 12 canh giờ (24h), miệng vết thương tạo thành từ hai thanh hung khí khác nhau, thông qua việc tiếp xúc với môi trường xung quanh và tiến trình của quá trình sau khi chết (quá trình oxy hoá do không khí), chỗ da thịt trên miệng vết thương sẽ bị máu ngưng kết lại, hoặc là bị kết vảy, sẽ tách ra thành hai nếp gấp riêng biệt ở trên bề mặt. Nói một cách đơn giản, chính là bởi vì độ sâu cạn từ miệng vết thương, khiến cho hai miệng vết thương bị tách ra sau khi co chặt lại.”
Nói xong, nàng chỉ vào chỗ vết cắt nơi cổ trên đầu của Uất Trì Lâm trong tay.
Thực sự có hai vết cắt khác nhau lộ ra ngay vị trí gần yết hầu, da thịt co chặt.
Tô Tử Lạc yên lặng lắng nghe, không có ý định ngắt lời nàng nói, ngược lại hắn mang vẻ mặt hứng thú.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư mang bức vẽ mà mình đã vẽ ra, máu trên năm ngón tay ấn lên trên làm nhoè tờ giấy màu trắng.
Nàng nói tiếp, “Dấu vết này, ta vẫn luôn nghĩ là của người ở trong trạm dịch, nhưng ta đã sai rồi, bởi vì đây là dấu chân của một nữ nhân.”
Khi nghe tới đây, Tô Tử Lạc nhướng mày một cái, yếu ớt hỏi, “Nếu vậy, tiên sinh cho rằng đó là ai?”
“Khổng Ngu!”
Kỷ Vân Thư cực kỳ chắc chắn!
Nghe thấy hai chữ như thế, Tô Tử Lạc cười cười, “Vì sao?”
“Vào hôm yến tiệc, ta từng nhìn thấy đôi giày nàng ấy đi. Ngay từ đầu, ta vẫn luôn không nghĩ ra được dấu vết này là cái gì, nhưng khi ta nghĩ tới nó là dấu chân của một nữ nhân, ta mới nhớ tới, cũng càng thêm chắc chắn, đây là do Khổng Ngu lưu lại. Buổi tối ngày hôm đó, nàng ấy đã tới đây.”
“Chẳng lẽ tiên sinh đã quên rồi sao? Binh lính trạm dịch không phải đã nói, đêm đó, ngoại trừ Kỷ Lê, không có người nào tiến vào.”
“Đó là bởi vì Tô tiên sinh sớm đã phân phó trước, vì vậy không ai dám nói ra.”
“Hả? Nhưng vì sao ta phải làm như vậy?”
“Chẳng lẽ muốn ta nói rõ ràng toàn bộ hay sao?” Kỷ Vân Thư bắt đầu kích động, đôi mắt ứa lệ.
Sau khi đặt lại đầu về vị trí cũ, nàng bước tới gần Tô Tử Lạc vài bước, thút thít mũi.
Sau đó nghiêm túc nói, “Nếu ngươi vẫn không muốn nói thật, ta sẽ nói thay ngươi. Đêm đó, Khổng Ngu rời khỏi cung, đi tới nơi này. Lúc ấy, Kỷ Lê đã say, vì thế không biết gì về cuộc trò chuyện giữa nàng ấy và Uất Trì tướng quân. Có thể nàng ấy đã nói mình căn bản không muốn gả tới Khúc Khương, hy vọng Uất Trì tướng quân có thể tấu lên Hoàng thượng, tuyển người khác đi thay nàng ấy. Nếu vậy sẽ không liên lụy đến Cảnh Dung, nàng ấy cũng có thể toàn thân rút lui. Đương nhiên, nàng ấy nhất định đã quyết tâm chết nên mới đến đây, nhưng Uất Trì tướng quân đã không đồng ý, nàng ấy vì sốt ruột nên đã dùng con dao do mình mang đến và cắt cổ hắn. Uất Trì tướng quân giận dữ, bức nàng ấy đến cửa phía sau, vừa lúc chiếc khăn trong tay áo của nàng ấy rơi xuống trên sàn nhà, chân nàng ấy dẫm lên đó, một nửa dấu chân nằm ở trên khăn tay, một nửa còn lại nằm ở trên sàn nhà phía sau cánh cửa đầy bụi.”
Nghe xong, Tô Tử Lạc hỏi tiếp một câu, “Vậy lúc ấy, nàng ấy làm thế nào rời đi? Chiếc khăn tay kia, đang nằm ở đâu?”
“Đó là vì ngươi!”