Cảnh Dung xoa xoa ngón tay ở trên mặt ngọc, nói, “Vì thế nên lần trước, nàng và Triệu Hoài ở trong đình đã nói về chuyện khối ngọc này?”
“Không hoàn toàn như thế. Những gì hắn nói rất mơ hồ, ta nghe cũng không hiểu lắm, nhưng vòng tới vòng lui, tóm lại là có liên quan tới ngọc bội này. Chính xác mà nói, thật ra là có liên quan tới Vệ gia.”
“Vệ gia?”
Kỷ Vân Thư gật đầu.
Cảnh Dung cẩn thận xem kỹ khối ngọc trong tay, bề mặt ngọc tinh xảo, điêu khắc một đầu hổ sinh động như thật!
Ở phía bên trái đầu hổ, có một hình dạng giống như lưỡi liềm, mặt sau có khắc một chữ “Tuất“.
Hắn suy nghĩ trong lòng, càng thêm cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn lại không biết kỳ lạ ở đâu?
Kỷ Vân Thư chú ý tới sắc mặt của hắn, hỏi, “Như thế nào? Khối ngọc này có chỗ nào kỳ lạ hay không?”
“Đúng thật là có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
Cảnh Dung nhíu mày nói, “Trong toàn bộ Đại Lâm, không có nhiều người khắc đầu hổ ở trên ngọc bội. Hơn nữa, người có thể khắc trên ngọc bội như vậy đều là thân thích hoàng tộc. Nhưng Vệ lão gia thậm chí không liên quan gì tới hoàng thất. Ngoài ra, hình dạng lưỡi liềm này, dường như ta đã từng nhìn thấy đâu đó.”
“Ở đâu?”
Hắn lắc đầu, “Không thể nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng dường như đã từng nhìn thấy nó, có lẽ...... là ta nhớ lầm.”
Hắn nghi hoặc trong lòng, không thể khẳng định, chỉ là cảm thấy quen mắt.
Hắn nghĩ mãi không ra.
Cảnh Dung dùng đầu ngón tay thon dài cọ xát hồi lâu ở trên mặt ngọc, trong miệng lẩm bẩm, “Đối với chữ 'Tuất ' này......“.
Kỷ Vân Thư chăm chú nhìn hắn, nghĩ rằng có lẽ hắn biết chút tin tức nào đó.
Nhưng Cảnh Dung lắc đầu, trả lại khối ngọc cho nàng rồi nói, “Ta thấy, nếu nàng không ngại thì hỏi Vệ Dịch một chút, có lẽ hắn biết gì đó. Mặc dù đầu óc tiểu tử kia không thể học được, nhưng nếu cha nương nói với hắn, hắn thật ra nhớ rõ rành mạch. Có lẽ, những gì cha hắn từng nói, hắn sẽ nhớ rất kỹ.”
Nói xong, Cảnh Dung thoáng nhìn về phía Vệ Dịch đầu đầy mồ hôi nơi xa, đang hâm nóng rượu cho Mộ Nhược!
Tiểu tử kia, thật ra rất chăm chỉ.
Giống như một người hâm rượu chuyên nghiệp.
Kỷ Vân Thư nhận lại khối ngọc, cất vào trong ống tay áo, sau đó nói một câu, “Thôi, để sau hẵng nói.”
Cảnh Dung không nói gì.
Đột nhiên ——
Từ nơi xa truyền đến một loạt tiếng vó ngựa cùng với tiếng bánh xe.
Hỗn loạn!
Dồn dập!
Tiếng đá lăn trên mặt đất chát chúa, cực kỳ chói tai.
Mọi người nghe tiếng nhìn qua!
Thì ra, đó là một đoàn thương đội vừa lúc đi qua đường cái.
Có sáu bảy chiếc xe ngựa vận chuyển những cái rương lớn bé không đồng nhất, còn có ba bốn chiếc xe ngựa chở hàng hoá được phủ vải lên trên, cột chặt bằng dây thừng, không biết bên trong đựng cái gì.
Phía sau cùng, còn có ba chiếc xe ngựa đi theo, trong đó có hai chiếc xe trông khá đơn giản, một chiếc xe khác trông khá xa hoa, màu sắc cũng sáng hơi một chút.
Có vẻ như một gia đình giàu có nào đó đang chuyển nhà!
Nhưng ——
Những người đi theo đều là nam nhân trung niên, mặc áo lanh thô. Đó là những hán tử cường tráng, vạm vỡ, mặt đầy râu quai nón, hoặc là lão hán với dây cương trên tay.
Không có dấu vết nào của một gia đình giàu có.
Những người đó có lẽ đã đi đường khá lâu, có chút mệt mỏi. Khi nhìn thấy bên này có bãi cỏ, lập tức dừng lại.
Hán tử dẫn đầu thét to một tiếng, “Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây đi. Nơi này có con suối, uống chút nước rồi rửa mặt, sau đó lại lên đường.”
Sau khi nói xong ——
Những người kia lần lượt xuống xe ngựa, đi về phía dòng suối nhỏ.
Cũng may, bọn họ đều là những người hiểu biết lễ nghĩa, bởi vì nhìn thấy bên này có người, vì thế không chen qua phía bên này, mà là đi bộ xuống hạ lưu, nghỉ ngơi ở phía bên kia.
Người bên trong xe ngựa cũng bước xuống, họ đều là những bà lão và những người trẻ tuổi thanh tú, cả trai lẫn gái, ăn mặc sạch sẽ.
Nhưng chất liệu không phải là tốt nhất.
Nhóm người kia vừa tới, lập tức vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cực kỳ náo nhiệt.
Dưới ánh mặt trời lặn, bên dòng suối nhỏ an tĩnh, cực kỳ thích ý.
“Đừng ồn nữa, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, nếu như ngày mai không tới kịp, các ngươi chỉ có trái cây ăn.” Một vị trưởng giả khoảng 60 tuổi lên tiếng.
Trong tay ông ấy còn nắm một cái roi ngựa.
Kỳ lạ, người này lớn tuổi như vậy, đi vài bước đoán chừng sẽ thở hổn hển, trông ông ấy cũng không giống như người đánh xe ngựa, vậy ông ấy cầm roi trong tay làm gì?
Những người nam nữ đó lập tức an tĩnh lại.
Một tiểu cô nương bĩu môi, ngoan ngoãn nói, “Biết rồi, nhưng chúng ta đã đi trên đường mấy ngày, chơi một chút cũng không được sao?”
“Chỉ biết chơi, chúng ta còn việc nghiêm túc phải làm.”
“Đã biết đã biết.”
“Nha đầu ngươi chỉ biết nói nhiều.”
Tiểu cô nương không cam lòng, chỉ vào chiếc xe ngựa sáng màu, oán giận nói, “Rõ ràng là ngài bất công, lúc Chiên Mạt tỷ tỷ ầm ĩ, ngài không hề mắng tỷ ấy, chỉ mắng chúng ta.”
Sắc mặt lão giả cứng đờ, nghẹn ngào, giọng điệu cao hơn một chút, “Chiên Mạt khác với các ngươi, không có nàng, lấy gì để nuôi các ngươi? Chúng ta còn trông cậy vào nàng để kiếm cơm ăn.”
Chẳng trách người ta được ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa, bọn họ lại chen chúc nhau một chỗ.
Nhưng lão giả nói cũng không sai!
Mọi người nghẹn họng, nói không nên lời.
Rất nhanh, bọn họ tốp năm tốp ba tan đi, tới bên cạnh dòng suối rửa tay, rửa mặt, còn thường xuyên dùng tay hất bọt nước lên, tưới lên trên người khác.
Cực kỳ náo nhiệt.
Lão giả không còn cách nào khác, đơn giản ném cây roi trong tay xuống, ngồi qua một bên, vừa ăn, vừa uống.
Một lát sau, một nữ tử bước xuống từ chiếc xe ngựa sáng màu kia.
Tóc nàng được búi lên cao, một chiếc trâm bằng đá quý cắm nghiêng ở trên đỉnh đầu, trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, bên ngoài khoác áo choàng, dưới chân đi một đôi giày thổ cẩm hình đám mây.
Mặc dù không đeo trang sức, nhưng trông rất nhẹ nhàng thanh đạm khiến người thoải mái.
Khuôn mặt nàng được trang điểm ửng hồng, nhưng vẫn không che giấu được nước da trắng ngần của nàng.
Trong tay nàng còn cầm một cái huân lư nhỏ tinh tế.
Khói trắng quanh quẩn, khiến nàng thêm tựa như tiên,
Những nam lẫn nữ còn đang chơi nước vui đùa ầm ĩ lập tức ngừng lại, dường như sợ nàng từ tận trong xương tuỷ, an phận trở lại bên dòng suối nhỏ, yên lặng ngồi nghỉ.
Nàng kia được một tiểu nha đầu nâng đỡ bên cạnh, đi tới một bãi cỏ, ngồi xuống trên một tảng đá, uống một ngụm nước, sau đó lại ăn điểm điểm tâm lót bụng.
Hiện tại có ba đám người ngựa, không ai can thiệp vào chuyện của nhau!
Cảnh Dung bắt đầu tò mò, thu hồi ánh mắt từ trên đám người kia, đưa ra vấn đề với Kỷ Vân Thư.
Hắn hỏi, “Nàng đoán xem, những người đó làm gì?”
Kỷ Vân Thư ban đầu ngạc nhiên với câu hỏi của hắn, sau đó nói, “Chàng muốn ta đoán hay sao?”
“Xem nàng đoán có chuẩn hay không.”
Nàng cười cười, “Được thôi, dù sao cũng nhàm chán.”
Nói xong, nàng nhìn về phía bên kia đánh giá một hồi, sau đó dùng cằm chỉ chỉ mấy chiếc xe ngựa nơi xa, nói.
“Những chiếc xe ngựa đó, bánh xe đều bị đánh bóng đến nỗi sáng bóng, phía trên không chỉ dính bùn đất, còn dính cát rất mịn. Có lẽ những người này, không phải chỉ đi xa nhà, mà có lẽ thường xuyên đi lại bên ngoài. Những chiếc rương trên xe ngựa đều được khóa rất chặt, lớp sơn bên trên không còn nữa, ổ khóa đã rất cũ. Theo lý mà nói, những đồ cũ như vậy, không thể không bị hoen rỉ, nhưng những chiếc khoá kia vẫn sạch sẽ sáng bóng. Có thể thấy được, những chiếc khoá đó thường xuyên được sử dụng. Đồ đạc ở trong rương, cũng nhất định thường xuyên được đưa ra sử dụng, sau đó lại cất vào trong rồi khoá lại. Vì thế, những thứ bên trong...... là những vật dùng để làm ăn, kiếm sống.”
Đôi mắt nàng rất kiên định, cực kỳ tự tin.
Nàng vừa nói, Cảnh Dung bên cạnh vừa đưa mắt nhìn theo những gì nàng nói!
Ừ, thật sự đúng như vậy.