Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 212: Chương 212: Hoàng đế không vội, thái giám lo




Kỷ Vân Thư lần đầu tiên cảm thấy giống như đang đứng trên lửa, ngồi trên than.

Nàng biết rõ ràng, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn lúc này vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, con ngươi giống như mũi tên lửa hận không thể phóng về phía nàng, đốt nàng đến chết.

Trước khi yến tiệc bắt đầu nửa nén hương thời gian, Cảnh Dung cũng đã quay về.

Hắn yên lặng ngồi xuống, thần thái không thể nhìn ra bất luận gợn sóng gì. Ngay khoảnh khắc khi hắn ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn thẳng trên người Cảnh Diệc đối diện.

Cảnh Diệc nâng chén rượu về phía Cảnh Dung, nhưng cố ý vô tình liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, ngay sau đó uống một hơi cạn sạch!

“Diệc Vương đã tới?” Hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi Kỷ Vân Thư.

Nàng “Ân” một tiếng.

“Vì thế, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn cũng đã tới?”

Nàng lại “Ân” một tiếng nữa!

Cảnh Dung nhíu mày, tay nắm thành nắm đấm, mệnh lệnh Lang Bạc, “Ngay khi yến tiệc kết thúc, hãy mang Kỷ tiên sinh quay về trước.”

“Vâng!”

Vậy Cảnh Dung đã đi đâu? Có phải đi gặp Khổng Ngu hay không? Điều này hắn không đề cập tới, Kỷ Vân Thư cũng không hỏi.

Lúc này, có vài người tiến vào Quan Vọng đài, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

“Uất Trì tướng quân!” Có người kêu lên một tiếng.

Uất Trì Lâm cũng giống như ngày ấy tiến cung, vẫn mang một thân áo giáp, ít khi nói cười, theo thái giám dẫn đường ngồi xuống trên ghế.

Tuy nhiên, bên người hắn ta lại có thêm một người.

Tô Tử Lạc!

Choang ——

Âm thanh của chén rơi xuống mặt sàn!

Khoảnh khắc khi Kỷ Hoàn nhìn thấy Tô Tử Lạc, bàn tay run lên, chén rượu rơi xuống sàn nhà.

Đâu chỉ có Kỷ Hoàn, Kỷ Lê cũng đang kinh sợ.

“Kỷ Bùi? Hắn chưa chết?”

Hai người thoáng nhìn qua lẫn nhau, hoàn toàn mở to hai mắt mà nhìn.

Hành động của hai người đương nhiên đưa tới sự chú ý của Cảnh Diệc. Cảnh Diệc nhìn thoáng qua, cũng theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tô Tử Lạc ngồi trên xe lăn.

Cảnh Diệc nhíu mày lại, trong lòng khó hiểu!

Tô Tử Lạc ngồi ở bên người Uất Trì Lâm, trước sau vẫn duy trì sự thờ ơ, nhưng trong hai tròng mắt bình tĩnh, lại cất giấu thâm ý quỷ quyệt.

Sau một lúc, Tô Tử Lạc đột nhiên ngước mắt, ghé mắt nhìn về phía Kỷ Lê, vừa lúc đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Lê cũng đang dừng ở trên người mình.

Sự bất ngờ này khiến Kỷ Lê không kịp đề phòng, trái tim đau đớn một trận!

Bầu rượu trong tay, suýt nữa bị nghiêng.

Nhưng Kỷ Hoàn đã kéo Kỷ Lê lại một chút, tiến tới bên tai Kỷ Lê thì thầm, “Đại ca, hắn không có khả năng là Kỷ Bùi, tiểu tử kia hai năm trước đã chết, hắn là người của Uất Trì Lâm.”

Kỷ Lê không nói gì!

Kỷ Lê cúi người, ánh mắt liếc nhìn Tô Tử Lạc lần nữa, sau đó rót ra một chén rượu, uống một ngụm.

Áp xuống sự khó chịu trong lòng!

Và ánh mắt Kỷ Vân Thư, vẫn luôn theo dõi trên người Tô Tử Lạc, tay nắm chặt góc áo, suýt nữa lại đỏ mắt.

Hắn không phải là Kỷ Bùi!

Hắn không phải!

Nàng không ngừng nói với chính mình, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được luôn nhìn xem hắn.

Gương mặt kia, thật sự quá giống Kỷ Bùi.

Cảnh Dung chú ý tới thần sắc của nàng, dùng khoé mắt nhìn thoáng qua Tô Tử Lạc ở đình bên kia.

Hay là Kỷ Vân Thư quen biết hắn ta?

Cảnh Dung vốn định mở miệng hỏi một câu, nhưng lời vừa đến bên miệng, hắn lại nuốt trở vào.

“Hoàng thượng giá lâm!” Hoạn quan hét to một tiếng.

Mọi người đều đứng dậy cúi đầu kính cẩn.

Kỳ Trinh Đế và Tiêu Phi cùng nhau tiến đến, ngồi xuống ở trên long ỷ.

“Chư vị ái khanh không cần giữ lễ tiết.”

“Tạ Hoàng thượng!”

Mọi người lần lượt an vị.

Kỷ Vân Thư vẫn không hề thu hồi ánh mắt từ trên người Tô Tử Lạc, mọi người nói những gì, Hoàng thượng nói những gì, nàng cũng không hề nghe thấy.

Chỉ đến khi nghe được tiếng Uất Trì Lâm giới thiệu Tô Tử Lạc với Kỳ Trinh Đế.

“Tô tiên sinh là thầy tốt bạn hiền của bản tướng quân, cũng xuất thân từ hậu nhân nhà tướng, mặc dù hành động không tiện, không thể ra chiến trường, nhưng nhiều năm qua, Tô tiên sinh chính là trợ thủ đắc lực nhất của bản tướng quân. Lần này Tô tiên sinh đi tới Đại Lâm cùng ta, cũng vì muốn nhìn thấy một Đại Lâm thịnh thế.”

Sau khi nói những lời này, Kỳ Trinh Đế tất nhiên cũng lấy lễ hậu đãi khách quý với Tô Tử Lạc, bưng rượu kính một chén.

Nhưng Tô Tử Lạc chỉ uống một ngụm trà.

Lúc này, Cảnh Dung nhăn mày càng ngày càng chặt, hắn nhích lại gần Kỷ Vân Thư, nhẹ giọng nói, “Lúc trước ngươi nói, Uất Trì tướng quân này bất quá là kẻ lỗ mãng, vậy thì, vị Tô tiên sinh bên cạnh hắn ta, theo ý của ngươi, là người như thế nào?”

“Nhìn không ra.”

“Vậy vì sao ngươi nhìn xem hắn chằm chằm như vậy?”

“Ta chỉ cảm thấy...... hắn rất giống một vị cố nhân của ta.”

“Kỷ Bùi sao?”

Cảnh Dung một lời nói thẳng!

Kỷ Vân Thư nhìn hắn, im lặng!

Cảnh Dung dùng cằm chỉ chỉ về phía Kỷ Lê và Kỷ Hoàn nơi xa, nói, “Ba người các ngươi đều đồng loạt nhìn về phía một người, bọn họ rất kinh ngạc, và ngươi, lại là mất mát cùng với khẩn trương. Nếu vậy, vị Tô tiên sinh kia có thể có quan hệ thân mật với Kỷ gia các ngươi. Vì thế, hắn thật sự là Kỷ Bùi mà ngươi vẫn luôn đang đợi?”

“Hắn không phải!” Kỷ Vân Thư lập tức phủ định.

Hắn là Tô Tử Lạc, không phải Kỷ Bùi!

Nếu không, vì sao hắn không quen biết nàng? Vì sao hai năm qua không quay về tìm nàng?

Trong khi đó, trái tim của Cảnh Dung cũng bởi vì ba chữ này của nàng mà có chút an tâm.

Nhưng ngược lại, Kỷ Vân Thư đột hỏi hắn, “Hiện giờ, chẳng phải Vương gia nên suy nghĩ, làm thế nào để giúp Khổng cô nương mới đúng, không phải hay sao?”

Nhắc tới Khổng Ngu, khuôn mặt Cảnh Dung trở nên lạnh lùng, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói.

“Nàng ấy có tự có quyết định của mình.”

Hả?

Ý trong lời này thật sự khiến người khó đoán, đến tột cùng bọn họ đã nói những gì?

Thấy Kỷ Vân Thư suy nghĩ sâu xa, Cảnh Dung lại nhích gần hơn về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng, ngay lập tức hiện lên một chút tà khí.

“Nàng muốn bổn vương cưới nàng ấy, chỉ sợ bổn vương sẽ khiến nàng thất vọng. Bởi vì, Dung Vương phi của bổn vương, ngoài nàng ra không có ai khác!”

Ý ngoài lời, chính là hắn sẽ không cưới Khổng Ngu.

Nhưng lời âu yếm này, vẫn luôn tới bất chợt giống như mọi khi.

Kỷ Vân Thư hơi cúi thấp đầu, trực tiếp phớt lờ những lời này của hắn, nghiêm túc hỏi, “Vậy, ngươi thật sự muốn nhìn thấy Khổng cô nương gả tới Khúc Khương?”

“Bổn vương vừa mới nói, nàng ấy tự có quyết định của mình.”

“Nhưng nàng ấy không muốn gả!”

“Có lẽ, nàng ấy thật sự nguyện ý gả.” Cảnh Dung đáp lại.

Lời này, không ngờ lại khiến nàng không còn lời nào để nói!

Hai người dựa vào nhau cực kỳ gần gũi, bọn họ cũng không biết, khi ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển từ trên người Tô Tử Lạc tới trên người Cảnh Dung, ánh mắt Tô Tử Lạc, lập tức nhìn về phía nàng.

Tô Tử Lạc nhìn thấy hai người bọn họ “thân mật” như thế, mặc dù sắc mặt vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng, nhưng bàn tay đặt ở trên xe lăn lại nắm chặt lại, chỗ mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

Cho đến khi ——

Kỳ Trinh Đế nâng rượu lên quay một vòng, nói, “Khúc Khương Vương có tâm tới cầu thân với Đại Lâm ta, trẫm cũng cảm thấy vinh hạnh. Mấy ngày gần đây, phóng nhãn ra toàn bộ hoàng thân quốc thích của Đại Lâm ta, danh môn quý tộc, thật ra đã chọn được một người thích hợp. Trẫm đã hạ lệnh, phong người này là công chúa Tuệ Văn, gả tới Khúc Khương.”

Lúc này Tô Tử Lạc mới thu hồi ánh mắt lại, đôi tay cũng dần dần thả lỏng!

Uất Trì Lâm dịch người, quay về phía Kỳ Trinh Đế khách khí nói, “Nữ tử do Hoàng thượng chọn ra, nhất định là phượng trong phượng, Đại Vương nhất định sẽ dùng hậu lễ nghênh thú.”

“Hai nước hòa thân, cũng không phải không có tiền lệ. Năm năm trước hai nước dụng binh khiến cho thương vong vô số, trẫm thật sự không muốn nhìn thấy trường hợp như vậy lần nữa. Hy vọng từ nay về sau, Đại Lâm và Khúc Khương, không còn có chiến sự.”

“Đó là tất nhiên, đây cũng là tâm nguyện của Đại vương.”

Uất Trì Lâm trả lời rất có thứ tự.

Kỳ Trinh Đế cười cười, nâng tay lên, “Người tới, đi mời công chúa Tuệ Văn tới đây, ngày mai nàng sẽ phải đi tới Khúc Khương. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau đưa tiễn nàng.”

Hoạn quan cúi người, nhanh chóng đi mời công chúa Tuệ Văn.

Mắt thấy kết cục gần như đã định, việc này nói đến cùng không có một chút liên quan gì tới Kỷ Vân Thư.

Nhưng ——

Nàng vẫn nhắc nhở Cảnh Dung một câu, “Nếu ngươi vẫn không cầu xin cưới, sẽ không còn kịp nữa.”

Cảnh Dung không đáp lại!

Hắn vẫn ngồi yên bất động!

Hoàng đế không vội, thái giám lo!

Không lâu sau, Khổng Ngu đã theo hoạn quan đi tới.

Một thân trường bào cẩm tú đỏ rực, dài quét đất, nơi chỗ đuôi trường bào có thêu hoa sen. Khi gió nổi lên, những cánh hoa bay phất phới phía trên trường bào.

Trên đầu là kim thoa vàng bạc, cùng với trang trí ngọc trai.

Trên trán thanh tú của Khổng Ngu, giờ phút này được vẽ một đóa hoa nhỏ.

Khuôn mặt màu hồng đào, có thể nhìn thấy được nét dịu dàng.

Nàng giống như một đoá hồng đỏ ở giữa trăm hoa!

Cực kỳ bắt mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.