Dung Vương phủ!
Lộ Giang ôm một danh sách đỏ, vội vội vàng vàng một đường đi tới ngôi đình hóng mát ở nơi hậu viện.
Lúc này, Cảnh Dung đang ngồi uống trà cùng với Tần Sĩ Dư ở trong đình hóng mát!
Hai người đang nói chuyện hăng say.
“Vụ án cuối cùng cũng được bắt đầu tra xét, phần mộ trên Lâm Sơn cũng đã được đào ra, hiện tại, chỉ còn chờ Kỷ tiên sinh vẽ ra hình người từ đống xương trắng. Như vậy, chúng ta có thể biết được một người mất tích là ai. Từ đó có thể tìm hiểu được nguồn gốc của vụ án này!” Tần Sĩ Dư nói.
Cảnh Dung gật đầu: “Chỉ cần mất thêm một chút thời gian.”
“Đã đợi mười bốn năm rồi, thời gian một năm ngắn ngủn chẳng là gì.”
“Tần đại nhân nói đúng.”
Hai người nhấp một ngụm trà.
Tần Sĩ Dư nói tiếp: “Đúng rồi, ngày sinh thần của Hoàng thượng sắp tới, Vương gia đã chuẩn bị xong lễ vật rồi sao?”
Ngay cả bóng dáng cũng còn chưa có!
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không vội”
Tần Sĩ Dư lại rất để bụng, nói: “Nếu như những năm vừa rồi, có lẽ không cần sốt ruột, nhưng năm nay lại khác.”
Tần Sĩ Dư cố ý nhắc nhở!
Cảnh Dung cười cười, thật ra trong lòng hắn rất hiểu.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn hỏi một câu: “Ý của Tần đại nhân là gì?”
Tần Sĩ Dư nhíu mày, nói: “Thời cuộc đương triều hiện nay, các quan viên lớn, thậm chí trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rất rõ, Vương gia nhiều năm qua mặc dù vô tâm với triều chính, cũng không tranh chấp với Thái Tử, Diệc Vương. Tuy nhiên, Vương gia làm người rất tốt, hành sự cũng tốt, tuyệt đối không kém bất luận một hoàng tử nào. Nhưng nay năm, Vương gia phụng mệnh điều tra 《Lâm Kinh Án》nên đã bị vô số đôi mắt dõi theo. Hiện tại, Vương gia lại có thêm một Kỷ tiên sinh giúp đỡ. Hơn nữa, người này còn rất thông minh, trong yến tiệc sinh thần của Tiêu Phi, trước mặt mọi người đã dùng vụ án mất tích để giao dịch, khiến Hoàng thượng phải đồng ý khai quan ở Lâm Sơn. Sau đó, hắn tiếp tục thể hiện trí thông minh và năng lực của mình trong cuộc xung đột với Khúc Khương. Một nhân vật như vậy ở bên người Vương gia, sao có thể không khiến người khác chú ý nhiều hơn?”
Những lời nói này, đều đã nói ra những điểm yếu hại trong đó!
Cũng khiến nhân tâm lo lắng.
Cảnh Dung chỉ lắng nghe, đôi lông mày dần dần nhíu lại.
Những điều này, hắn đều đã biết.
Hơn nữa tất cả những điều này, đều nằm ngoài kế hoạch ban đầu của hắn.
Hắn vốn muốn mang theo Kỷ Vân Thư vào kinh họa cốt, nhưng không muốn nàng liên quan tới chuyện triều chính. Tuy nhiên ——
Tất cả đều dần dần thoát ra khỏi quỹ đạo!
Hắn thở dài một tiếng, không đáp lại lời nói của Tần Sĩ Dư.
Một lúc sau, Tần Sĩ Dư dường như nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Lý lão tướng quân, đang trên đường đi tới kinh thành.”
“Cái gì?”
Cảnh Dung khiếp sợ!
Tần Sĩ Dư tiếp tục nói: “Mười mấy năm qua, Lý lão tướng quân vẫn luôn sống ở Thanh Châu, cho dù phát sinh chuyện gì, ông ta cũng chưa từng vào kinh. Nhưng lần này là đại thọ Hoàng thượng, ông ta lại tới.”
Kỳ lạ!
Cảnh Dung suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là... là vì 《Lâm Kinh Án》?”
“Vương gia, không phải ngài đã nghe Kỷ tiên sinh nói rồi sao, Giang phu nhân từng nói với hắn, lúc Ngự Quốc Công đi ngang qua Thanh Châu tìm đến Lý lão tướng quân, ngay sau khi trở về, Ngự Quốc Công phủ lập tức xảy ra chuyện hay sao? Giữa hai sự tình này, chắc chắn có điều gì đó liên hệ với nhau, nếu không, Lý lão tướng quân cũng sẽ không quay lại kinh thành ngay sau khi khai quan ở Lâm Sơn. Rõ ràng, ông ta tới là vì 《Lâm Kinh Án》.”
Tần Sĩ Dư không phải đang hỏi, mà là nói rất chắc chắn!
Những lời Tần Sĩ Dư vừa nói thật ra cũng đúng như vậy.
Một người mười mấy năm nay đều không vào kinh, vào thời khắc mấu chốt này mới tới, chỉ vì để tặng thọ lễ cho Hoàng thượng?
Hoặc là, vì sự tình tuyển Thái Tử Phi?
Ai tin!
Cảnh Dung nói: “Nếu thật sự tới đây vì vụ 《Lâm Kinh Án》, vậy thì rất tốt. Điều này giúp bổn vương không cần phải chạy tới Thanh Châu một chuyến. Chờ sau khi lão vào kinh, bổn vương sẽ tìm thời gian tới tâm sự với lão cổ quái kia.”
Khóe miệng hắn câu lên, nhấp một ngụm trà nóng.
Hắn nói ông ta là lão cổ quái (lập dị), cũng chẳng có gì lạ.
Mọi người đều biết rằng, Lý lão tướng quân lúc còn ở trong triều, tính cách cực kỳ cổ quái.
Khi nói tới chuyện này, thật ra có thể minh họa ra được.
Khương Thái Công dùng lưỡi câu thẳng để câu cá, rất tuyệt, rất cổ quái đúng không?*
Trong khi đó, Lý lão tướng quân lại giỏi câu cá với việc dùng một sợi dây!*
(*Note: Chẳng hiểu nghĩa bóng nữa. Nguyên văn: 姜太公钓鱼,用的是直钩,算奇葩,算古怪了吧?而这位李老将军,却擅于用一根线钓鱼!- điển tích TQ)
Không xốc nổi không nôn nóng, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn ngoan cố không đổi.
Nói một cách đơn giản, nếu ngươi tuyệt vọng, người khác sẽ hành động trước ngươi!
Đó là chiến thuật tâm lý!
Ông đã sử dụng chiến thuật này ở trên chiến trường, với tên tuổi của ông ngày càng lan rộng, địch quân vừa nghe thấy đại danh của ông, ngay lập tức ném cờ đầu hàng.
Không đánh, không đánh!
Chơi trò chờ đợi giống như câu cá, phiền muốn chết!
Nói đến cùng, khi Lý lão tướng quân đánh giặc, nhất định phải có lòng kiên nhẫn, nhưng tướng quân của quân địch chinh chiến nơi sa trường, tất cả đều kiêu dũng thiện chiến, không ai có đủ kiên nhẫn!
Chính sự lập dị này ở trên chiến trường, đã khiến cho Lý lão tướng quân nổi lên, hô mưa gọi gió tới tận triều đình.
Cho đến mười tám năm trước, ông đã cởi bỏ áo giáp về quê!
Và một con quái vật tính tình cổ quái như vậy, không biết có thể cho Cảnh Dung vài phần thể diện hay không, nói cho hắn biết về sự tình gặp gỡ với Ngự Quốc Công. Nếu không, hắn sẽ phải kiên nhẫn chờ đợi, giống Lưu Bị phải ba lần đến mời Gia Cát Lượng**.
(**Nhân vật trong truyện Tam quốc diễn nghĩa)
Ngẫm lại đều cảm thấy rắc rối.
Tần Sĩ Dư cũng nghĩ tới điểm này, vì thế nói: “Ta và Lý lão tướng quân cũng xem như có chút giao tình. Việc này, hãy để ta mở miệng trước, thăm dò miệng lưỡi của ông ấy xem sao. Nếu như thật sự không được, lúc ấy Vương gia hẵng đi.”
“Được!”
Cảnh Dung gật đầu!
Vừa đúng lúc này, Lộ Giang đã ôm danh sách đỏ đi tới.
“Vương gia, danh sách này đều đã được liệt kê, ngài hãy nhìn xem.”
Lộ Giang trao bản danh sách cho Cảnh Dung.
Cảnh Dung mở ra nhìn nhìn.
Trên danh sách kia, đều là trân phẩm quý báu.
Có Nam Dương bảo thạch, sơn hải lam, mân thủy bình, trúc tâm biên châu, thiên tằng liêm......
Trên danh sách còn liệt kê rất nhiều!
Cảnh Dung sau khi xem qua một lần, không thực sự vừa lòng. Hắn khép danh sách lại, nói: “Những thứ này mặc dù trân quý, nhưng để làm thọ lễ lại không thích hợp.”
Lộ Giang nói: “Vương gia, những thứ này đều là trân phẩm hiếm có. Năm nay sao Vương gia không đưa tặng một chút?”
“Không được!”
Hắn hoàn toàn phủ định.
Tần Sĩ Dư đối diện nhìn qua về phía danh sách.
Sau đó nói: “Lộ Giang nói rất đúng, năm nay không thể giống như những năm trước. Phần thọ lễ của Vương gia năm nay, không cần quá thấp điệu.”
Nhưng Cảnh Dung lại không cảm thấy như vậy. Hắn chỉ cười nhạt, nói: “Mặc dù năm nay có chút khác so với những năm trước, nhưng bổn vương thực sự không có hứng thú với cuộc chiến tranh giành phe phái, cạnh tranh với Thái tử và Diệc Vương. Hơn nữa, bổn vương cũng chưa làm nên sự tình trọng đại nào ở trên triều đình, nếu như năm nay tặng lễ lớn hơn một chút, nó sẽ có vẻ giống như có chủ ý. Tâm tư của phụ hoàng, Tần đại nhân cũng đã biết đến.”
Tần Sĩ Dư gật gật đầu đồng ý với những lời này.
“Vâng, Vương gia nói rất đúng. Thật ra ta đã suy nghĩ không được chu toàn.”
Tần Sĩ Dư cảm thấy hổ thẹn!
Nhưng lại vội vàng nói một câu, “Thật ra có một số việc, Vương gia càng muốn né tránh sẽ càng tránh không khỏi.”
Nói xong, Tần Sĩ Dư lập tức đưa lại tờ danh sách trong tay cho Lộ Giang.
Cảnh Dung vẫn giữ nụ cười trên khoé môi như cũ!
Ý vị sâu xa.
Lộ Giang nhận lại danh sách, quay qua hỏi Cảnh Dung: “Vậy Vương gia, thọ lễ năm nay......”
Cảnh Dung chuyển đôi mắt nhìn về phía hồ sen nơi xa.
Vào đầu mùa Xuân, hoa nở tràn đầy sức sống!
Hắn suy ngẫm hồi lâu, sau đó trầm giọng nói: “Thời gian vẫn còn nửa tháng nữa, không cần phải vội.”
Hắn xua xua tay!
Lộ Giang cúi người, lập tức lui xuống.