“Ưm!”
Đôi mắt Nguyễn Nhã Nhi mở lớn tràn ngập sợ hãi vô hạn.
Mười ngón tay của nàng mở ra, khớp xương căng thẳng, dùng sức oằn mình ở trên tấm ván gỗ, phát ra từng đợt âm thanh “kẽo kẹt” khiến trái tim người co quắp.
Âm thanh nghe được giống như tiếng móng tay cào qua tấm bảng đen!
Trước mặt nàng có một người cao gầy đang đứng thẳng lưng, cả khuôn mặt đểu ẩn dấu dưới mũ, khó có thể nhìn thấy rõ bộ dáng.
Người đó nắm một con dao mổ trong tay, da nơi tay nhăn nheo, hình dạng bàn tay hơi thon dài, hơn nữa nổi lên gân xanh, có thể thấy được đó là một bàn tay nữ nhân.
“Đừng sợ, rất nhanh mọi thứ sẽ qua đi.”
Giọng nói rất âm trầm!
Nhưng khi giọng nói đó bám vào nhân tâm lại khiến người rùng mình một trận!
Theo con dao mổ chậm rãi nâng lên, sự sợ hãi của Nguyễn Nhã Nhi biến thành tuyệt vọng.
Thậm chí nàng đã quên giãy giụa!
Lưỡi đao léo lên ánh sáng lạnh lẽo, chuẩn bị chém xuống.
Đột nhiên!
Thịch thịch ——
Trên trần nhà truyền tới tiếng ồn!
Con dao mổ cũng dừng ở giữa không trung.
Những tiếng động vang lên đã bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa muốn sống của Nguyễn Nhã Nhi, nàng quay đầu nhìn về phía trần nhà, ánh sáng từng chút một tiến vào từ lỗ hổng phía trên.
“Ưm ~ cứu......”
Nguyễn Nhã Nhi dùng hết toàn bộ sức lực thốt ra một từ!
Nữ nhân đứng bên cạnh dữ tợn cười một tiếng, buông dao mổ xuống, không hề có chút lo lắng, ngược lại nhàn nhã vòng qua chỗ ghế dựa, ngồi xuống!
Chờ những người phía trên đi xuống.
Cảnh Dung đã xốc toàn bộ tấm ván gỗ trên tầng hầm ngầm, ánh sáng từ phía trên chiếu thẳng vào phía trong, một nơi đầy hôi hám đầy bụi bặm.
Hắn dẫn đầu bước xuống, Kỷ Vân Thư đi theo phía sau.
Ánh lửa trong tay thâm nhập xuống tầng hầm ngầm, chiếu sáng nơi tanh tưởi này.
Ánh sáng chuyển qua trên người Nguyễn Nhã Nhi bị trói trên tấm ván gỗ, đồng thời cũng chuyển qua trên người nữ nhân đang ngồi ở trên ghế.
“Các ngươi rốt cuộc đã tới!” Nữ nhân mở miệng nói.
Cảnh Dung đi tới một chiếc đèn dầu bên trong, thắp sáng đèn dầu.
Hắn lạnh giọng nói, “Thả nàng ra!”
“Nữ nhân như vậy, đáng để các ngươi cứu sao?”
“Vậy ngươi giết nhiều người như vậy thì có lợi gì?”
“Những người này đáng chết.” Nữ nhân bắt đầu có chút kích động.
Cảnh Dung từng bước ép sát, “Các nàng có nên chết hay không, không phải do ngươi phán quyết, ngươi cũng không có tư cách giết các nàng.”
“Ta có!” Nữ nhân nổi giận gầm lên một tiếng.
Sau đó nữ nhân kia đột nhiên đứng lên, con dao mổ trong tay thuận thế vung lên và hạ xuống ở trên cổ Nguyễn Nhã Nhi, nhưng không chém xuống. Hành động này thật ra đã khiến Nguyễn Nhã Nhi sợ tới mức ngất đi.
Nữ nhân cười to vài tiếng, cặp con ngươi giấu ở trong bóng đêm lóe lên ánh sáng màu cam được phản chiếu từ ánh đèn, sau đó vòng qua Cảnh Dung, dừng ở trên người Kỷ Vân Thư.
Nữ nhân chỉ một ngón tay về phía Kỷ Vân Thư, nói, “Nếu không phải ngươi, tất cả mọi thứ đều được tiến hành hoàn mỹ.”
Kỷ Vân Thư bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân, bước nhỏ tiến lên phía trước, nhưng bị Cảnh Dung giữ chặt.
“Không sao.”
Lúc này Cảnh Dung mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Kỷ Vân Thư tiến lên, dần dần tới gần, nàng lại một lần nữa ngửi được mùi hương son phấn nhàn nhạt kia.
Nữ nhân nhìn chằm chằm vào nàng, hung hăng nói, “Là ngươi đã hại chết Hương nhi và nhi tử ta.”
“Không phải do ta hại chết, mà chính là bà!”
“Ta?” Nữ nhân nhếch miệng cười nhạo một tiếng, cực kỳ quỷ dị.
Kỷ Vân Thư vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục nói, “Nhi tử và nữ nhi của bà vì bà mà chết. Bọn họ đã dùng chính tính mạng của mình để đền tội cho bà. Trong lòng bà thật sự không còn một chút lương tri hay sao?”
Nhi tử?
Nữ nhi?
Người này, chẳng lẽ là mẫu thân của Mị Hương Nhi?
Không phải bà ta đã chết rồi sao?
Nữ nhân cười lạnh lần nữa, “Sao ngươi biết được?”
“Bà không cần phải biết ta làm thế nào biết được. Ta có thể đoán được bà đang ở chỗ này, tất nhiên cũng có nguyên do.”
“Là Hương nhi?” Giọng điệu của nữ nhân run rẩy.
Kỷ Vân Thư nghiêng người, ánh sáng từ trên trần nhà xuyên qua chiếu xuống con dao mổ ở trong tay bà ta. Nàng bước lên phía trước thêm vài bước, nói, “Bà đã phạm tội nhưng cuối cùng đều do nữ nhi bà gánh chịu. Có lẽ trước khi nàng ấy chết, tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng bà có thể thu tay lại. Nhưng nàng ấy đã sai rồi, cho dù nàng ấy bảo vệ bà như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được một người có tâm tính tàn nhẫn.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?”
Kỷ Vân Thư lấy tờ giấy mà Mị Hương Nhi lưu lại từ trong ống tay áo, đưa qua cho người đang bị che khuất bởi bóng tối.
Ngay lập tức, tiếng sột soạt của giấy vang lên!
Trong bóng đêm, đôi tay trắng bệch nhanh chóng tiếp lấy tờ giấy!
Nữ nhân nhanh chóng mở tờ giấy ra, đọc qua từng chữ trên đó.
Kỷ Vân Thư không thể nhìn ra được biểu tình của bà ta, nhưng nàng có thể nhìn thấy rõ những ngón tay của bà ta dùng sức siết chặt, chậm rãi vo tròn tờ giấy lại.
“Bức thư này là nàng ấy trước khi chết đã nhét vào trong quần áo của ta, có lẽ trời cao đã cho ta một cơ hội sống sót và đồng thời cũng cho nàng ấy một cơ hội. Nàng ấy để ta giao bức thư này cho bà, nếu như bà có thể nhận ra, chính là nàng ấy hy vọng bà có thể buông tay, đừng tiếp tục hại người. Bởi vì trên đời này, ngoại trừ nàng ấy ra, không còn ai có thể bảo vệ bà. Nàng ấy không muốn chết không nhắm mắt, không muốn nhìn thấy mẫu thân mình chìm xuống vực sâu và chịu đủ tra tấn bởi tội ác do mình gây ra.”
Kỷ Vân Thư lên kế hoạch rèn sắt khi vẫn còn nóng, tiếp tục nói, “Hiện giờ Hương Nhi cô nương đã chết, cho đến khoảnh khắc khi nàng chết, nàng cũng chưa từng trách cứ bà. Cho dù đôi tay của bà đã nhuốm đầy máu tươi, khi bà lột từng lớp da của nàng, nàng cũng chưa từng hận bà. Ngược lại, nàng ấy luôn cố gắng bảo vệ bà, tình nguyện dùng tính mạng của mình và ca ca mình để che dấu chân tướng, không hề có chút do dự.”
Tờ giấy kia khẽ rung lên ở trong bóng đêm.
Theo giọng nói của Kỷ Vân Thư rơi xuống, bàn tay nữ nhân trượt xuống trên người Nguyễn Nhã Nhi!
Nữ nhân vẫn bất động hồi lâu, cho đến khi con dao mổ trong tay dời khỏi cổ Nguyễn Nhã Nhi. Khi một tiếng “leng keng” vang lên sau đó rơi xuống trên tấm ván gỗ, bà ta mới xoay người lại, từ bên hông mình lấy ra một mồi lửa, thổi lửa lên và thắp sáng một chiếc đèn dầu khác.
Nữ nhân xoay người lại lần nữa, giơ tay lên, kéo chiếc mũ trùm đầu xuống.
Dưới ánh sáng, hiện lên một đầu tóc hoa râm cùng với một đôi mắt đỏ ngầu che kín tơ máu, gương mặt đáng sợ kia cũng hiện ra rõ ràng.
Một gương mặt không có da mặt!
Có thể nhìn thấy được rõ ràng những đường tơ máu đỏ sậm, ghê tởm cực điểm!
“Có phải rất đáng sợ hay không?” Nữ nhân hỏi Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư lắc đầu, trong ánh mắt đột nhiên mang theo đồng tình, nói, “Ta nghĩ, chuyện xưa của Hương nhi cô nương vẫn chưa hoàn toàn nói hết!”
“......”
“Không bằng, ta thay nàng hoàn thành nó. Năm đó, bà sinh ra một nhi tử bị căn bệnh hiếm gặp, vì thế toàn bộ người trong thôn đều nói nó không phải là người, đuổi các ngươi đi. Không lâu sau, bà nghe người ta nói, chỉ cần tìm một khối da thay cho nhi tử bà, nó có thể trở lại thành một người bình thường. Vì thế, bà đã lột da của nữ nhi và cũng lột da của chính mình thay cho nhi tử bà, nhưng không có tác dụng. Bà vốn đã từ bỏ, cho đến hai tháng trước, khi bà nhìn thấy có người nhục nhã Mị Hương Nhi vì vết sẹo trên cổ nàng ấy, bà đã hạ độc thủ. Tuy nhiên bà không ngờ đã bị Cam Trù Lương nhìn thấy. Mị Hương Nhi vì để che dấu cho hành vi phạm tội giết người của bà, nàng ấy đã năn nỉ Cam Trù Lương giúp bà xử lý thi thể, vì thế bà đã không hề cố kỵ, bắt đầu giết người hết lần này tới lần khác.”
“Nếu ta đoán không sai, bà không chỉ muốn lột da của các nàng để đổi cho nhi tử bà, thậm chí bà còn để nhi tử mình làm bẩn các nàng. Có lẽ, bà hy vọng những nữ nhân đó, có thể giúp nhi tử mình kế thừa hương khói!”
Nữ nhân lặng lẽ lắng nghe, không lên tiếng phản bác, mặc nhiên đồng ý với những gì nàng nói.