Ngay lúc này, bình phong ngăn cách hai người, Kỷ Vân Thư muốn tiếp tục hỏi thêm, chỉ sợ cũng không thể hỏi thêm được gì.
Nàng đành phải nâng áo choàng đứng dậy, vỗ vỗ những chiếc lá nhỏ rơi rụng trên người, chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Người vừa mới ra khỏi đình, bên kia bình phong đã truyền tới giọng nói trách cứ của Lý lão tướng quân.
“Tiểu súc sinh, rượu lâu năm lão tử mang tới, ngươi dám uống trộm!.”
Lão đang mắng, tất nhiên chính là Lý Triệu!
Kỷ Vân Thư chỉ nghe tiếng bên tai, bước chân nàng vẫn không dừng lại, dần dần rời đi.
Ra khỏi Lý phủ, xe ngựa Cảnh Dung vẫn đang chờ bên ngoài, Lang Bạc đỡ nàng lên xe ngựa, bên trong Cảnh Dung đang híp mắt chờ nàng.
Thấy nàng bước lên, hắn lập tức ra lệnh cho Lang Bạc: “Đi thôi.”
“Vâng!”
Xe ngựa lập tức đi về phía Trúc Khê Viên.
Bên trong xe ngựa, Cảnh Dung nhìn sắc mặt Kỷ Vân Thư u ám, hắn không cần hỏi cũng biết kết quả.
Vì thế hắn nói: “Không đạt được điều mình muốn là điều bình thường, nếu như lão ta dễ dàng nói mọi chuyện với nàng như vậy, vậy thì sẽ không xứng danh là lão tướng quân.”
“Cũng không phải không nói gì cả.” Kỷ Vân Thư đáp lại.
“Hả? Lão ấy đã nói những gì?”
“Sau khi uống bảy chén trà, lão nói về chuyện nhi tử của lão không biết cố gắng, cũng nói tôn tử kia của lão giống như súc sinh!”
Phụt ——
Cảnh Dung gần như bị nghẹn, bật cười.
Hắn không nhịn được châm chọc một câu: “Cả nhà Lý gia này, đều rất kỳ quặc!”
Kỷ Vân Thư không có lời gì để nói!
Một lát sau, nàng duỗi tay vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài vài lần, khi thấy bọn họ đã rời khỏi địa phận Lý phủ, nàng nghiêm mặt nói với Cảnh Dung.
“Thật ra, Lý lão tướng quân còn nói một chuyện.”
“Cái gì?”
“Lão nói rằng, lúc Ngự Quốc Công vẫn là Ninh Vương đã nhường vị trí Thái tử cho phụ hoàng của chàng. Lý lão tướng quân không nói sâu về chuyện này, hơn nữa thời điểm lão ấy nói chuyện, cũng không giống như cố tình nhắc tới, nhưng dường như lại đang ám chỉ điều gì đó.”
Cảnh Dung nghe hiểu ý nàng.
“Ý của nàng là, Lý lão tướng quân thật ra muốn nói cho nàng biết, vụ án Ngự Quốc Công phủ mười bốn năm trước có liên quan tới phụ hoàng ta?”
A phi!
Nàng không hề nói ra như vậy!
Ngàn vạn lần đừng đổ lên đầu nàng. Tội danh này, nàng thật sự gánh không nổi.
Nhưng Cảnh Dung là hoàng tử, đàm luận ở sau lưng lão tử của hắn vài câu cũng là chuyện thường tình!
Kỷ Vân Thư hết sức cảnh giác, nói: “Ta chỉ suy đoán, không thể chứng minh được, xem như vừa nghe được mấy lời huyên thuyên của Lý lão tướng quân mà thôi. Nhưng ta có cảm giác, lão ấy dường như chưa nói ra chuyện gì, thậm chí, đang cố tình dấu diếm gì đó, căn bản không muốn nói cho ta.”
Cảnh Dung nghe xong những lời nàng nói thì bắt đầu suy ngẫm.
Hắn nhẹ nhàng gõ vài cái vào dưới đầu gối, nói: “Nếu thật sự giống như lời nàng nói, Lý lão tướng quân thật sự đang cố tình dấu diếm điều gì, vậy thì chuyện kia nhất định là rất quan trọng. Quan trọng đến nỗi lão đã đợi mười bốn năm qua, cho đến khi 《Lâm Kinh Án》 sắp được tiết lộ, lão mới lựa chọn vào kinh.”
“Vậy, sự tình Lý lão tướng quân che giấu mười bốn năm qua, là gì? Vì sao bây giờ lão mới vào kinh? Nếu như thật sự tới đây vì 《Lâm Kinh Án》, vậy vì sao lão không nói cho ta về sự tình năm đó?”
Kỷ Vân Thư nổ ra một loạt câu hỏi giống như thủy triều.
Tuy nhiên ——
Cảnh Dung đột nhiên đưa ra một kết luận.
“Bởi vì, có thể lão có mục đích khác!”
Lời này, ngay cả bản thân Cảnh Dung cũng đều cả kinh.
Lý lão tướng quân là người nào? Nguyên lão ba triều! Nếu như lần này lão vào kinh thật sự vì có mục đích riêng, vậy thì, nhất định đó sẽ là một động thái rất lớn.
Kỷ Vân Thư cũng không nghĩ tới điểm này, hiện tại Cảnh Dung đã nói toạc ra, nàng cũng cả kinh không nhẹ.
Thần sắc của nàng ngưng trọng lại!
Thật lâu sau vẫn không ai nói gì!
Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Dung nhăn lại, ấn đường biến thành hình chữ xuyên (川).
Hắn nghiêm túc dặn dò với Kỷ Vân Thư: “Việc này, ta sẽ âm thầm phái người điều tra, nàng tốt nhất đừng gặp lại lão gia hỏa kia, vạn nhất lão ấy thật sự có mục đích khác, tránh cho nàng trở thành quân cờ của lão.”
“Nhưng ta phỏng đoán, ta đã là mục tiêu biến thành quân cờ của lão.”
“Nàng có ý gì?”
“Lão đã nói với ta về chuyện Hình Bộ đề điểm hình ngục tư.” Kỷ Vân Thư thờ ơ mở miệng.
“Đề điểm hình ngục tư?” Cảnh Dung buồn bực: “Mấy năm trước, phụ hoàng đã hạ lệnh bãi bỏ chức vị này rồi, vì sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?”
Kỷ Vân Thư hơi cong mày đẹp lên, không nói gì.
Cảnh Dung suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh: “Xem ra, lão đang muốn vứt cành ôliu cho nàng!”
“Đó gọi là, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.”*
(*) “拿人手短,吃人嘴软。”: Muốn lợi dụng ai đó thì cần phải có cái miệng ngọt.
“Nếu nói như vậy, nàng không định với lấy cành ôliu này?”
“Không phải không với, là không dám với! Ta không muốn trở thành quân cờ!”
Khi tiểu nữ nhân nói, trong lời nói có mang theo một chút tính tình tùy hứng.
Nhưng Cảnh Dung lại ngây ngất với nó, mắt sắc của hắn nheo lại nhìn nàng chằm chằm, ngay lập tức khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy tê rần cả người.
Nàng nhanh chóng nghiêng người rời xa hắn!
“Khi nào thì Vương gia có thể bỏ tật xấu thích nhìn xem người chằm chằm như thế?”
Nàng oán trách hắn một câu.
Cảnh Dung cười cười, muốn duỗi tay qua véo lên má nàng, không may xe ngựa dừng lại, Lang Bạc vén mành lên, vói đầu vào trong.
“Vương gia, tới rồi!”
Đã tới Trúc Khê Viên!
Nhanh như vậy?
Cảnh Dung đang nâng tay lên, lúc này dừng lại ở giữa không trung, vói qua cũng không phải, buông xuống cũng không xong.
Kỷ Vân Thư nhân cơ hội này, xuống xe ngựa.
Sắc mặt Cảnh Dung biến xanh, bước xuống theo sau, tức giận liếc mắt nhìn Lang Bạc một cái.
Hắn lạnh lùng nói một tiếng: “Nhiều chuyện!”
Sau đó lập tức đuổi sát theo Kỷ Vân Thư.
Chỉ còn lại Lang Bạc hỗn độn ở trong gió.
Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao? Không sai mà, thật sự đã tới Trúc Khê Viên rồi, hắn chỉ vén mành lên và bẩm báo một tiếng. Như vậy cũng chọc tới Vương gia?
Vương gia có thể giải thích được không?
Lang Bạc gãi gãi đầu, đi vào theo.
Kỷ Vân Thư vừa vào tới trong viện, vòng eo đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau. Nàng còn chưa kịp có phản ứng lại, hai chân đã rời khỏi mặt đất, cả người bay lên giống như một chiếc lông vũ.
Từ trong viện, nàng bị người mang theo, bay vọt lên trên nóc nhà.
Chân nàng dừng ở trên mái ngói và lắc lư vài cái, nhưng vòng eo đã bị vòng tay kia giữ chặt, lúc này nàng mới ổn định lại.
Nóc nhà không cao lắm, nhưng khi nhìn xuống vẫn khiến trái tim người hoảng loạn. Nàng hít một hơi thật sâu, trước ngực phập phồng một lúc trước khi bình tĩnh lại.
Nàng vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy được gương mặt bỗng chốc phóng đại ở trước mắt mình.
Đầu sỏ gây tội, chính là Cảnh Dung!
Nàng vặn vẹo thân mình, chất vấn: “Chàng đang làm gì vậy?”
“Cho dù bây giờ thời cuộc có nhiều rào cản đáng sợ, tiến tới như sóng, cũng không thể ảnh hưởng tới bổn vương và nàng.”
“Hả?”
“Hôm nay thật đẹp, nếu không thưởng thức thì thật đáng tiếc.”
“Hả?”
Kỷ Vân Thư bị hắn kéo ngồi xuống trên nóc nhà!
Chờ khi nàng ngẩng đầu lên, nàng lập tức nhận thấy trên bầu trời tối sầm, có treo một vầng trăng tròn!
Cực kỳ chói mắt.
Ánh trăng rực rỡ, hai người nương tựa bên nhau, cùng với ngọn cây lay động.
Một khung cảnh rất đẹp!
Tay của Kỷ Vân Thư đã bị Cảnh Dung nắm chặt.
Mười ngón tay đan xen!
Nhưng khi nhìn thấy vầng trăng tròn, trong lòng Kỷ Vân Thư lại bắt đầu thương cảm không giải thích được.
Nàng nói một câu.
“Không biết một ngày nào đó, ta có thể đột nhiên trở về hay không.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng Cảnh Dung vẫn nghe thấy được!
Hắn nghiêng đầu hỏi nàng: “Trở về? Trở lại Cẩm Giang?”
Nàng lắc đầu.
“Một nơi trong mơ.”