Edit: Emily Ton.
Sự yên tĩnh của ngọn núi được bao phủ bởi tiếng mưa rơi tí tách, nhưng bị phá vỡ bởi từng đợt âm thanh cố sức nâng quan tài, cùng với tiếng nam nhân nôn nóng hô to như muốn nổ tung.
Có thể do quan tài tương đối nặng, những người đó chỉ nâng từ cổng lớn vào trong viện cũng mất một thời gian khá lâu.
Có hai người chạy vào ngôi miếu trước những người khác, nhanh chóng dọn dẹp một chỗ đất trống.
Bọn họ không hề chú ý tới đám người Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư bên kia.
Vệ Dịch vốn đang buồn ngủ, động tĩnh bên ngoài lập tức quét cơn buồn ngủ của hắn không còn một mảnh, cặp đôi mắt tò mò giống như bị dính vào nhựa cao su, vẫn luôn nhìn những người bên ngoài ở trong mưa gió.
Hắn kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thư, ngoài miệng còn thường xuyên dò hỏi.
Nói: “Thư nhi, vì sao bọn họ lại nâng quan tài đó?”
Kỷ Vân Thư không trả lời hắn.
“Phó thúc nói, quan tài là phải chôn xuống đất, vì sao bọn họ không chôn?”
“......”
“Thư nhi......”
“Được rồi, Vệ Dịch, đừng nói nữa.”
Kỷ Vân Thư ngắt lời hắn nói.
Tiểu tử này, bất kể lúc nào cũng nói đặc biệt nhiều.
Vệ Dịch mím môi, không nói nữa, chỉ nhìn nhìn.
Kỷ Vân Thư cũng nhìn về phía đám người ở bên ngoài miếu, thấy những người nâng quan tài gần như đã kiệt sức, phải tốn rất nhiều thời gian mới nâng được quan tài vào miếu.
Sau một khắc, nàng thoáng nhìn qua Cảnh Dung, tên kia cầm một cây gậy trong tay, không chút để ý chọc về phía đống lửa, hắn căn bản không thèm liếc mắt ngó bên ngoài một cái.
Một bộ dáng hoàn toàn không liên quan đến mình!
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, nói với hắn: “Mưa lớn như vậy, mặc dù quan tài kia được làm bằng gỗ bạch đàn, nhưng nếu ngâm trong mưa gió lâu như vậy. Không bằng Vương gia hãy giúp đỡ......”
Lời còn chưa nói xong, Cảnh Dung cắt ngang lời nàng mà không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
“Ngươi biết bọn họ là người nào sao? Còn muốn bổn vương giúp đỡ?”
Hả?
Người nào?
Câu hỏi này có chút không đâu vào đâu.
Kỷ Vân Thư nhìn về phía bên ngoài một hồi lâu lần nữa, lúc này mới bừng tỉnh ——
Những người đó, đều đội mũ giống như một chiếc sừng dê, áo choàng có kiểu dáng mở, cổ áo phía trước được bắt chéo qua bên phải, tay áo rất hẹp và được thắt chặt bằng một chiếc thắt lưng ở eo. Bên dưới áo choàng là một cái áo ngắn, quần dài và ủng da.
Bên hông mỗi người đều được quấn một khối da dê đẹp tinh xảo, trên cổ, còn đeo một chuỗi vòng mã não.
Cách ăn mặc này, căn bản là không phải là người Trung Nguyên!
“Bọn họ là người Hồ Ấp?”
Kỷ Vân Thư đưa ra kết luận.
Lúc này Cảnh Dung mới chậm rãi giương mắt: “Vậy ngươi thử đoán xem, bọn họ là người thế nào ở Hồ Ấp?”
Hắn giống như vị giám khảo đang chất vấn nàng.
Kỷ Vân Thư cũng có vài phần hứng thú, tiếp tục nhìn kỹ, ánh mắt dừng lại ở trên người nam chủ nhân.
Mặc dù kiểu dáng áo khoác mở phía trước, nhưng trên vai áo khoác của người này, lại thêu năm đuôi khổng tước.
“Người Hồ Ấp vốn là dân du mục ở biên cảnh Đại Lâm, cho đến một trăm năm trước thì tự lập phong vương. Đột nhiên được mọc lên từ mặt đất, bọn họ vẫn luôn thờ phụng tất cả những sinh vật có lông chim, cho rằng đó là thánh vật trời cao ban cho. Vì thế sau này, phong khổng tước làm linh điểu, cũng căn cứ vào số lượng lông chim khổng tước, dùng nó để phong theo địa vị cao thấp. Áo khoác của Hồ Ấp vương, được thêu bảy cái đuôi chim khổng tước, sáu cái là những người được phong hầu, năm cái, chính là quý tộc. Như vậy, quý tộc Hồ Ấp, đều là thân tín của vương thất. Vì thế người này, chắc hẳn là thân huynh nào đó của Hồ Ấp vương.”*
(*Một số từ Hán được dùng ở trên: khổng tước = chim công; linh điểu = chim thiêng; thân huynh = anh ruột)
Cảnh Dung nghiêm túc lắng nghe nàng phân tích, khóe miệng thường xuyên nhếch lên phía trên một chút.
Tỏ vẻ tán đồng!
“Những điều này, ngươi làm sao biết được?”
“Trong sách!”
Thật vậy, Huyện thái gia nơi đó, có rất nhiều sách không tốt, phần lớn đều là công văn do triều đình phát xuống. Sau khi Huyện thái gia xem xong, thường đưa cho nàng nhìn xem một cái.
Ngày thường không có việc gì, nàng đều xem những công văn đó như những cuốn tiểu thuyết, đọc qua một lần.
Hầu hết những điều trong đó, đều ghi tạc ở trong đầu nàng.
Cảnh Dung cười: “Nếu như ngươi có thể nói chuẩn như vậy, vậy thì cũng nên biết rằng, Đại Lâm và người Hồ Ấp đã từng đánh nhau qua vài thập niên, mấy năm gần đây mới ngừng chiến được, nhưng quan hệ vẫn luôn căng thẳng. Bổn vương thân là hoàng tử Đại Lâm, ngươi cảm thấy bổn vương nên giúp? Hay là không nên giúp?”
Theo lý thuyết, đương nhiên là không nên!
“Ngoan cố!” Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái, ngược lại nhìn về phía Lang Bạc: “Ngươi là một đại nam nhân, Vương gia nhà ngươi là hoàng tử, có thể không giúp. Chẳng lẽ, ngươi cũng không thể duỗi tay ra?”
Lang Bạc gật gật đầu: “Kỷ cô nương nói đúng.”
Vì thế, Lang Bạc nhấc mông lên, chuẩn bị thét gọi mấy tên thị vệ đi qua hỗ trợ.
Trong khoảnh khắc......
“Ngươi rất nhàn hay sao?” Hai tròng mắt chim ưng của Cảnh Dung, lạnh lùng thiêu đốt hắn.
Toàn thân Lang Bạc đột nhiên đóng băng lại, nuốt nuốt nước miếng, khó xử nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư.
Cảnh Dung là chủ tử của hắn, vẫn nên nghe lời chủ tử.
Vì thế lại chuẩn bị ngồi xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cảnh Dung lại lên tiếng.
“Đi thôi!”
Khóe miệng Lang Bạc co giật, rốt cuộc là đi? Hay là không đi?
“Vương gia? Giúp? Hay là không giúp?”
Cảnh Dung trừng hắn: “Còn do dự gì vậy? Còn không đi mau!”
“Vâng.”
Lang Bạc lĩnh lệnh, gọi thêm mấy tên thị vệ đi tới hỗ trợ.
Kỷ Vân Thư nhìn Cảnh Dung đối diện, người này, chính là vịt chết nhưng cái mỏ vẫn còn cứng*!
(* ý nói mình đã làm sai nhưng vẫn khăng khăng cho mình là đúng) {Note: Có một số bạn không thích đọc lẫn trung-anh-việt nên từ giờ ad edit ko chèn vào nữa, xem như từ giờ edit cho các bạn đọc là chính, ko còn cho bản thân đọc là chính như ngày xưa nữa}
Bịch ——
Tiếng của một cọc gỗ rơi xuống đất, đột nhiên vang lên ở bên ngoài.
Vệ Dịch bị dọa sợ nên rụt rụt về phía bên người Kỷ Vân Thư, Kỷ Vân Thư cũng theo bản năng vỗ về phía sau lưng hắn.
Hành động này, đều bị Cảnh Dung nhìn vào trong mắt. Hắn thật sự hận không thể tách hai người kia ra, ngồi vào giữa!
Nhưng, sự tình phát sinh bên ngoài đã đánh mất ý niệm của hắn.
Lang Bạc mang theo người, còn chưa ra khỏi ngôi miếu, chiếc quan tài kia đã rơi khỏi dây chằng, đập mạnh xuống mặt đất!
Lúc này mới phát ra một tiếng “bịch” kia.
Quan tài rơi xuống và nghiêng qua một bên, nắp quan tài cũng bị mở ra. Một khối thi thể bên trong lập tức lăn ra ngoài, còn có một số vật dùng để bồi táng.
Vàng bạc châu báu!
Chén bát bằng vàng!
Thậm chí, còn có một số gương đồng và những vật dụng khác.
Chẳng trách dây chằng không chịu được sức nặng như vậy. Những vật dùng để bồi táng, cũng đủ xa hoa. Nếu vậy, tương lai khi đại táng, ngôi mộ tuyệt đối cũng không hề keo kiệt!
“Là một thai phụ?”
Khi Kỷ Vân Thư nhìn thấy thi thể lăn ra, kinh ngạc thốt lên một câu.
Ánh mắt của nàng, cũng chăm chú nhìn vào trên bụng thai phụ kia, ấn đường không thể không nhíu lại.
Trong khi những người khác, dường như không chú ý tới biểu tình đang suy tư của nàng.
“Phu nhân.” Nam chủ nhân hô một tiếng, dầm mưa vọt lên, tiếng khóc thút thít.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Còn không nhanh chóng nâng di thể phu nhân vào trong, một đám vô dụng.” Tuỳ tùng của nam chủ nhân, dùng chân điên cuồng đá mấy đá vào mông những gã sai vặt.
Lang Bạc nhanh chóng mang theo mấy tên thị vệ tiến lên hỗ trợ, bất chấp mưa to, một lần nữa nâng thi thể đặt vào trong quan tài, đậy nắp quan tài lại.
May mắn quan tài bị lật nghiêng, bên trong không bị nước vào, xem như trong bất hạnh còn có vạn hạnh.
Sau một lúc, quan tài được nâng vào trong miếu.
Mấy gã sai vặt còn thu dọn một số vật bồi táng rơi đầy đất ở bên ngoài!
Lúc này, Kỷ Vân Thư đã mở hộp gỗ đàn hương của mình ra, trong đó, nàng chọn một con dao nhỏ hẹp, đặt ở trên ngọn lửa, chậm rãi xoay trái xoay phải nướng lên.
Sau đó, đưa con dao cho Vệ Dịch.
Phân phó nói: “Cầm nó và đặt ở trên lửa nướng một hồi.”
Vệ Dịch hơi sợ một chút, run rẩy tiếp nhận con dao, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thư nhi, ngươi muốn giết ta sao?”
Phốc ——
Hài tử, ngươi có bị chứng hoang tưởng hay không?
Kỷ Vân Thư lắc đầu: “Không phải, đợi lát nữa chúng ta sẽ có thịt ăn!”
“Được, có thịt ăn.”
Vì thế, Vệ Dịch chú ý đến nhiệm vụ của mình, bắt đầu nướng con dao trên lửa.
Nghĩ tới sẽ có thịt ăn, nước dãi đều chảy rớt đầy đất.
Mà Kỷ Vân Thư, từ trong hộp lấy ra một cây kim dài và một sợi chỉ, cẩn thận xâu chỉ vào kim.
Cảnh Dung mang vẻ mặt hoang mang, muốn ăn thịt, sao cần phải dùng kim chỉ?
Hắn lập tức thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi muốn làm gì?”
“Mổ bụng lấy con!” Nàng nói với giọng không mặn không nhạt.