Huyền quyền!
Lại là huyền quyền!
Nếu nói Tần Sĩ Dư là người đầu tiên, như vậy hiện tại, Kỷ Vân Thư chính là người thứ hai.
Đây không nghi gì nữa, chính là đang tát một cái tát vang dội lên mặt Kỳ Trinh Đế, làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói điều kiện với hắn, còn nói muốn khai quan vụ án Ngự Quốc Công phủ.
Quả thực làm càn!
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là cái hố do Kỳ Trinh Đế tự mình đào ra, giờ phút này nếu như không đáp ứng Kỷ Vân Thư, chẳng phải hắn trở thành đế vương bá quyền hay sao?
Áp vụ án mất tích cho Kỷ tiên sinh, không ân chuẩn chuyện Kỷ tiên sinh đưa ra về việc khai quan trong vụ Ngự Quốc Công phủ?
Điều này còn không phải chính là Kỳ Trinh đế hắn phóng lửa, không cho Kỷ tiên sinh đốt đèn!
“Ngươi nói rằng, muốn trẫm đáp ứng chuyện khai quan nghiệm thi trong vụ Ngự Quốc Công phủ?” Kỳ Trinh đế hỏi lại lần nữa.
“Vâng.”
Sắc mặt Kỳ Trinh đế âm trầm, đôi tay đặt ở trên đùi mình, nhẹ nhàng đập một cái, hắng giọng: “Xem ra, Tần Sĩ Dư đã khởi đầu rất tốt.”
Kỷ Vân Thư vẫn không nhìn thẳng vào Kỳ trinh đế ở trên long vị, nhẹ giọng nói: “Nếu Hoàng thượng cảm thấy điều kiện của thảo dân không ổn, vậy hãy xem như thảo dân chưa từng nói ra.”
......
Thú vị!
Rõ ràng chính là lấy tiến làm lùi, Kỳ Trinh đế cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn cười khúc khích, nói: “Được, trẫm đáp ứng ngươi, nếu ngươi có thể tra ra vụ án mất tích lần này, trẫm có thể hạ chỉ khai quan. Tuy nhiên, một nhà năm người Ngự Quốc Công, đã mai táng và nhập vào lăng mộ, không thể động thổ, muốn khai quan, cũng chỉ có thể mở lăng mộ trên núi.”
Thật sự rất sảng khoái!
“Đa tạ Hoàng thượng.” Kỷ Vân Thư cúi đầu khom lưng.
Ngay sau đó, Kỳ Trinh đế xua xua tay: “Được rồi, hôm nay dù sao cũng là sinh thần của Tiêu Phi, vì thế không thảo luận về việc này nữa.”
Kỷ Vân Thư đứng dậy và quay về ghế của mình.
Vũ công lên sân khấu, trong đại điện một lần nữa bắt đầu náo nhiệt.
Từ đầu tới cuối, Kỷ Vân Thư vẫn cực kỳ yên tĩnh và xa cách!
Cảnh Dung nghiêng về phía nàng, nhẹ giọng: “Ngươi thật sự không sợ hoàng thượng hạ chỉ giết ngươi sao?”
Nàng không ngại thừa nhận: “Sợ!”
“Vậy vừa rồi ngươi......”
“Không mạo hiểm thử một lần, sao biết được có thể hay không? Hơn nữa, nếu như vừa rồi Hoàng thượng thật sự giết ta, danh hiệu hôn quân, tự nhiên cũng đến trên người hắn.”
Cảnh Dung nhíu mày: “Hai chữ này, không được tùy tiện nói ra.”
“Hai chữ nào?”
“Hai chữ hôn quân.”
Phốc!
Kỷ Vân Thư rũ mi cười, khóe môi cong lên, không thể trả lời.
Nhưng khuôn mặt Cảnh Dung co giật, nữ nhân này, luôn kéo hắn vào những tình huống bất ngờ. Hắn trầm một hơi, thẳng tắp ngồi lại chỗ cũ.
Cảnh Diệc nơi xa, âm thầm cảm thán lắc đầu!
Kỷ Vân Thư?
“Người này, thật thú vị!”
Lúc này, Cảnh Huyên từ bên ngoài tiến vào, bất động thanh sắc ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư.
Một gương mặt nhỏ xinh tinh xảo tiến đến trước mặt Kỷ Vân Thư, lôi kéo ống tay áo Kỷ Vân Thư, trong ánh mắt tràn ngập cảm giác tò mò và sùng bái.
Hỏi: “Ài, ngươi rốt cuộc là ai?”
Kỷ Vân Thư chỉ nheo mắt liếc nàng một cái, nha đầu này, sao lại tới đây?
“Công chúa vẫn nên ngồi xa một chút, rốt cuộc nam nữ có khác.”
“Sao người biết ta là công chúa?”
Nếu nàng không biết, vậy chẳng phải là đồ ngốc sao?
Kỷ Vân Thư mím môi, đơn giản không nói gì.
Nhưng Cảnh Huyên là một người có tính thích quấy rầy người khác, nàng không ngừng kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thư, giống như kẹo cao su.
Nàng tiếp tục nói: “Vừa rồi ở bên ngoài ta có nghe được, ngươi thật sự có thể điều tra ra vụ 《Lâm Kinh Án》? Khi còn nhỏ, ta từng nghe mọi người nói qua vài lần, nhưng đã mười bốn năm trôi qua, người khác đều không thể tra ra, ngươi thật sự có thể hay sao? Hơn nữa, vụ án mất tích lần này, ta cũng nghe mấy cung nữ bên người bàn tán về nó, đã tra xét rất lâu rồi nhưng vẫn không có manh mối, ngươi không phải là đang khoác lác, đúng không? Hãy cẩn thận kẻo phụ hoàng sẽ chém đầu ngươi.”
“......”
“Ài, bản công chúa đang nói chuyện với ngươi.”
“Thảo dân đang nghe.” Kỷ Vân Thư trả lời một cách thờ ơ.
Cảnh Huyên cắn cắn môi đỏ, nâng cằm cẩn thận đánh giá Kỷ Vân Thư, nhịn không được duỗi tay muốn xốc mặt nạ Kỷ Vân Thư lên. Tuy nhiên, tay còn chưa kịp đụng tới, đã bị Cảnh Dung ngăn lại.
Cổ tay đúng lúc bị bắt lấy, Cảnh Dung mắt lạnh nhìn nàng: “Quay lại ghế của muội đi. “
“Hoàng huynh.”
“Mau đi!”
Khuôn mặt nhỏ trở nên tức giận, tái nhợt nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư, lúc này mới không cam lòng tránh ra, quay lại ngồi trên ghế của mình, tuy nhiên ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân Thư.
Mang theo cảm giác cực kỳ tò mò!
Sau khi ca múa xong, mọi người bắt đầu lần lượt hiến lễ.
Lễ vật của Dược vương là quý giá nhất, đó là một gốc cây bát tiên, mất 5 năm để nảy mầm và 5 năm để phát triển. Nghe nói, hắn đã hao phí thời gian nửa năm để tìm thấy nó. Lễ vật này, tất nhiên đã khiến Tiêu Phi nương nương thập phần vui vẻ.
Hoàng Thượng cũng ban thưởng không ít vàng bạc, sinh thần yến của Tiêu Phi, xem như viên mãn.
.....Edit: Emily Ton....
Sau khi rời khỏi cung và trở lại Dung Vương phủ, Cảnh Dung kéo tay Kỷ Vân Thư, mở miệng dường như muốn nói gì đó.
Nghiền ngẫm một lúc......
“Thôi.” Nói xong, buông tay nàng ra, nói một tiếng: “Ngươi giúp bổn vương giải quyết một vấn đề khó khăn, bổn vương thiếu nợ ngươi.”
“Sự tình liên quan tới 《Lâm Kinh Án》, ta giúp Vương gia giải quyết một vấn đề khó khăn, vậy Vương gia có thể giúp ta giải quyết một vấn đề hay không?”
“Lời ngươi nói, luôn khiến bổn vương khó có thể tiếp tục.” Khẽ thở dài một tiếng khí: “Ngày mai, Kinh Triệu Doãn sẽ đưa toàn bộ tư liệu về vụ án mất tích tới cho ngươi, đêm nay, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ân!”
“Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ giúp ngươi.”
“Ân!”
Cảnh Dung nhìn nhìn nàng, ngay sau đó, không hề quay đầu lại rời đi.
Kỷ Vân Thư trở lại trong viện, Vệ Dịch đã ngủ say, nàng cũng rửa mặt và lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Toàn bộ tư liệu về vụ án mất tích, Kinh Triệu Doãn tự tay mình đưa tới Dung Vương phủ.
Phải biết rằng, hai tháng tra xét đều không tra ra được bất luận manh mối gì, hiện tại củ khoai lang phỏng tay này có người tiếp nhận, hắn thật sự không thể không cúi người vái lạy ba cái.
Một đống lớn tư liệu đều chồng chất ở trên bàn trong phòng Kỷ Vân Thư.
Kinh Triệu Doãn chắp đôi tay của mình, khách khí thi lễ với Kỷ Vân Thư.
“Nghe nói Kỷ tiên sinh là một kỳ nhân, ngay cả Dung Vương cũng kính nể ba phần với ngươi, nhất định có chỗ hơn người. Những việc làm và lời nói của tiên sinh ở trong cung hôm qua, cũng khiến bản quan thập phần bội phục.”
“Kinh Triệu Doãn đã nói quá lời, tại hạ chỉ là một tiểu dân, tâng bốc thế này, thật sự không dám nhận.”
“Nhận được nhận được, tiên sinh có thể khiến Dung Vương coi trọng như thế, còn được sự cho phép của Hoàng thượng, khai quan nghiệm thi trong vụ Ngự Quốc Công phủ. Có thể thấy được, Kỷ tiên sinh tất nhiên không phải thuộc tầng lớp tiểu bối, bản quan hiếm khi bội phục người, Kỷ tiên sinh ngươi là người đầu tiên.”
“Không dám nhận!”
Nàng thật sự không biết nên từ chối như thế nào!
Chỉ đành gượng cười.
Nhân tiện, Kỷ Vân Thư nhanh chóng chuyển sang đề tài chính, hỏi: “Vụ án này, có tiến triển gì không?”
Kinh Triệu Doãn xấu hổ cười, lắc đầu!
Thôi, Kỷ Vân Thư cũng không hỏi nữa.
Kinh Triệu Doãn bận rộn với nhiều vấn đề, cũng không ở lại lâu, nâng theo áo choàng vội vàng rời đi.
Kỷ Vân Thư lướt qua những tư liệu đó, mọi thứ đều được biên soạn kỹ càng tỉ mỉ.
Những hộ có người mất tích, có đầy đủ mọi thông tin, từ tuổi tác và các loại tư liệu liên quan.
Nàng khép tư liệu lại, tiện tay ném qua một bên.
“Mọi thứ đều được viết rất tốt!”
Những lời nàng nói, toàn là mỉa mai.
Thực tế là bọn họ đã không làm việc, chỉ viết văn trên giấy, cũng khiến người đau đầu. Nếu như ở thời hiện đại, gặp phải quan chức chính phủ như vậy, đoán chừng cả nước đều sẽ nổi dậy chống lại ông ta.
Ngay lập tức, nàng có hơi nhớ tới Huyện thái gia, ít nhất, hắn sẽ vì bá tánh mà rầu thúi ruột.
Lúc này, Vệ Dịch từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một cành hoa mai đã bị bẻ gãy.
“Thư nhi.”
Tinh tế gọi một tiếng.
Kỷ Vân Thư ngồi ở trước bàn, giương mắt nhìn hắn một cái: “Có chuyện gì vậy?”
“Không phải ngươi đã hứa với ta, muốn mang ta đi ăn thịt hay sao? Nơi này không thể ăn thịt, ngươi dẫn ta đi ra ngoài ăn có được hay không?”
“Hiện tại?”
“Ân ân.” Hắn gật đầu thật mạnh.
Nàng nhìn thoáng qua bên ngoài, trời không mưa, thời tiết cũng tương đối tốt.
Nàng đã hứa khi tới kinh thành sẽ mang Vệ Dịch đi ăn thịt, không thể nói không giữ lời!
“Được.”