Kỷ Vân Thư cẩn thận gấp tờ giấy lại, sau đó cất nó ở dưới gối đầu.
Vệ Dịch nhìn chằm chằm một lúc, gãi đầu hỏi một câu: “Thư nhi, vì sao vậy?”
“Không có gì.”
“Ồ!”
Hắn ngoan ngoãn không thăm dò thêm nữa.
Kỷ Vân Thư cũng nhận lấy khối ngọc hội của Vệ Dịch, sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài và nhận ra trời đã tối.
Nàng vươn tay ra vuốt ve đầu Vệ Dịch, nhẹ nhàng nói: “Đã quá muộn rồi, ngươi không cần ở bên cạnh ta, hãy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
“Thư nhi đang muốn đuổi ta đi hay sao?”
Vệ Dịch cảm thấy chạnh lòng!
“Không phải.” Nàng lắc đầu: “Mấy ngày này, ngươi không cần quay lại Dụ Hoa Các, hãy ở lại đây với ta.”
“Thật ư?” Vệ Dịch sáng mắt lên.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.
Kỷ Vân Thư gật đầu khẳng định: “Vệ Dịch ngoan, hãy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, vậy sáng mai ta sẽ tới tìm Thư nhi.”
Nói xong, hắn lập tức quơ chân múa tay rời khỏi phòng, đi ngủ.
Nhìn hình ảnh Vệ Dịch vui sướng như thế, ánh mắt của Kỷ Vân Thư lại trở nên tối sầm.
Khổng Ngu chết rồi, Mộ Nhược chắc chắn sẽ đau đớn muốn chết, khó tránh khỏi chuyện hắn mượn rượu giải sầu, vì thế trong khoảng thời gian này, Vệ Dịch lưu lại ở bên người nàng là thích hợp nhất.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ thở dài một tiếng.
Khi cơ thể dần dần bớt nóng, nàng không thể nào ngủ tiếp được nữa, vì vậy nàng xuống giường khoác áo và đi ra ngoài.
Kỷ Vân Thư đứng ở bên ngoài hành lang.
Ánh sáng màu đỏ mờ nhạt phát ra từ hai ngọn đèn lồng, phản chiếu lên đôi má của nàng, đỏ rực.
Thực sự rất đẹp!
Những cơn gió lạnh khắc nghiệt vẫn thổi trong đêm khuya, nhưng may mắn thay, trời đã tạnh mưa!
Bắt đầu vào tháng tư, vì vậy khí hậu cũng trở nên dễ chịu hơn.
Đột nhiên ——
Một thân ảnh rơi xuống ở bên cạnh nàng, lặng yên đứng một thời gian dài.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Thời Tử Câm, hỏi: “Như thế nào?”
Thời Tử Câm đáp lại: “Trong hoàng cung rất hỗn loạn, về chuyện Thái tử tạo phản, Hoàng thượng đã hạ lệnh không được phép tuyên bố với bên ngoài, chỉ nói Thái tử qua đời vì bệnh, Thái tử phi vì quá đau buồn nên đã đi theo. Hoàng thượng cũng hạ chỉ, ba ngày sau sẽ nhập táng hoàng lăng.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn gì nữa.”
“Ừ!” Nàng lẩm bẩm một chút, sau đó cau mày, hỏi tiếp: “Vậy, Dung Vương đâu?”
“Ngài ấy đã được thả ra khỏi nhà giam Đại Lý Tự, vừa ra khỏi đó liền tập tức tiến cung. Lúc này, có lẽ ngài ấy vẫn đang canh chừng ở trong hoàng cung.”
Thời Tử Câm trả lời nàng một cách đơn điệu.
Kỷ Vân Thư không hỏi thêm gì nữa, chỉ vòng hai tay lại. Trong lòng nàng cảm thấy rất hoang mang rối loạn.
Thật lâu sau, Thời Tử Câm hỏi nàng một câu: “Tiên sinh, ngài thật sự không có ý định nói với Vương gia hay sao?”
“Chuyện gì?”
Nàng giả vờ không hiểu!
“Về chuyện ngài giao dịch với Diệc Vương, về tiểu thế tử mà Lý lão tướng quân từng nhắc tới, và chuyện Khổng cô nương giết người, ngài đều không có ý định nói với Vương gia hay sao?”
Kỷ Vân Thư cuộn tròn nắm tay thành nắm đấm, không đáp lại!
Nàng quấn quấn chiếc áo choàng chặt hơn: “Ngươi sẽ không hiểu được, có một số việc, không phải biết được càng nhiều càng tốt, cho rằng nếu như vậy thì có thể nắm bắt được cơ hội tốt. Thật ra là không phải, nếu biết càng nhiều, ngươi sẽ có nhiều điều phải bận tâm. Ta không muốn hắn cũng cảm thấy khó chịu giống như ta.”
Thời Tử Câm cảm thấy hiểu được một chút.
Nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm!
Kỷ Vân Thư vẫn luôn đứng ở ngoài hành lang cả đêm, trắng đêm không ngủ.
Khi bình minh ló dạng ——
Thời tiết cũng hiếm khi trở nên tốt hơn, trên bầu trời được nhuộm ánh sáng màu đỏ cam, mang lại cảm giác ấm ám tràn đầy sức sống của một ngày mới.
Vệ Dịch cũng thức dậy rất sớm, hắn chạy tới phòng Kỷ Vân Thư để cùng ăn sáng. Hắn vừa nói vừa ăn, cực kỳ phấn khích.
Kỷ Vân Thư chỉ ăn vài miếng thì dừng lại, nhưng nàng vẫn tiếp tục gắp thịt vào trong bát của Vệ Dịch.
Tiểu tử này đã trở nên mảnh khảnh hơn nhiều sau một thời gian sống ở Dụ Hoa Các.
“Thư nhi, tối hôm qua ta nằm mơ thấy nàng. Nàng mặc quần áo tân nương, ngồi ở bên trong kiệu, sau đó ta đá kiệu môn, cõng nàng ra ngoài, chúng ta đã bái thiên địa, thậm chí còn vào động phòng.”
Phốc!
Kỷ Vân Thư muốn phun ra cả máu.
Nàng nhấc chiếc đũa lên lập tức gõ thật mạnh trên đầu hắn một cái.
“Đầu ngươi cả ngày đều suy nghĩ gì vậy, hãy ăn cơm đi, ăn xong ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Vệ Dịch bị đau nên xoa xoa đầu, vừa mới bĩu môi thì nghe Kỷ Vân Thư nói muốn mang hắn đi ra ngoài, ngay lập tức hắn liền trở nên vui vẻ.
“Được!”
Hắn dùng sức và cơm vào trong miệng, hai má đều phồng hết cả lên.
Sau khi ăn xong, Kỷ Vân Thư lập tức mang theo hắn cùng đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch vẫn luôn lôi kéo vạt áo của nàng, không ngừng truy vấn nàng đang muốn đi đâu.
Kỷ Vân Thư vẫn không nói gì.
Bọn họ đi khoảng nửa canh giờ thì tới Khổng phủ.
Bên ngoài Khổng phủ không có đèn lồng trắng hay vải sa tanh trắng, tất cả đều giống như một quý phủ bình thường.
Có điều, có chút vắng vẻ!
Khổng Ngu được phong là công chúa, nàng ấy chính là người của hoàng gia. Sau đó nàng ấy lại được gả cho Cảnh Hoa, vì vậy không thể đưa di thể quay về Khổng gia, càng không thể an táng ở khu mộ thị tộc. Tất cả đều phải được xử lý dựa theo tang sự của hoàng gia, nhập táng vào hoàng lăng.
Kỷ Vân Thư vươn tay ra bà cầm lấy vòng sắt phía trên cửa, gõ xuống vài lần.
Một gã sai vặt đi ra mở cửa, vươn đầu ra ngoài.
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ tới tìm Khổng phu nhân.”
“Phu nhân không tiếp khách.” Hắn ta trực tiếp từ chối.
Kỷ Vân Thư không vội, bình tĩnh nói: “Tại hạ chỉ muốn gặp mặt Khổng phu nhân, xin tiểu ca hãy đi thông báo một tiếng. Hãy nói rằng di nguyện của công chúa vẫn chưa thực hiện chưa xong.”
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của gã sai vặt lập tức thay đổi, hắn ta đóng sầm cửa lại và nhanh chóng chạy đi thông báo.
Sau một lúc hắn ta quay lại, mở cánh cửa ra, mời Kỷ Vân Thư đi vào.
Khi đi theo gã sai vặt vào bên trong viện, Kỷ Vân Thư quay đầu lại nói với Vệ Dịch: “Ngươi hãy chơi ở trong viện, chơi chán rồi thì ta sẽ mang ngươi trở về, được không?”
“Được!”
Trong sân đều là đào hoa, Vệ Dịch rất thích thú, xoay người lao vào trong rừng hoa đào nho nhỏ.
Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa!
Kỷ Vân Thư đi theo gã sai vặt tới bên ngoài Phật đường trong phủ.
Khổng phu nhân một lòng hướng Phật, trong lòng trong mắt, đều là Phật, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong nến và hương, chỉ chờ ngày thành Phật.
Khi đi vào, Kỷ Vân Thư không nhịn được nhíu mũi lại. Mùi máu tươi hay mùi hôi thối cũng được, nàng đều có thể ngửi được, nhưng mùi nến và hương ở Phật đường này, nàng lại ngửi không được, luôn cảm thấy cực kỳ gay mũi.
Nàng có cảm giác không được thoải mái.
Khổng phu nhân quỳ gối ở trước tượng phật, trong tay cầm vòng phật châu 99 viên sáng chói, nhắm mắt lại, trong miệng còn niệm kinh Phật.
Bà ta không để ý gì đến chuyện bên ngoài!
Bản thân nữ nhi của mình đã chết, nhưng bà ta vẫn ở nơi này niệm Phật.
Tâm thật sự đủ lớn.
Kỷ Vân Thư đi đến bên cạnh bà ta, quỳ xuống đệm rơm ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn Quan Âm trước mặt, chắp tay trước ngực.
Sau đó nàng nói: “Tại hạ cả đời chưa từng tin Phật, nhưng hiện tại tại hạ muốn tưởng tin một lần. Phật bổn bồ đề, phổ độ chúng sinh, Phật ở chỗ tâm, từ bi tha thứ. Ở trong Phật, phân thành tám khổ, sinh khổ, lão khổ, đau khổ, chết khổ, oán khổ, không được tự do mà khổ, cầu không được mà khổ, khổ vì những ham muốn trần tục. Tám khổ này đều hoàn toàn do lòng tham gây ra, vì vậy, Phật mới nhấn mạnh rằng, tất cả sự sáng tạo và sự hủy diệt, không phải được quyết định từ duyên phận, không được cưỡng cầu mà hãy thuận theo tự nhiên.”
Những lời này, rõ ràng là nàng muốn nói với Khổng phu nhân.
Động tác trên tay Khổng phu nhân dừng lại, hít một hơi thật sâu.
“Tiên sinh hiểu Phật?”