Năm đó phái Lưu Bang có bảy đương gia, trước mắt đã xuất hiện năm người ở thành Du Châu.
Vậy hai người khác ở đâu?
Thị vệ tiếp tục bẩm báo, “Thuộc hạ vốn định tiếp tục lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng Lý Minh Châu đã kéo Vân Đồng Dương vào trong phòng, chúng ta đành phải quay trở về.”
Điều đó chẳng phải càng thêm kỳ lạ hay sao?
Giữa Vân Đồng Dương và Lý Minh Châu có bí mật gì?
Cảnh Dung tạm thời không thể nghĩ ra, nhưng rất có khả năng đây là một đầu mối mới.
Hắn định đi tìm Kỷ Vân Thư một chuyến, nhưng nhận ra nữ nhân kia đã hai ngày không được nghỉ ngơi, nếu hiện tại hắn nói cho nàng biết, chẳng phải nàng sẽ tiếp tục lăn lộn hay sao.
Vì thế hắn ngay lập tức từ bỏ ý định này!
Trong lúc đó, Kỷ Vân Thư đang nôn nóng ngồi ở trong phòng, thường xuyên liếc mắt nhìn Thời Tử Câm đang Cảnh giữ trước cửa phòng mình.
Quả thật là một người rất biết nghe lời.
Nàng xoa bóp lông mày của mình, chống tay lên trán thở dài một tiếng.
Trong đầu nàng chỉ toàn là vụ án!
Cuối cùng nàng thật sự không thể ngồi yên, đột nhiên đứng dậy. Nhưng nàng vừa mới đi tới cửa, thân thể Thời Tử Câm đã chắn ở trước mặt nàng.
“Kỷ tiên sinh, Vương gia đã nói, người hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chỉ có thời gian hai ngày, ta không thể ngồi yên không làm gì.”
“Không được.”
“Tử Câm, ta thật sự không mệt, nếu như ngươi nghe lệnh Vương gia trông chừng ta, ta sẽ buồn chết ở bên trong.”
“Nhưng......”
“Đừng nhưng, hiện tại ta muốn đi tìm Văn sư gia một chuyến, hỏi hắn lấy một số tư liệu về vụ án này.”
Nàng không ngại Thời Tử Câm ngăn cản, nhẹ nhàng đẩy nàng ấy ra, trực tiếp đi ra ngoài, đi thẳng về phía thư phòng của Văn Lệnh Dương.
Vòng qua hai hành lang gấp khúc là đến!
Văn Lệnh Dương đang viết gì đó bên trong, nhìn thấy Kỷ Vân Thư tiến vào, lập tức buông tay, nhanh chóng đứng dậy đón chào, “Kỷ tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?”
“Lúc trước ngươi đưa cho ta xem qua một số hồ sơ vụ án, ta muốn nhìn xem còn có tư liệu gì khác nữa hay không.”
Nàng nói rõ mục đích của mình!
Văn Lệnh Dương nhanh chóng lấy ra một cuốn ký lục hắn vẫn luôn mang theo trên người, đưa qua, “Tư liệu về vụ án đều được ghi trong hồ sơ vụ án, nhưng trong cuốn ký lục này, là do ta thuận tay ghi lại tại hiện trường vụ án. Kỷ tiên sinh nhìn xem, có giúp ích được gì hay không.”
“Đa tạ.”
Nàng nhận lấy, ngồi xuống ở trên ghế bên cạnh, vừa lật xem vừa nói nhưng không ngẩng đầu lên, “Văn sư gia không cần để ý tới ta, ngươi cứ tiếp tục viết chữ của ngươi.”
Văn Lệnh Dương gật đầu, không quấy rầy nàng.
Nàng đọc sách của nàng, hắn viết chữ của hắn!
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, nàng khép cuốn sổ lại, đi đến bên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn Văn Lệnh Dương viết chữ trên giấy.
Từng nét bút rất sạch sẽ, mạnh mẽ!
“Trầm khán nhân trung ảnh, nhẫn dĩ đắc cao thăng, quy tại đương niên banh, nhất nhất kiến cố nhân.” (Lặng lẽ nhìn bóng người, chờ đợi để thăng cao, trở lại vị trí cũ, gặp lại từng người quen)
Mặc dù năm đó Kỷ Bùi đã dạy cho nàng rất nhiều thơ từ, trình độ “văn hóa” của nàng cũng không xem như quá thấp, thuận miệng vẫn có thể nhảy ra một vài câu thơ thâm ý, nhưng ——
“Bốn câu thơ này của Văn sư gia, có nghĩa là gì?”
Văn Lệnh Dương thả bút xuống trên giá bút được làm bằng ngà voi, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Vân Thư.
“Tiên sinh bác học đa tài, chẳng lẽ không hiểu ý của bốn câu thơ này?”
“Tại hạ học thức nông cạn!”
Hắn cười cười, “Thật ra, bốn câu thơ này không khó hiểu, nếu tiên sinh cẩn thận suy nghĩ thêm một chút, chắc chắn sẽ hiểu ra.”
“Thật không? Vậy được, tại hạ có tâm sẽ nhớ kỹ bốn câu thơ này. Đợi sau khi vụ án kết thúc, tại hạ sẽ cân nhắc.”
“Tùy tiên sinh.”
Hai người nhìn nhau cười.
Kỷ Vân Thư đặt cuốn sổ trên bàn, đẩy tới trước mặt hắn, “Đa tạ, ta đã xem xong rồi.”
“Có manh mối nào không?”
“Tạm thời không có.”
“Vậy bước tiếp theo tiên sinh định làm thế nào?”
Kỷ Vân Thư bối rối trước câu hỏi này, nàng chỉ lắc đầu, ánh mắt tình cờ đáp xuống chiếc hộp bên cạnh giá bút ngà voi.
Chiếc hộp được chia thành ba tầng, được sơn màu gạch đỏ, hoa văn phía trên được điêu khắc rất tinh xảo, hơn nữa trên đỉnh hộp còn có một cái khuyên sắt nho nhỏ, giống như được dùng để treo nó ở đó.
Nhìn qua chiếc hộp, nó không giống như một thứ sẽ xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, có vẻ như nó cũng không thuộc sở hữu của một nam nhân như Văn Lệnh Dương.
Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, nàng hỏi, “Chiếc hộp nhìn qua rất đẹp, là của Văn sư gia hay sao?”
Không ngờ hắn lại gật đầu!
“Hả? Chiếc hộp tinh xảo như vậy, Văn sư gia đang giả làm cửa hàng tứ bảo?”
Nàng tò mò nhìn hắn chằm chằm.
Văn Lệnh Dương nở nụ cười ấm áp, hào phóng mở tầng thứ nhất của chiếc hộp ra cho nàng nhìn xem. Bên trong, có bốn cái bút lông được sắp xếp ngay ngắn.
“Ta thấy lúc trước khi Kỷ tiên sinh nghiệm thi ở Thường phủ, có mang theo một hộp gỗ đàn hương tinh xảo. Tại hạ cũng có thói quen này, khi đi ra cửa sẽ mang theo cái này, để đề phòng trường hợp bút lông viết lục ký vụ án của Phòng đại nhân bị hỏng. Hơn nữa ta đã quen dùng bút lông của mình, không quen dùng của người khác.”
“Thì ra là thế, vậy tầng thứ hai thì sao?”
Hắn lại mở tầng thứ hai ra, bên trong là mấy cuộn giấy nhỏ được sắp xếp gọn gàng, mỗi cuộn đều được buộc bằng sợi chỉ mỏng.
“Đây cũng là dùng để đề phòng, đôi khi viết ký lục quá nhiều, trên người không mang theo giấy đủ dùng, nếu như ở vùng hoang dã, muốn tìm tờ giấy cũng khó, vì thế ta vẫn luôn tự mình chuẩn bị.”
“Văn sư gia thật là cẩn thận.”
Nàng khen ngợi, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở tầng thứ ba cuối cùng.
Nàng càng tò mò hơn về tầng thứ ba sẽ đựng cái gì!
Văn Lệnh Dương đoán ra được tâm tư của nàng, nhưng hắn cũng không có ý định giấu che, vì thế vươn tay định kéo ra ——
Đột nhiên ——
Một người hốt hoảng chạy vào từ bên ngoài, va vào góc bàn bên cạnh.
Phịch một tiếng!
“Quỷ hồn tới lấy mạng, quỷ hồn tới lấy mạng......”
Nam nhân vừa kêu, vừa nhanh chóng chui vào phía dưới bàn, hai tay ôm chặt đầu gối của mình, ánh mắt rã rời nhìn chăm chú vào mặt đất.
Trong miệng vẫn không ngừng nói “Quỷ hồn tới lấy mạng“.
Kỷ Vân Thư và Văn Lệnh Dương đều sững sờ trước diễn biến đột ngột vừa phát sinh này.
Sau khi lấy lại phản ứng, nàng mới nhìn kỹ hơn về phía nam nhân dưới bàn.
Người này khoảng hơn 40 tuổi, tóc tai rối bù, mặt đầy bụi bẩn, bộ dáng quê mùa, đôi môi trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, nhưng quần áo trên người lại là tơ lụa, chất liệu cũng không giống như bá tánh tầm thường.
Cả người hắn đều co rút ở phía dưới gầm bàn, run rẩy!
Chuyện gì đã xảy ra?
Kỷ Vân Thư đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau với Văn Lệnh Dương. Văn Lệnh Dương lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Lúc này nàng mới thật cẩn thận đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống, thử đối diện với ánh mắt người nọ, nhưng ánh mắt nam nhân không hề nhúc nhích, mang theo sợ hãi vô tận.
Nàng đành phải nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi là ai?”
“Quỷ hồn tới lấy mạng, quỷ hồn tới lấy mạng......”
“Quỷ hồn nào? Ai muốn lấy mạng ngươi?”
“Quỷ hồn, quỷ hồn muốn lấy mạng!”
“Vì sao lại muốn lấy mạng? Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Quỷ hồn tới lấy mạng.”
Trong miệng nam nhân chỉ có một câu này.
Kỷ Vân Thư không hỏi ra được gì, trong lòng cũng nghĩ mãi không ra.
Lúc này, một gã sai vặt trong nha môn vội vàng chạy vào, khi nhìn thấy nam nhân co ro ở dưới gầm bàn, vỗ đùi.
“Ai da, sao ngươi lại chạy đến đây?”
Hắn ta nói xong thì lập tức tiến lên kéo người.
Nhưng nam nhân kia chết sống không chịu chui ra, hai người lôi kéo đẩy, lăn lộn đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
Kỷ Vân Thư đơn giản ngăn người nọ lại, hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gã sai vặt bất lực lau mồ hôi, bất đắc dĩ đáp lại, “Kỷ tiên sinh, ta cũng không biết nữa. Vừa rồi ta vốn định ra ngoài từ cửa sau đi mua ít đồ, nào ngờ kẻ điên này đột nhiên vọt vào, quay người lại đã không thấy bóng dáng. Ta tìm kiếm hắn khắp nơi, thì ra là hắn trốn ở đây.”
Tự mình chạy vào?
~~~Hết chương 413~~~