Vụ án cuối cùng được phá, rất nhanh đã lan truyền khắp thành Du Châu!
Mọi người vừa cảm thấy an tâm vì vụ án đã được giải quyết, nhưng cũng vừa khiếp sợ.
Hung thủ là Văn sư gia trong nha môn?
Điều này ——
Mọi người đều kinh ngạc?
Toàn bộ bá tánh thành Du Châu đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhưng trong nha môn, lại cực kỳ yên tĩnh.
Hiện tại, Vân Đồng Dương và Lý Minh Châu đều bị giam vào đại lao, vụ án cướp đoạt trân bảo hai mươi năm trước, tính cả án mạng lần này đều được phá.
Theo lý mà nói, niềm vui nên nhân đôi!
Nhưng Phòng Minh Tam căn bản không thể nào vui nổi.
Từ khi biết được hung thủ là Văn Lệnh Dương, rồi đến cái chết của Văn Lệnh Dương, ông đều ở trong trạng thái đẫn đờ.
Lúc này ông đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt trống rỗng!
Không chỉ có Phòng Minh Tam, Trương bộ đầu cũng vậy, một muội phu đang êm đang đẹp, cứ như vậy biến mất.
Nghĩ như vậy, hắn vỗ đùi mình, lắc đầu thở dài, “Tạo nghiệt, tạo nghiệt a!”
Đúng thật là tạo nghiệt!
Thật lâu sau, Phòng Minh Tam chống người đứng dậy, hất ống tay áo to rộng qua bên hông, dặn dò Trương bộ đầu, “Lão Trương, Lệnh Dương không thân không thích, mặc dù hắn đã giết người, nhưng ngoài pháp lý còn có nhân tình, ngươi hãy đi an táng hắn đi. Lễ tiết gì đó, đừng bỏ sót.”
“Cho dù đại nhân không nói, ta cũng sẽ làm như vậy. Rốt cuộc, mấy năm qua, Lệnh Dương thật sự dốc lòng rất nhiều vì nha môn, ta luôn xem hắn như là muội phu, hắn cũng xem ta như đại ca. Vì vậy, hậu sự của hắn, hãy giao cho ta.”
Trương bộ đầu vỗ vỗ ngực!
Phòng Minh Tam gật đầu, nhìn ra ngoài cửa lần nữa, lẩm bẩm trong miệng, “Nếu như Kỷ tiên sinh có thể ở lại thành Du Châu, chúng ta sẽ không phải lo sau này có những vụ án không thể phá được.”
Điều này chỉ xảy ra trong mơ!
Hậu viện nha môn.
Người của Cảnh Dung đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nhân lúc trời sắp tới giữa trưa thì xuất phát, chờ đến trước buổi tối có thể đặt chân tới trạm dịch.
Vụ án vừa phá xong thì lập tức rời đi, thậm chí không tổ chức ăn mừng.
Điều này cũng phù hợp với tính tình nóng vội của Cảnh Dung!
Kỷ Vân Thư đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn cây hoa quế trong vườn.
Trên cây, chỉ có những chiếc lá xanh mướt bám trên cành.
Không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, thậm chí Thời Tử Câm gọi nàng vài lần nhưng nàng đều không có phản ứng.
“Kỷ tiên sinh?”
Thời Tử Câm đơn giản vươn tay chạm chạm vào nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn lại.
Thời Tử Câm nói, “Vương gia nói có thể đi rồi.”
Nàng gật đầu, hỏi, “Tạ đại nương đâu?”
“Người đã vào bên trong xe ngựa.”
“Vệ Dịch đâu?”
“Vẫn đang ở trong phòng.”
Thời Tử Câm vừa dứt lời, Vệ Dịch đã nhảy nhót từ bên trong ra ngoài, không biết hắn kiếm được đâu ra một số đồ chơi, ôm ở trong tay, siết chặt giữa hai cánh tay, gần như cao hơn đầu.
Trùng hợp chính là, Lang Bạc đang tiến vào từ phía ngoài sân.
Kết quả là ——
Vệ Dịch rất tự nhiên ném toàn bộ đồ ở trong tay cho hắn.
Hơn nữa còn dặn dò nói, “Giúp ta dọn lên xe ngựa, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng làm hỏng chúng.”
“Vệ công tử, ngươi......“. Truyện chính ở [ TRÙ Mtruyện. n et ]
“Cái gì? Ngươi không muốn giúp ta sao?”
“Ta......”
“Vậy ngươi còn không mau đi?”
Lang Bạc phồng hai má!
Đây không phải là lần đầu tiên, vì sao mỗi lần ta đều phải giúp ngươi cầm đồ chơi?
Lần này hắn định quật cường một lần, ném hết tất cả xuống mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn không có tiền đồ, giúp đỡ Vệ Dịch dọn đồ lên trên xe ngựa.
Nhìn thấy bảo bối của mình bình yên vô sự lên xe, lúc này Vệ Dịch mới lôi kéo góc áo Kỷ Vân Thư, nói, “Thư nhi, có phải chúng ta có thể quay về Cẩm Giang hay không?”
Nàng gật đầu!
“Ta có thể gặp lại A Mễ bọn họ.”, Vệ Dịch cực kỳ vui vẻ.
Kỷ Vân Thư hỏi, “Những thứ ngươi mang theo vừa rồi là gì vậy?”
“Lễ vật đó, khi ta rời khỏi nhà, ta đã hứa với A Mễ bọn họ, chờ ta trở về sẽ mang theo lễ vật cho bọn hắn.”
Thì ra là như thế.
Cảnh Dung đi ra từ trong phòng, nheo mắt nhìn Vệ Dịch một cái, “Ngươi không nhanh chóng lên xe ngựa đi?”
“Ta muốn đi cùng với Thư nhi.” Vệ Dịch cố ý đứng sát bên cạnh Kỷ Vân Thư, giống như một đứa trẻ.
Cảnh Dung lườm mắt xem thường hắn một cái.
Ấu trĩ!
Mộ Nhược sau lưng cũng lảo đảo đi ra khỏi phòng, trong tay vẫn ôm bầu rượu không rời. Hắn ngoại trừ rượu, vẫn là rượu.
Hắn không nhìn qua bên này, giơ tay lên, “Các ngươi nhanh lên, ta lên xe ngựa ngủ trước, khi nào tới nơi thì đánh thức ta.”
Nói xong, hắn loạng choạng bước ra ngoài!
Sau khi mọi thứ đều được chuyển lên xe, bọn họ lập tức xuất phát!
Mấy người vừa ra khỏi nha môn, Lang Bạc đã đi tới đón Cảnh Dung, thấp giọng nói ở bên tai hắn, “Vương gia, những người Cao Sơn trại lại tới.”
Cảnh Dung nhìn về phía xa, chỉ thấy Triệu Hoài và mấy thủ hạ của hắn ta đang ngồi trên lưng ngựa, vẫn luôn chăm chú nhìn vào bên này.
Không, hắn ta đang nhìn chằm chằm vào đây!
“Chú ý cẩn thận, đừng để bọn họ tới gần.” Hắn phân phó.
“Vâng.” Lang Bạc đáp lại.
Phòng Minh Tam nâng theo quan bào, tiến lên cúi người, “Vụ án lần này được phá đều nhờ vào Vương gia và Kỷ tiên sinh, hạ quan cảm tạ.”
Nói xong, ông lại chắp tay cúi người thật sâu.
Cảnh Dung khẽ nâng cằm, nói, “Được rồi, nếu sau này Phòng đại nhân gặp phải vụ án giống như thế, hãy nhanh chóng báo cáo với triều đình, để Đại Lý Tự điều người tới đây điều tra, đừng làm việc quá khả năng của mình.”
“Vâng vâng vâng, hạ quan nhớ kỹ.”
“Lần này chậm trễ năm ngày hành trình, bổn vương không tiện ở lại lâu. Đối với vụ án Văn sư gia và Vân Đồng Dương, ngươi hãy khôn khéo một chút, sửa sang lại hồ sơ vụ án, sớm báo cáo lên Hình Bộ, như thế sẽ sớm được kết án, nhanh chóng kết thúc vụ án.”
“Vâng.” Phòng Minh Tam đồng ý.
Kỷ Vân Thư một bên mím môi, tiến lên nói, “Phòng đại nhân, chuyện của Văn sư gia, đại nhân đừng quá buồn phiền. Người đã mất, hãy để hắn an tâm rời đi đi.”
Phòng Minh Tam gật đầu, “Bản quan hiểu lời tiên sinh, cảm ơn tiên sinh đã an ủi, thật sự......” Ông cảm thấy hổ thẹn!
“Khi người còn sống, tình cảm chân thành, luôn biết lý lẽ, Phòng đại nhân khổ sở trong lòng cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa tại hạ sẽ không an ủi ngài, chỉ nói một chút những gì mình biết.”
“Những lời tiên sinh nói, bản quan đều nhớ kỹ.”
Trương bộ đầu vẫn luôn đứng bên cạnh, gãi đầu, lúng túng tiến lên nói, “Kỷ tiên sinh, sau khi gặp nhau ở khách điếm ngoài thành Du Châu lần trước, ta không ngờ có thể gặp lại tiên sinh nơi này, hy vọng lần tới còn có thể gặp nhau lần nữa.”
Kỷ Vân Thư cười nhạt, “Trương bộ đầu, ta thấy tốt nhất chúng ta không nên gặp lại.”
“Vì sao?”
“Bởi vì mỗi lần tại hạ đụng phải ngươi, sẽ có án mạng xảy ra.”
Di!
Đúng vậy.
Trương bộ đầu xấu hổ cười ngượng nghịu.
Mọi người lại hàn huyên thêm một lát!
Nhìn thấy sắp tới giữa trưa, Cảnh Dung nói, “Được rồi, Phòng đại nhân không cần tiễn nữa, nhanh chóng đi xử lý vụ án kế tiếp đi, bổn vương không muốn chậm trễ thời gian.”
Nói xong, hắn kéo Kỷ Vân Thư bước lên xe ngựa.
Phòng Minh Tam và Trương bộ đầu đưa tiễn thêm mấy trăm mét, nhìn xe ngựa đi về phía cổng thành Du Châu, ánh mặt trời càng ngày càng chói chang......
Trong khi đó, Triệu Hoài cũng mang theo người của mình, đi theo phía sau xe ngựa bọn họ.
Không nhanh không chậm!
Xe ngựa đi tới cổng thành, đột nhiên dừng lại.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Lang Bạc, “Kỷ tiên sinh, Lý phu nhân tìm ngài.”
Kỷ Vân Thư vén mành nhìn ra phía bên ngoài, nhìn thấy Ngọc Âm đang nâng Lý phu nhân đứng ở bên trái cửa thành.
Ngọc Âm mặc một bộ váy gấm tinh khiết, trang điểm nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, giống như một cô nương trong một gia đình khiêm tốn.
Trên khuôn mặt hiền lành nhân hậu của Lý phu nhân, trải qua một đêm dường như có thêm nhiều nếp nhăn, già đi rất nhiều.
Nàng nhanh chóng xuống xe ngựa, bước tới.