“Vì sao?”
“Bởi vì trong quan tài này có bột gừng, bột gừng có tác dụng bảo vệ thi thể khỏi độ ẩm.” Kỷ Vân Thư đáp lại.
Cảnh Dung không hiểu.
“Tất cả các quan tài được đào ra từ Lâm Sơn, dường như chỉ hài cốt này được rắc bột gừng vào trong. Chẳng lẽ có người nào đó cố ý bỏ vào?”
Kỷ Vân Thư lắc đầu, “Lần trước sau khi mở toàn bộ quan tài, ta nhớ từng ngửi thấy mùi gừng. Lúc ấy ta không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng vị trí chôn quan tài khác nhau nên mới khiến cho thi thể trong quan tài phân hủy chậm hơn. Nhưng ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, tất cả các quan tài, chỉ có bộ hài cốt này có mùi bột gừng, và mùi này lại phát ra từ quần áo được mặc trên người hài cốt.”
Nghe xong, Cảnh Dung nghiêm túc nhìn vào bên trong quan tài vài lần.
Hắn nhìn chằm chằm vào một mảnh vải nhỏ bị dính ở trên xương sườn của bộ hài cốt.
Cảnh Dung nhíu chặt lông mày, nói lên suy nghĩ của mình, “Vụ cháy ở Ngự Quốc Công phủ, ngay cả khi quần áo vẫn còn cũng nên bị sém đen. Nhưng quần áo của thi thể này, dường như không có dấu vết bị cháy, căn bản không giống như bị chết trong lửa. Hơn nữa, người chết là một hạ nhân của Ngự Quốc Công phủ, sao lại mặc đồ tơ lụa? Không thích hợp.”
Một ánh sáng tinh tế phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của Kỷ Vân Thư.
Ngón tay nàng chạm vào mép quan tài, một ý nghĩ bắt đầu xuất hiện trong đầu.
“Sau khi quan tài được hạ táng, có người nào đó đã động tay động chân.”
“Hả?”
“Nếu ta đoán không sai, chỉ có một giải thích duy nhất, đó là sau khi quan tài đã được hạ táng, có người đã mở nó ra lần nữa, sau đó thay cho người chết một bộ quần áo tơ lụa sạch sẽ và rải một chút bột gừng để bảo quản thi thể.”
Có người mở quan tài một lần nữa?
Cảnh Dung kinh ngạc!
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: “Người nọ chỉ thay đổi quần áo sạch sẽ cho người chết, chứng tỏ có quan hệ rất thân thiết với người chết. Thậm chí sau khi đào mộ của người chết và thay quần áo còn rắc bột gừng lên. Người nọ không làm việc này quang minh chính đại, có lẽ vì không muốn người khác biết.”
Nàng hoàn thành phân tích của mình!
Những suy luận của nàng không giống như giả thiết không có căn cứ.
Cảnh Dung hỏi, “Nàng đã vẽ ra bức họa người chết chưa?”
“Vẫn chưa.” Nàng khẽ thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Thôi, tạm thời hãy vẽ chân dung người này trước, sau đó lại điều tra ai đã rắc bột gừng lên đó. Có lẽ, người kia tới thay quần áo và rắc bột gừng lên người chết, chính là người đã chạy trốn khỏi đám cháy.”
“Nếu như đó là sự thật thì sẽ dễ dàng hơn.”
“Chỉ cần bức họa này được vẽ ra, ta tin rằng 《Lâm Kinh Án》 sẽ có tiến triển.”
Cảnh Dung gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Kỷ Vân Thư xoa xoa tay, xoay người, liếc mắt ra hiệu cho hai gã sai vặt vẫn luôn ở bên cạnh, để bọn nâng quan tài vào trong. Nàng cũng hướng dẫn bọn họ đặt bộ hài cốt trở lại quan tài, đóng nắp và phủ một khối vải bố màu trắng lên trên.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối!
Cảnh Dung không nói với Kỷ Vân Thư về chuyện cứu tế ở Ngự Phủ huyện.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Kỷ Vân Thư giữ Cảnh Dung lại cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn, có bốn món ngon nhưng không có thịt.
Rau cải!
Rau mùi!
Đậu phụ!
Bí đao!
Mỗi đĩa một món, nhìn qua không cảm thấy muốn ăn.
Cảnh Dung nhìn thấy thì đau lòng cho nàng. Nữ nhân này mỗi ngày đều ăn những thứ thế này, làm sao có thể béo lên?
Vì thế ——
“Nàng nên ăn ngon một chút, bồi dưỡng thân thể.”
Nói xong, hắn ra lệnh cho người mang hết các món trên bàn đi, sau đó phân phó, “Mang tới những món bổ dưỡng hơn đi. Một nồi thịt gà, một tổ yến, nhanh lên.”
“Vâng!” Bọn nha đầu không ngừng vội vàng lấy các món đi.
Nhưng bọn họ vừa mới nâng đĩa cải trắng lên đã bị Kỷ Vân Thư cản lại, nàng lấy lại toàn bộ đồ ăn vừa mới được mấy nha đầu bưng lên đặt trở lại trên bàn.
Sau đó nói, “Mặc dù những đồ ăn này không ngon miệng bằng thịt cá, nhưng vẫn có dinh dưỡng. Ngược lại, những món ăn thịt cá có nhiều dầu mỡ mới không tốt đối với thân thể. Hơn nữa, giờ đã khá muộn, ăn thịt cá không tốt, khó tiêu.”
Khó tiêu?!
Ăn những thứ này vào buổi tối!
Cảnh Dung co giật khóe miệng, nghẹn lời.
Bốn món ăn lại bị đặt trở lại, Kỷ Vân Thư chậm rãi cầm đũa lên ăn.
Cảnh Dung chỉ nhìn mà không nói gì!
“Không ăn?” Nàng ngước mắt hỏi hắn.
Cảnh Dung nuốt nuốt vài cái, sau đó mới cầm đũa lên và chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này ——
Nha đầu bước vào báo cáo, “Kỷ tiên sinh, Kỷ cô nương đã tới.”
Kỷ Uyển Hân?
Nha đầu vừa mới nói xong, Kỷ Uyển Hân đã bước những bước nhỏ đi tới cửa, ngước đôi mắt ngấn nước dịu dàng liếc nhìn Cảnh Dung, hơi dao động.
Nàng ta có chút thẹn thùng, nhanh chóng bước nhanh hơn, bàn tay nắm lấy vạt áo cũng trở nên căng thẳng hơn.
Cảnh này trong lúc lơ đãng nhìn qua khá đẹp mắt!
Nhưng Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung đều không hề chú ý tới.
Khi nhìn thấy Kỷ Uyển Hân đi tới, Kỷ Vân Thư nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa kéo tay nàng ta.
“Sao tỷ tới đây muộn như vậy?”
Nàng ta cúi thấp đầu, khóe môi hơi cong lên, nói, “Tỷ chỉ muốn tới gặp muội.”
“Nhanh vào trong đi, bên ngoài rất lạnh.”
Kỷ Vân Thư nhanh chóng đưa nàng ta đi vào, bọn nha đầu cũng giúp nàng ta cởi áo choàng trên người xuống.
“Ăn gì chưa?”
Kỷ Uyển Hân lắc đầu.
Kỷ Vân Thư liền kéo nàng ta ngồi xuống, sai người lấy thêm một bộ bát đũa.
Từ đầu tới cuối, Cảnh Dung không hề liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Hân một cái, hắn đang bận nhét miếng bí đao vào trong miệng mình, nhai vài cái, lông mày giãn ra.
Ồ, thật ra cũng ngon!
Kỷ Uyển Hân kín đáo nhìn hắn một cái, thật cẩn thận hỏi, “Sao hôm nay Vương gia lại ở đây?”
Cảnh Dung dường như không nghe thấy.
Ngược lại Kỷ Vân Thư quăng ra một câu, “Hôm nay hắn tới đây ăn cơm miễn phí.”
Cơm miễn phí?
Cơm miễn phí là gì?!
Kỷ Uyển Hân có lẽ cũng mơ hồ hiểu ý nghĩ của nó.
Nhưng trong lòng nàng ta cảm thấy mất mát, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Cảnh Dung, cắn cắn môi, vẫn luôn duy trì một nụ cười trên mặt.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái. Tiểu tử kia đang ngấu nghiến và cơm ăn, còn ăn những món ngon được gọi là không có “dinh dưỡng“.
Trông hắn ăn rất ngon!
Kỷ Vân Thư không nhịn được đá chân hắn một cái ở phía dưới bàn.
A ——
Cảnh Dung bị đau nên thốt ra một tiếng.
Hắn ngẩng đầu căm tức liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, chất vấn, “Sao vậy? Ghét ta vì đã ăn hết thức ăn của nàng hay sao?”
“Không phải!”
“Vậy có chuyện gì với nàng vậy? Ngứa chân?”
“......”
“Vậy hãy ăn cơm đi.”
Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn cơm.
Kỷ Vân Thư đỏ mặt xấu hổ.
Ca, tỷ ta tới, tốt xấu gì ngươi cũng nên thể hiện một chút hoặc nên nói một lời đi chứ.
Cuối cùng ——
Kỷ Vân Thư đành phải lôi kéo Kỷ Uyển Hân và nói, “Tỷ ăn nhiều một chút, bí đao này rất tốt với tỷ.”
Trong khi nói, nàng đã gắp cho nàng ta một miếng bí đao vào trong bát.
“Vân Thư, muội không cần lo cho ta.”
Hai người bắt đầu nói chuyện, xem Cảnh Dung giống như người trong suốt.
“Đúng rồi, ta đã chuẩn bị một số dược liệu, đợi lát nữa tỷ hãy mang về dùng.” Kỷ Vân Thư nói.
“Dược liệu?”
“Thân thể tỷ bị bệnh từ nhỏ, vừa lúc ta có một chút dược liệu, đó là thanh giới* (青介), rất có ích đối với thân thể tỷ. Tỷ nhớ ngâm nó trong nước mấy ngày trước khi nghiền nó thành bột, sau đó dùng sương sớm để pha, mỗi ngày uống một chén.”
Thanh giới, là một loại dược có đặc tính làm ấm cơ thể!