Tiểu Ngư giật mình sững sờ tại chỗ, lúc này nhìn hắn ta có chút ngốc nghếch!
Tề Thiên Đại Thánh đang êm đang đẹp, vì sao lại đột nhiên chết?
Vệ Dịch nhìn thấy hắn ta như vậy, bĩu môi ngạo mạn, chêm thêm một câu: “Chết rồi, Tề Thiên Đại Thánh đã chết. Tất cả đều chết hết, không còn một ai.”
Rõ ràng là Vệ Dịch đang cố ý trêu chọc.
Nói xong, Vệ Dịch còn cười gian một tiếng, cầm lấy bánh bao trong tay ngạo nghễ liếc mắt nhìn Tiểu Ngư một cái. Sau đó bước chân đi vòng qua hắn ta, nhảy nhót đi tìm Kỷ Vân Thư.
Khi vừa mới ra khỏi cửa phòng bếp, Vệ Dịch liền ngửi thấy một mùi tanh tưởi, không thể không bịt mũi lại, cau mày.
Chỉ thấy một lão nhân quần áo tả tơi, tóc tai lộn xộn, đang vất vả gánh hai sọt cá muối, cố hết sức đi tới.
Vệ Dịch nổi lên lòng tốt, đặt bánh bao vào trong áo trước ngực, nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.
“Lão gia gia, để ta giúp lão!”
Lão nhân ho hai tiếng, nhẹ giọng mắng: “Ngươi mới lão.”
Hả?
Giọng nói này, rất mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng!
Vệ Dịch sững người một chút, hai tay vươn ra giúp đỡ dừng ở giữa không trung.
Giúp lão đỡ lấy gánh cá cũng không được!
Thu tay lại cũng không xong!
Cho đến khi ——
Lão nhân buông gánh cá xuống, nâng gương mặt bị lấp dưới mái tóc kia lên, liếc mắt nhìn Vệ Dịch một cái.
Vệ Dịch bị sốc.
Hắn mở to hai mắt nhìn, biểu tình giống như một con lười, từ từ hiện lên nụ cười vô cùng phấn kích.
“Mộ......”
Vệ Dịch còn chưa kịp hô lên, Mộ Nhược đã ngắt lời hắn.
“Công tử, mặc dù lão hủ đã lớn tuổi, nhưng sức lực không hề nhỏ, không cần công tử giúp đỡ.”
“Ngươi là......”
“Ta thấy tướng mạo công tử không tệ, đúng là người có phúc.”
Vệ Dịch bối rối!
Hay là, mình đã nhận sai người?
Vệ Dịch không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Tiểu Ngư đã hồi phục lại tình thần sau khi nghe tin Tề Thiên Đại Thánh đã chết, nâng bước chân đuổi theo.
Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Mộ Nhược một cái, che miệng ghét bỏ: “Lão là ai? Đưa đồ ăn? Sao trước kia ta chưa từng thấy lão? Còn có, sao lão lại thúi như thế?”
“Đại gia, ta tới đưa cá muối, trên người tất nhiên có mùi cá. Trương lão nhân lúc trước đưa đồ ăn bị bệnh, ta thay ông ấy đưa tới.”
“Ồ.” Tiểu Ngư vội vàng xua tay: “Được rồi được rồi, nhanh chóng đưa cá muối vào đi.”
“Được!”
Mộ Nhược đồng ý!
Tiểu Ngư lôi kéo Vệ Dịch chuẩn bị rời đi, nhưng, lúc này hắn ta vừa mới quay người, trên cổ đã bị ăn một chưởng.
Tiểu Ngư lập tức hôn mê bất tỉnh, đổ gục xuống mặt đất giống như con cá muối!
Mộ Nhược lập tức đứng dậy, vươn người.
Đôi mắt Vệ Dịch sáng ngời, vui vẻ nói: “Mộ Nhược ca ca, thật sự là ngươi sao? Sao ngươi lại đến đây? Ngươi đến mang ta và Thư nhi trở về sao?”
“......”
“Ở đây không tốt chút nào, bọn họ cũng đáng giận giống như ngươi. Bọn họ rót rượu cho ta, còn đả thương Thư nhi. Chúng ta......”
“Câm miệng!”
Mộ Nhược quát lớn!
“Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện.”
“Ồ.”
Vệ Dịch ủy khuất ngậm miệng lại.
Mộ Nhược cảnh giác nhìn thoáng qua về phía phòng bếp, may mắn thay, không ai chú ý tới bên này.
Hắn chỉ vào Tiểu Ngư ở trên mặt đất, phân phó Vệ Dịch: “Mau, khiêng hắn lên, đi theo ta.”
Mộ Nhược nói xong, đi về phía một căn phòng nhỏ bên cạnh dùng để làm nhà kho.
Vệ Dịch không hỏi nhiều, tay chân lanh lẹ kéo thân thể Tiểu Ngư cồng kềnh đi theo vào trong.
Cửa bị đóng lại!
Vệ Dịch vẫn không quên hỏi: “Mộ Nhược ca ca, vì sao ngươi lại thúi như vậy?”
Vệ Dịch nhíu chặt mũi.
“Ngươi đừng quan tâm tới điều này. Ngươi thế nào rồi?” Mộ Nhược hỏi.
“Ta rất tốt.”
“Kỷ tiên sinh đâu?”
“Đang lắp ráp thẻ tre.”
“Thẻ tre?” Mộ Nhược buồn bực, cũng không hỏi tình hình cụ thể: “Ngươi mang ta đi tìm hắn trước, người này rất nhanh sẽ tỉnh lại, ta cũng không thể ở lâu, nếu không sẽ bị phát hiện.”
“Ừ, ta mang ngươi đi tìm Thư nhi. Thư nhi nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất vui. Hơn nữa, Thư nhi nhất định là đói bụng rồi.”
Trong lòng Vệ Dịch vẫn nhớ tới hai cái bánh bao ở trong người mình.
Mộ Nhược không nói lời nào, bắt đầu cởi hết quần áo xuống, ném chúng qua một bên.
Thấy vậy, Vệ Dịch nhanh chóng nhắm mắt lại, quay người đi.
“Mộ Nhược ca ca, Thư nhi đã nói với ta, nam nữ khác nhau, ngươi không thể cởi quần áo ở trước mặt ta.”
Phốc ——
Mộ Nhược gần như muốn phun ra một ngụm máu tươi!
Ngươi là nữ hay sao?!
Mộ Nhược không có lựa chọn nào hơn, hung hăng trừng hắn một cái.
“Tiểu tử, trong đầu ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Trong khi nói, Mộ Nhược chỉ vào Tiểu Ngư ngất xỉu trên sàn: “Ngươi nhanh chóng cởi quần áo hắn ra.”
“A?”
“A cái gì mà a? Nhanh cởi.”
“Ồ.”
Vệ Dịch đành phải miễn cưỡng ngồi xổm xuống, lo lắng ghét bỏ cởi quần áo của Tiểu Ngư, ném cho Mộ Nhược.
Sau khi Mộ Nhược thay xong, sửa sang lại đầu tóc vốn rối tung một chút, gỡ chùm râu giả trên miệng xuống, tiếp đó lau tro trên mặt một chút.
Bây giờ trông bộ dáng của hắn thật giống như một tên sơn phỉ!
Sau một hồi bận rộn, hai người né tránh những người trong phòng bếp, đi tìm Kỷ Vân Thư.
Và trong nhà kho, chỉ còn lại Tiểu Ngư trần truồng nằm trên mặt sàn.
Lúc này ——
Kỷ Vân Thư đã đơn giản phác họa ra cái trán và xương hàm của người chết, dựa vào kích thước và hình dạng những khung xương của bộ xương.
Nhưng nó vẫn cần phải chỉnh sửa lại.
Có thể hoàn toàn chính xác hay không, nàng không thể nắm chắc.
Thời gian năm ngày, nàng không có khả năng hoàn thành việc này!
Trong lòng nàng vẫn đang cân nhắc ——
“Thư nhi.”
Vệ Dịch nhảy vào.
Mộ Nhược cúi đầu, đi theo ở phía sau.
“Ngươi đi đâu về vậy?” Kỷ Vân Thư hỏi.
“Ta đi tìm màn thầu.” Vệ Dịch lấy cái bánh bao trong người ra, đưa qua cho nàng.
“Ngươi ăn đi.”
Nàng đẩy trở về, ánh mắt chú ý tới người đang tiến vào cùng với Vệ Dịch.
Sau vài giây kiểm tra, đột nhiên, hai mắt nàng khẽ nhướng lên.
Mộ Nhược!
Nàng nắm chặt bàn tay, cố gắng bình tĩnh nói với hai tên sơn phỉ trong phòng: “Hai người các ngươi, đi đun chút nước nóng đi, đợi lát nữa ta sẽ cần chúng. Hơn nữa, ta cần một thùng lớn.”
“Một thung nhỏ được không?”
“Không được.”
“Nửa thùng thì sao?”
“Không được, nếu như có gì sai sót, đại đương gia các ngươi nhất định sẽ truy cứu các ngươi.”
Hai người kia nhìn lẫn nhau một cái, đành phải nhún nhún vai, chuẩn bị rời đi. Khi vừa mới bước được vài bước, một tên trong đó híp mắt đánh giá Mộ Nhược một chút.
Hắn ta dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng!
“Vừa rồi chẳng phải Tiểu Ngư ca đi theo tiểu tử ngốc kia ra ngoài hay sao? Ngươi là ai?”
Mộ Nhược bực bội giống như một tên sơn phỉ, đáp lại: “Tiểu Ngư ca đau bụng, đang đi nhà xí, nói ta mang tiểu tử này trở về, trông chừng hắn.”
“Sao ta chưa từng gặp ngươi?”
“Ta mới tới.”
Người nọ xem xét vài lần, ngẫm lại người mới ra ra vào vào cũng là chuyện thường tình, chưa kể tới việc bọn họ vẫn đang ở trong sơn trại, chẳng thể xảy ra chuyện gì.
Sau đó hắn ta hét lên với tên còn lại, đi ra ngoài nấu nước.
Bên ngoài phòng vẫn còn có hai người trông chừng, trong tay cầm hai thanh đại đao, giống như thị vệ trông cửa.
Kỷ Vân Thư cố ý lên tiếng nhắc nhở, nói với Mộ Nhược: “Ngươi lại đây, giúp ta sửa sang lại những thứ bên này một chút.”
“Được.”
Mộ Nhược lên tiếng.
Hắn dịch bước chân đi đến bên cạnh nàng, bắt đầu sắp xếp một số thứ trên bàn một cách thờ ơ.
Hắn hạ giọng, nói: “Xem ra chúng ta lo lắng dư thừa. Nhìn hai người kia, rất vâng lệnh của ngươi.”
Kỷ Vân Thư trực tiếp bỏ qua vấn đề này.
“Ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Giả dạng làm tiểu thương bán cá muối.”