Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 266: Chương 266: Trâm ngọc




“Tại sao lại như vậy?”

Cao Bỉnh Trạch mang vẻ mặt không thể tin nổi, đôi tay run rẩy, danh sách trong tay cũng vì thế mà rơi xuống sàn.

Sau khi sửng sốt, Cao Bỉnh Trạch nhanh chóng lạy nói: “Nương nương, trước khi vi thần tới nội đình, danh sách này tuyệt đối không có vấn đề gì, vi thần cũng đã xem qua, trên danh sách này quả thực có tên của Kỷ cô nương.”

Cao Bỉnh Trạch vừa nói như vậy, có thể chuyện đã xảy ra lúc ở nội đình.

“Ý của Cao Thiếu Tông là hoài nghi nội đình chúng ta đã động tay trên danh sách này?”

“Trước khi đưa tới đó, không hề có lỗi lầm nào.”

“Quyển danh sách là do Cao Thiếu Tông ngươi đưa tới, cũng không hề sai.”

......

Hai người tranh chấp không ai nhường ai!

Bộp ——

Tiêu Phi một lần nữa đập ghế, đứng dậy. Tang Lan đỡ bà ta đi qua, đứng ở trước mặt ba người.

Thật lâu sau, bà ta mới nói với Lương Tông Chính: “Lương đại nhân, người được chọn vào cung là do Hàn Tông Viện các ngươi thông qua, sau đó sàng lọc mới chọn ra được. Tên của Kỷ cô nương chắc hẳn phải ở trên đó. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói rõ ràng cho bổn cung biết.”

Lương Tông Chính vẫn mang vẻ mặt trấn tĩnh, cúi phục thân mình, đưa quyển danh sách dự phòng tới.

“Bẩm nương nương, quyển danh sách được đưa tới nội đình đều giống với quyển danh sách dự phòng này. Trước khi Cao Thiếu Tông đưa danh sách đi, cũng đã thẩm tra đối chiếu một lần, không hề có sai sót nào. Đối với việc Cao Thiếu Tông có phải động tay động chân với quyển danh sách hay không, vi thần không biết.”

Thật sự tàn nhẫn!

Cái mũ này, không ngờ lại được đội ở trên đầu Cao Thiếu Tông.

Cao Thiếu Tông không thể tin nghiêng đầu nhìn ông ta, mồ hôi đầy đầu, trừng mắt, nói: “Lương đại nhân, ngươi biết ta sẽ không làm như vậy, danh sách này... Thật sự không phải do ta ra tay.”

“Vậy ngươi giải thích như thế nào, danh sách ngươi lấy từ Hàn Tông Viện là chính xác, nhưng danh sách đưa đến nội đình lại xảy ra lỗi?”

“Ta không biết!”

Cao Thiếu Tông mang vẻ mặt mê mang!

Đôi môi đều bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch!

Tiêu Phi vẫn bình tĩnh liếc mắt nhìn Kỷ Lê một cái, nói: “Kỷ Tư Doãn, việc này đúng thật là do sơ sót của Hàn Tông Viện và nội đình. Cho dù là ai gây khó dễ trong đó, bổn cung cũng nhất định nghiêm trị, nhưng Kỷ Tư Doãn chắc hẳn hiểu rõ, hiện giờ đã tới gần ngày đại thọ Hoàng thượng, chớ nên náo loạn gây ra sự tình gièm pha. Bổn cung một lần nữa sẽ ra lệnh cho nội đình gửi một thông báo mới, tự mình đưa đi tới tướng quân phủ.”

Nói xong, bà ta giơ tay lấy một chiếc trâm ngọc màu đỏ thượng đẳng trên đầu mình xuống, tiếp tục nói: “Trâm ngọc này, là Hoàng thượng sai người tự chế tác cho bổn cung. Hiện tại bổn cung giao cái này cho Kỷ cô nương, xem như là nhận lỗi.” Tiêu Phi giao trâm ngọc cho Tang Lan, mệnh lệnh: “Hãy cẩn thận cất nó cùng với bức thư thông báo của nội đình, đều đưa tới tướng quân phủ.”

“Vâng!” Tang Lan nhận nó bằng hai tay, cẩn thận đặt vào trong hộp gấm.

Kỷ Lê: “Nếu sự tình đã được giải quyết rõ ràng, vậy thì tất cả đều dựa theo ý nương nương. Vi thần cũng thay mặt muội muội, tạ nương nương ban thưởng.”

Tiêu Phi cười cười: “Nghe nói, Kỷ cô nương đẹp như thiên tiên, ôn văn nho nhã, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tốt. Nữ tử như thế, bổn cung thật sự gấp không chờ nổi muốn gặp nàng ấy.”

“Nương nương nói quá lời.”

“Thôi, Kỷ Tư Doãn vẫn nên nhanh chóng rời khỏi cung và quay lại phủ, nói tin tức cho nàng ấy, miễn cho nàng ấy ở nhà sốt ruột.”

“Vâng, vi thần cáo lui!”

Kỷ Lê chắp tay, rời đi!

Nên thưởng đã thưởng. Nên phạt, tất nhiên cũng cần phải phạt!

Tiêu Phi nhìn ba người vẫn quỳ trên mặt đất, mặt mày âm ngoan, tay phất một cái: “Cho dù là Hàn Tông Viện đã sai, hay là nội định sai, tất cả đều có tội. Trên dưới nội cung, mỗi người đánh hai mươi trượng. Hàn Tông Viện, mỗi người khấu trừ bổng lộc nửa năm. Việc này, không cho phép nhắc lại nữa.”

Không chém đầu là được!

Ba người quỳ lạy: “Tạ nương nương!”

........

Rất nhanh, nội cung đã đưa ra một bức thư thông báo khác. Tổng quản nội đình vừa mới bị trách tội đã tự mình đưa đi, còn mang theo trâm ngọc do Tiêu Phi ban thưởng.

Kỷ Mộ Thanh quả thực giống như ở trên thiên đường, vừa xem thư thông báo màu đỏ, vừa cẩn thận ngắm trâm ngọc trên búi tóc ở trong gương.

Nàng ta thay đổi vài vị trí cắm, cuối cùng cũng vừa lòng với nó!

Sau đó, Kỷ Mộ Thanh lại đánh chút má hồng và son môi, nhìn gương mặt của mình trong gương, nàng ta hiện lên một nụ cười mỉm.

Nàng ta lại sờ sờ cây trâm trên đầu, ngạo kiều hỏi tiểu nha đầu bên người: “Đẹp không?”

Đúng vậy, cây trâm rất đẹp!

Nhưng người thì......

Nha đầu gật gật đầu: “Đẹp, tiểu thư mang cây trâm này càng đẹp mắt hơn.”

Bồn cầu đâu? Lão tử muốn nôn!

“Đây chính là sự ban thưởng của Tiêu Phi nương nương, loại ban ân này, cũng chỉ có bổn tiểu thư mới xứng.”

“Đúng vậy, tiểu thư chính là Thái Tử Phi tương lai, Tiêu Phi nương nương đương nhiên phải đối tốt với tiểu thư một chút.”

“Đó là đương nhiên!”

Nàng ta phồng lên khi được tiểu nha đầu khen ngợi.

Kỷ Mộ Thanh lại đùa nghịch trước gương thêm một lúc, sau đó đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, Nhị tiểu thư đâu? Chẳng lẽ lần trước bị ta tát một cái nên tránh ở trong phòng không dám ra ngoài?”

Nha đầu suy nghĩ một lúc, đáp lời: “Mới vừa rồi, nô tỳ nhìn thấy Nhị tiểu thư đã ra khỏi phủ.”

“Ra khỏi phủ? Đi đâu?”

“Không biết, nô tỳ không hỏi.”

Kỷ Mộ Thanh nghĩ nghĩ, lập tức nổi giận, ném chiếc lược trong tay lên bàn: “Khẳng định là đi tìm tiện nhân kia, theo dõi xem khi nào nàng trở về, ta sẽ thu thập nàng.”

Chiếc lược kia bị ném xuống bàn, vỡ tan ——

........

Trúc Khê Viên!

Kỷ Uyển Hân quả nhiên đang ở đây.

“Hôm nay trong hoàng cung đã phát ra thông báo về sự kiện Ô Long, không ngờ là không được đưa tới phủ chúng ta, đại tỷ tất nhiên lo lắng, vì thế nên đại ca lập tức quay lại cung. Cũng may sự việc đã được giải quyết. Tiêu Phi nương nương thật sự rất tốt, sau khi điều tra rõ sự tình đã sai người đưa thông báo tới. Hơn nữa, Tiêu Phi còn ban thưởng cho đại tỷ một cây trâm ngọc. Cây trâm kia là do Hoàng thượng sai người chế tạo riêng cho Tiêu Phi nương nương.”

Khóe môi Kỷ Uyển Hân mang theo tươi cười, giống như tất cả đều bị mờ đi vì mình.

Nhưng Kỷ Vân Thư vừa nghe tới đây lại cảm thấy buồn cười. Tiêu Phi là người nào, nàng xem như đã biết. Bà ta sẽ tốt như vậy?

Đơn giản ——

Nàng chỉ cười mà không nói!

Tuy nhiên, nàng lại chú ý tới quầng thâm tím trên mặt của Kỷ Uyển Hân, còn có ở trên khóe môi.

Kỷ Vân Thư lo lắng hỏi: “Có chuyện gì với mặt tỷ vậy?”

Vừa nhắc tới nó, Kỷ Uyển Hân nhanh chóng xoay đầu, nói: “Không sao, chỉ vì ta không cẩn thận nên bị vật gì đó đánh.”

Ngươi cho ta là đồ ngốc sao?!

“Có phải bị đại tỷ đánh hay không?.”

Kỷ Vân Thư không phải đang hỏi, mà là đang khẳng định.

Kỷ Uyển Hân cười chua xót: “Tính của Đại tỷ, muội cũng biết rồi. Ở đây là kinh thành, không phải Cẩm Giang, vì vậy, ta chỉ nhắc nhở tỷ ấy vài câu, nhưng lại chọc giận tỷ ấy. Cũng may, vết thương trên mặt ta cũng không nặng lắm, ta cũng đã bôi thuốc. Nếu không nhìn kỹ, người khác không thể nhìn ra được. Vân Thư, thật ra muội nhìn xem cẩn thận hơn một chút.”

Kỷ Uyển Hân nói giọng đều đều, cực kỳ rộng rãi!

Nhìn thật sự khiến người đau lòng.

Kỷ Vân Thư kéo tay nàng ta, thở dài một tiếng.

“Nhị tỷ, mặc dù ta đã không phải là người Kỷ gia, nhưng tỷ vĩnh viễn là thân nhân của ta. Cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, ta đều sẽ đứng về phía bên tỷ.”

“Vân Thư......”

“Điều khó khăn nhất trên thế gian, thật ra chính là tranh. Đại tỷ cũng thế, đại ca cũng vậy, đều không thể thoát một chữ tranh. Nhưng tỷ lại không giống bọn họ. Thẩm Trường Khâm của Thẩm gia thật ra là người không tệ, nếu có thể gả qua đó sớm một chút thì hãy gả đi.”

Kỷ gia, chung quy không phải là nơi đợi người đến.

Người trong gia đình ấy, đều có thể tranh!

Kỷ Uyển Hân rũ mắt xuống, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Ta biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.