Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 233: Chương 233: Vì sao?




Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn ăn, nhưng vẫn chỉ ăn một lát, sau đó buông đũa xuống.

Cảnh Dung không muốn tiếp tục ép nàng, sai người thu dọn bàn ăn.

Sau đó, hắn nghiêm túc hỏi nàng, “Trong lòng nàng, có phải đang suy nghĩ về vị Tô tiên sinh kia hay không?!”

Hừm!

Thật sự giống như đột nhiên bị người cạy trái tim ra, một luồng gió lạnh tràn vào, khiến Kỷ Vân Thư đột nhiên không kịp phòng ngừa nên rùng mình một cái.

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lại rũ đầu xuống.

Cảnh Dung duỗi tay ra nắm chặt bàn tay của nàng, trong ánh mắt không thể che dấu nỗi buồn và mất mát.

Hắn chỉ nói, “Bổn vương không phải là đồ ngốc, trong lòng nàng nghĩ gì, không phải bổn vương không biết. Chẳng qua bổn vương không muốn hỏi mà thôi.”

“Ta......”

“Thôi, bổn vương không muốn biết.”

Hắn phủ quyết một câu!

Khiến người xấu hổ!

Kỷ Vân Thư cũng thật sự không nói gì nữa.

Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu ——

Cho tới giờ Dậu! (5-7h tối)

Cảnh Dung cũng rời đi tầm đó.

Sau khi Cảnh Dung vừa rời đi, Kỷ Vân Thư đóng cửa lại, thay đổi một thân nữ trang, gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống. Vết sẹo kia, nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thể nhìn thấy được.

Nàng trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc một cách đơn giản, dùng một cây trâm mộc ghim tóc qua hai bên.

Nàng ăn mặc đơn giản, nhưng lại thanh nhã giống như hoa sen trên mặt hồ.

Chờ sau khi màn đêm buông xuống, nàng mang theo một chiếc đèn lồng rời đi.

Nàng đi bộ cho tới khi đến một toà tháp bỏ hoang!

Trên mặt tường loang lổ, rêu xanh bám vào thềm đá, hơn nữa ngói trên đỉnh đã bị vỡ vụn. Ngôi tháp này, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Trên bầu trời đêm, một vầng trăng cô đơn chiếu xuống ánh sáng bạc. Chẳng mấy chốc, những đám mây tụ lại và một cơn mưa phùn rơi xuống, làm ướt tóc nàng. Những hạt mưa mang theo ánh sáng như thể nó được bao phủ trong một lớp băng giá.

Hình bóng nhỏ gầy đĩnh bạt của nàng, chậm rãi leo lên tháp!

Một cơn gió lạnh thổi vào trong tháp, khiến nàng rùng mình, chiếc đèn lồng trong tay nàng lắc lư, nhưng ánh sáng màu cam vẫn bướng bỉnh chiếu lên từng viên đá màu xanh. Cuối cùng nàng đã lên tới đỉnh của toà tháp.

Nơi đó, Tô Tử Lạc đang chờ đợi nàng.

Liệt nhi không ở bên người hắn.

Lúc này, chỉ có hai người bọn họ.

Tô Tử Lạc không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, hắn chỉ hơi nhíu mày.

Tuy nhiên, hắn vẫn giữ vững sự bình tĩnh của mình!

Kỷ Vân Thư đi đến bên cạnh hắn, đặt đèn lồng trong tay qua một bên, vừa lúc chiếu vào trên sườn mặt của Tô Tử Lạc.

Một người ngồi, một người đứng!

Ở trong gió lạnh, hai người yên lặng hồi lâu.

Cho đến khi ——

Một cơn gió mạnh đẩy chiếc đèn lồng ra khỏi tòa tháp.

Trong khoảnh khắc, ánh nến cũng bị dập tắt.

Bỗng chốc, đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ lên. Nàng nghiêng đầu và nhìn về phía Tô Tử Lạc, hỏi một câu.

“Chúng ta, có phải cũng giống như vậy hay không?”

Giống như chiếc đèn lồng đã bị dập tắt!

Tô Tử Lạc không đáp lại lời nàng, ánh mắt nhìn về phương xa!

“Trước kia, ta vẫn thường suy nghĩ, nếu như ta gặp được một người, có thể khiến ta cam tâm tình nguyện làm hết mọi chuyện vì người đó. Ta nghĩ, cho dù vượt lửa qua sông, cho dù cả người đều sẽ thương, ta cũng sẽ làm!”

Người mà nàng nhắc tới, tất nhiên là Kỷ Bùi!

Nghe tới đó, Tô Tử Lạc chỉ cong miệng lại, hỏi một câu “Hắn rất quan trọng đối với ngươi sao?”

“Ừ, rất quan trọng!”

Nói xong, Kỷ Vân Thư lại nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc, sau đó tiếp tục nói, “Ta còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, hắn đứng ở phía sau Kỷ Hoàn, cúi đầu thật thấp. Hắn mặc một thân trường bào đơn giản. Hắn như vậy, rất sạch sẽ, rất ngây ngô, ánh mắt trong sáng như vậy, cả đời ta sẽ không bao giờ quên.”

“Hắn từng nói, ta hãy đợi hắn, vì vậy ta vẫn luôn đợi hắn. Cho dù phải đợi bao lâu ta cũng đợi, cho dù hắn chết ở trước mặt ta, ta cũng vẫn đợi hắn.”

Giọng nói của nàng có chút kích động!

Khi Tô Tử Lạc nghe nàng nói xong những lời này, con ngươi bình tĩnh cũng dần dần đỏ lên.

Đôi tay nắm ở trên tay vịn xe lăn cũng hơi dùng sức.

Kỷ Vân Thư thút thít mũi, đột nhiên nghẹn ngào hỏi hắn.

“Vì sao? Vì sao chúng ta lại biến thành như vậy!”

“......”

“Nói cho ta biết, vì sao? Mấy năm qua, chàng rốt cuộc đã đi đâu?”

Rốt cuộc, nàng không thể kìm nén được nước mắt rơi xuống!

Ngay cả khi Tô Tử Lạc không nói gì, Kỷ Vân Thư rất chắc chắn.

Hắn, chính là Kỷ Bùi!

Kỷ Bùi mà nàng đã chờ đợi hai năm.

“Thực sự xin lỗi!” Tô Tử Lạc đột nhiên nói.

Thực sự xin lỗi?

Kỷ Vân Thư lắc đầu, mỉm cười, “Chỉ như vậy thôi sao? Ngoại trừ xin lỗi, không có gì nữa sao?”

Một lúc lâu sau, Tô Tử Lạc nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, khuôn mặt hắn đầy cảm giác áy náy khổ sở.

“Thực sự xin lỗi. Thư nhi, ngoài những lời này ra, ta không biết nên nói gì nữa.”

“Chàng rốt cuộc cũng chịu gọi ta là Thư nhi!”

Nàng ngồi xuống khóc lóc, ngửa đầu nhìn hắn, một đôi tay đặt ở trên đùi hắn, trái tim đau nhói.

Tô Tử Lạc duỗi tay ra, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ trên mặt nàng, giống như sợ chạm vào sẽ bị vỡ tan!

“Thư nhi ngoan của ta, thực sự xin lỗi. Mấy năm nay, thực sự đã khiến nàng đau khổ, nhưng với ta, sao có thể không giống như thế?”

Lần đầu tiên, Tô Tử Lạc cũng trở nên nghẹn ngào như vậy.

Kỷ Vân Thư: “Rốt cuộc chàng đã trải qua những gì, ngày ấy sau khi bị nâng ra khỏi Kỷ phủ, chàng rốt cuộc đã trải qua những gì?”

Nhớ lại sự tình hai năm trước, sắc mặt Tô Tử Lạc trở nên âm trầm lại. Một lúc lâu sau, hắn mới nói, “Có lẽ trời cao thật sự thương hại ta, không cho ta chết ở trên chiến trường, cũng không cho ta chết dưới đòn roi của cha nàng. Kỷ Nguyên Chức ném ta ở bãi tha ma, ta chỉ còn một hơi cũng cố gắng bò ra ngoài, nhưng không cẩn thận nên lăn xuống sườn núi, bị gãy mất chân. Nhưng tình cờ lúc ấy, ta được mấy người Khúc Khương giải cứu, mang ta trở về Khúc Khương.”

“Vì thế cũng vào thời điểm ấy, chàng đã nhớ lại tất cả sự tình lúc trước?”

“Ừ!”

“Vậy chàng......”

Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong, Tô Tử Lạc đã ngắt lời nàng nói, “Năm năm trước, trận chiến giữa Đại Lâm và Khúc Khương ở Thương Thủy, chắc hẳn nàng cũng biết, đúng không?.”

Nàng gật đầu!

“Vào thời điểm đó, Kỷ Lê được phong làm chủ soái, thống lĩnh mười tám vạn đại quân. Phụ thân ta, cũng vâng mệnh Khúc Khương vương nghênh chiến. Trên chiến trường, ta tận mắt nhìn thấy phụ thân ta bị Kỷ Lê giết chết. Ta cũng bị thương, sau đó bị mất trí nhớ.”

Nói tới đây, giọng Tô Tử Lạc mang theo một sự tàn nhẫn.

Cho dù Kỷ Lê đã chết, nhưng vẫn không thể giải dược mối hận của hắn!

Năm đó, hắn trở thành Kỷ Bùi, hiền lành nho nhã. Nhưng hiện tại, Tô Tử Lạc lại thực xa lạ với nàng.

Kỷ Vân Thư hỏi, “Nếu vậy, ngay từ lúc bắt đầu, mục đích của chàng căn bản là không phải hai tòa thành trì kia, mà chính là Kỷ Lê, đúng không?”

“Đó là hai mục tiêu khác nhau.”

“Đây cũng là lý do khiến chàng không tới tìm ta?”

Đối với vấn đề như vậy, Tô Tử Lạc lựa chọn trầm mặc!

Nhưng chính vì hắn trầm mặc như vậy, vừa lúc chứng tỏ rằng sự thật đúng là như thế.

Kỷ Vân Thư hít thở một hơi thật sâu.

Sau đó nói, “Chàng rõ ràng biết ta vẫn luôn đợi chàng, cho dù chàng có thù muốn báo, có Vương muốn nguyện trung thành, cũng không nên vứt bỏ ta lâu như vậy.”

Tô Tử Lạc cười khổ nhìn hai chân của mình.

“Ta như vậy, có thể trở lại tìm nàng hay sao?.”

“Ta không quan tâm!” Kỷ Vân Thư kiên quyết nói.

Sao nàng sẽ để ý tới điều đó chứ?

Nàng đã chờ đợi hai năm, chẳng phải là vì hắn hay sao?

Cảm giác đau lòng tuôn ra trước ngực, khiến nàng gần như nghẹt thở.

Đối với Tô Tử Lạc, trong lòng sao có thể không đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.