Cảnh Diệc mặc một thân triều phục, cực kỳ khí thế đi tới.
Hắn ta vòng qua Cảnh Hoa đang quỳ dưới sàn nhà, đi thẳng tới trước mặt Kỳ Trinh Đế, chắp hai tay, cúi đầu: “Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội.”
Kỳ Trinh Đế đè tay lên ngực, thở hổn hển. Ông không đáp lại lời Cảnh Diệc, chỉ nhìn Cảnh Hoa đang quỳ trên sàn nhà. Kỳ Trinh Đế yếu ớt nâng bàn tay lên, đập xuống bàn một cái.
“Nghịch tử!”
Kỳ Trinh Đế tức giận tới cực điểm.
“Trẫm nghĩ, nếu như ngươi còn một chút hối hận, trẫm sẽ tha cho ngươi, cũng sẽ bỏ qua hết chuyện cũ. Nhưng ngươi chấp mê bất ngộ, khiến trẫm thất vọng buồn lòng.”
Giọng nói của ông càng ngày càng thấp, càng ngày càng suy yếu.
Cảnh Diệc mang theo vẻ mặt lo lắng, ra lệnh cho thái giám đứng ở cửa: “Mau truyền thái y.”
“Vâng.”
Thái giám vội vã rời đi.
Cảnh Hoa quỳ trên sàn vẫn có chút si ngốc, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt vì sốc, trong ánh mắt của hắn còn mang theo hoài nghi và sợ hãi vô tận.
Hắn ngẩng đầu lên, hỏi Cảnh Diệc: “Vì sao?”
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng kế hoạch của mình không hề có một kẽ hở, hôm nay chính là đại hôn của mình, bá quan văn võ đều ở Đông Cung, ai có thể nghĩ tới chủ nhân của hôn lễ sẽ âm thầm rời đi, mang heo binh lính đi giết lão tử của mình?
Cảnh Diệc lạnh lùng nói: “Cảnh Hoa, ngươi định cùng với Nghiêm Duy Di mưu hại phụ hoàng, âm thầm điều động thị vệ Đông Cung của ngươi vào trong hoàng cung. Cho dù hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, ngươi có quyền điều binh tiến cung. Nhưng, ngươi đừng quên, An tướng quân canh giữ cửa cung không phải là đồ ngốc, vì vậy nên đã báo việc này lại cho ta.”
“Cho dù như thế, ngươi làm sao có thể......”
“Làm sao có thể đổi thị vệ Đông Cung trước khi ngươi bao vây hoàng cung?” Cảnh Diệc trực tiếp nói thẳng.
“......”
“Bởi vì, Nghiêm Duy Di đã thú nhận, hắn ta đang ở trong đại lao Hình Bộ, nếu ngươi muốn đối đầu với hắn ta, ta sẽ mang hắn ta tới gặp ngươi.”
“Nghiêm Duy Di?” Cảnh Hoa lắc đầu: “Ta căn bản không quen biết người này.”
“Phải không?” Cảnh Diệc chỉ vào chén thuốc bị đổ ở trên mặt sàn: “Nghiêm Duy Di nói, trong chén thuốc này có bỏ thêm thạch đan độc. Độc này đúng là do Nghiêm Duy Di chế tạo ra, hai người các ngươi sớm đã âm thầm thông đồng với nhau.”
Cảnh Diệc nói năng rất có khí phách!
Nói xong, Cảnh Diệc quay qua Kỳ Trinh Đế, nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn biết, thời điểm Cảnh Dung rời kinh để điều tra 《Lâm Kinh Án》, Cảnh Hoa cũng âm thầm ra lệnh cho Nghiêm Duy Di nhiều lần ám sát Cảnh Dung bằng cách dùng thạch đan độc. Nếu như phụ hoàng không tin, có thể truyền triệu Cảnh Dung tới hỏi là biết, còn có vị Kỷ tiên sinh kia, hắn cũng có biết hiểu về độc này, cũng biết độc này là do Nghiêm Duy Di tự mình chế ra, nhưng không có chứng cứ, không thể trình báo cho phụ hoàng.”
Vu hãm.
Trắng trợn vu hãm!
Cảnh Hoa ngay lập tức phản bác: “Ngươi nói bậy, ta chưa từng phái người giết Cảnh Dung. Tội danh này, ta không nhận.”
Cảnh Hoa kích động giãy giụa, nhưng thị vệ hai bên vẫn dùng sức áp hắn ở trên mặt sàn.
Cảnh Diệc nghe hắn phản bác cũng không đáp lại, chỉ âm thầm câu môi cười lạnh một tiếng. Hắn ta thầm nghĩ, nếu như có thể vu oan một cho ngươi một tội, vậy ta cũng không sợ vu oan thêm cho ngươi vài tội nữa.
Vì thế, hắn ta nói tiếp với Kỳ Trinh Đế: “Không chỉ có như thế, ngay cả vụ cháy ở Thừa Khánh Điện lần này, cũng là do Thái tử gây ra.”
Cái gì?
Cảnh Hoa xác định bản thân mình không hề nghe lầm.
Vụ cháy ở Thừa Khánh Điện, có liên quan gì tới hắn?
Cảnh Hoa đỏ mặt tía tai, bắt đầu xao động, hai đầu gối dịch trên mặt sàn, vừa dùng sức giãy giụa, vừa rống giận: “Bổn Thái tử dám làm dám chịu, Nghiêm Duy Di cái gì, vụ cháy ở Thừa Khánh Điện cái gì, tất cả đều là giả dối. Rõ ràng ngươi đang muốn vu oan hãm hại. Cảnh Diệc a Cảnh Diệc, ngươi là một tiểu nhân đê tiện, nếu bổn Thái tử có thể xoay người, nhất định ngươi là người chết đầu tiên.”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu!
Hắn còn luôn miệng tự xưng mình là “Thái tử”, thật sự không biết xấu hổ.
Kỳ Trinh Đế nghe hết tất cả những lời Cảnh Diệc nói, trong lòng tiêu hoá hết toàn bộ những sự kiện kia. Ông không tức giận như lúc trước nữa, bình tĩnh lại và hỏi Cảnh Diệc.
“Sự kiện Thừa Khánh Điện, có chứng cứ gì không?”
“Có!”
Tất nhiên là có!
Cảnh Diệc liếc mắt ra hiệu cho thị vệ nơi cửa một cái, tên thị vệ kia lập tức mang người bên ngoài tiến vào.
Người tiến vào thật ra không phải là ai khác, đó chính là Trương Bác.
Hầu tư bộ Trương Bác.
Trương Bác vừa tiến vào thì lập tức quỳ xuống.
Ông ta quỳ sát đất, giọng điệu run rẩy: “Thần...... tham kiến Hoàng thượng.”
Kỳ Trinh Đế cực lực trợn mắt nhìn Trương Bác, hỏi: “Sự tình ở Thừa Khánh Điện, ngươi biết?”
“Vâng, thần...... biết!”
Thái tử quỳ gối bên cạnh ông ta, dùng một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ông ta, sắc mặt đầy sợ hãi và phẫn nộ. Hắn vừa vồ lấy Trương Bác, vừa kêu: “Trương Bác, chuyện xảy ra ở Thừa Khánh Điện không có bất kỳ liên quan nào tới bổn Thái tử. Nếu như ngươi dám tạo chứng cứ giả, đó là tội khi quân!”
Giọng nói của hắn rất lớn, vang vọng khắp toàn bộ nội điện!
Trương Bác nghiêng người qua một bên, cẩn thận liếc mắt nhìn Cảnh Diệc bên cạnh một cái.
Cảnh Diệc mang theo giọng điệu cảnh cáo nói: “Trương đại nhân, ngươi chỉ cần nói ra toàn bộ sự tình ngươi biết. Hoàng thượng khai ân, sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Trương Bác nuốt nước bọt!
Trong nhà ông ta, toàn bộ hơn mười mạng người đều đang nằm ở trong tay Cảnh Diệc, nếu như ông ta không nói theo những gì Cảnh Diệc đã dặn, đừng nói là thân nhân ông ta, hôm nay, ông ta cũng đừng mơ tưởng ra khỏi Phụ Dương điện.
Vì vậy ——
Ông ta một lần nữa cúi người, nói với Kỳ Trinh Đế: “Hoàng thượng, vụ cháy ở Thừa Khánh Điện, thần chỉ biết những chiếc đèn lồng được vận chuyển tới từ Thuỷ Thành, khi vừa mới vào thành đã bị Thái tử thay đổi. Sau đó Thái tử ra lệnh cho thần không được phép để lộ ra ngoài, nếu không, sẽ lập tức giết vi thần, vi thần không biết thì ra Thái tử đã lên kế hoạch muốn mưu hại Hoàng thượng. Tuy nhiên, việc này Dung Vương hình như cũng nhận được tin tức, vì thế đã đi tới Hầu tư bộ, đổi hết đèn lồng của Thái tử, nhưng Dung Vương không phát hiện ra dây thép có vấn đề, vì thế nên mới xảy ra vụ cháy ở Thừa Khánh Điện.”
Nói xong, ông ta lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Những lời thần nói là thật, cầu xin Hoàng thượng khai ân, tha cho vi thần.”
Kỳ Trinh Đế nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Ý của ngươi là, Cảnh Dung sớm đã biết đèn lồng kia có vấn đề, vì thế âm thầm đổi đi, nhưng bởi vì muốn giúp Thái tử che giấu việc này mà tình nguyện bị bắt giam?”
“Vâng, Dung Vương sai người đổi đèn lồng đi, không cho phép thần tiết lộ nửa câu, nhưng không ngờ vấn đề lại nằm ở dây thép, không phải đèn lồng!”
Trương Bác nói rất thành khẩn!
Cảnh Diệc nghe thấy thì rất vừa lòng, nhưng Kỳ Trinh Đế nghe thấy lại càng thêm thất vọng.
Cảnh Hoa nghe thấy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Trương Bác, ngươi nói bậy, đây không phải sự thật, bổn Thái tử không làm điều đó.” Hắn rống giận, nói tiếp: “Có phải Cảnh Diệc đã bảo ngươi nói như vậy hay không, bảo ngươi vu hãm bổn Thái tử. Ngươi nói đi, có phải hắn uy hiếp ngươi hay không? Có phải hay không?”
“Thái tử, lúc này vì sao vi thần phải nói dối? Là ngài đã đổi đèn lồng từ Thuỷ Thành đưa tới, còn ra lệnh cho vi thần phải giữ bí mật, chẳng lẽ ngài đều đã quên rồi sao?”
“A phi, bổn Thái tử không làm điều đó.” Trong khi nói, hắn đau khổ nhìn Kỳ Trinh Đế: “Phụ hoàng, người phải tin tưởng nhi thần!”
“Tin tưởng?” Kỳ Trinh Đế mang theo khuôn mặt thất vọng, một lần nữa đứng dậy, với sự giúp đỡ của Trương Toàn bước tới trước mặt Cảnh Hoa.
“Hôm nay, ngươi bao vây cung vua bức vị, nếu không phải Cảnh Diệc phát hiện đúng lúc, trẫm đã bị ngươi giết. Ngươi nói xem, ngươi làm thế nào để trẫm tin tưởng ngươi?”
Ông tức giận đến nỗi đau ngực.
Kỳ Trinh Đế nhấc ngón tay lên, nhướng mày.
“Mang kiếm tới.”
Vì thế, thanh kiếm mà Thái tử đặt ở bên ngoài không mang theo vào, lập tức được đưa tới trong tay hắn.
“Thanh kiếm này, là năm đó trẫm ban cho ngươi. Hôm nay, trẫm sẽ dùng thanh kiếm này, tự tay giết tên súc sinh đại nghịch bất lương như ngươi!”