Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 422: Chương 422: Xem thường người khác




Nếu thời gian thật sự khớp, vậy nói cách khác, Lý Xa căn bản không phải hung thủ!

Phòng Minh Tam xác nhận một lần nữa, “Hai người các ngươi, thật sự nhìn thấy người trong bức họa?”

Đối mặt với chất vấn, phu canh và khất cái lập tức quỳ xuống.

Cả người nằm rạp ở trên mặt đất, run giọng nói, “Thanh thiên đại lão gia, chúng ta đều nói sự thật, không dám nói dối! Nếu có một chút giả dối, thiên lôi đánh xuống.”

“Cần phải suy nghĩ cẩn thận, đây là nha môn, nếu các ngươi dám nói dối, sẽ bị giam vào nhà giam, chịu trượng hình.”

“Thảo dân không dám nói dối.” Phu canh nói.

Khất cái chưa từng bị đưa tới nha môn, trong lúc nhất thời, chân đều mềm nhũn, luôn miệng kêu lên “Đại nhân tha mạng”, “Tiểu nhân không nói dối“.

Một tiểu bộ khoái cũng nhanh chóng nói, “Đại nhân, Kỷ tiên sinh, ta đã hỏi qua những người xung quanh, bọn họ đều nói phu canh là người thật thà, sẽ không nói dối.”

Phòng Minh Tam lúc này mới gật đầu, sau đó quay đầu dò hỏi Kỷ Vân Thư, “Kỷ tiên sinh, ngươi nghĩ thế nào? Nếu Lý Xa không phải hung thủ, chẳng phải manh mối bị chặt đứt rồi sao? Vậy bước tiếp theo, định làm như thế nào?”

Nàng cân nhắc một lát, để tiểu bộ khoái mang phu canh và khất cái rời đi trước.

Sau đó nói với Phòng Minh Tam, “Thời gian Thường Thế Lương tử vong không có khả năng sai, thật sự chết vào giờ Tý, nếu Lý Minh Châu có tiểu thư Thường gia làm chứng, trong khi Lý Xa lại có phu canh và khất cái làm chứng, vậy thì cả hai đều thoát tội. Nhưng, buổi tối hôm đó Lý Xa thật sự từng vào Thường phủ, hơn nữa vết mực trên quần áo hắn có thể chứng minh, sau giờ Sửu, hung thủ chưa rời khỏi Thường phủ, hơn nữa Lý Xa đã nhìn thấy Thường Thế Lương treo ở trên cây, nhất định từng tiếp xúc với hung thủ.”

“Vậy......”

“Phía bên Lý Xa như thế nào rồi?” Nàng hỏi.

Phòng Minh Tam không biết, chỉ đành quay về phía Trương bộ đầu.

Trương bộ đầu đáp, “Bọn họ nói Lý Minh Châu đã mời đại phu tới, nhưng không biết khi nào Lý Xa có thể khôi phục bình thường, vì thế...... đoán chừng cần phải chờ một chút.”

Chờ một chút?

Hôm nay đã là ngày thứ tư!

“Không thể tiếp tục đợi, nếu Lý Xa từng gặp hung thủ, cần phải khiến hắn tỉnh táo lại trước ngày mai, chúng ta phải hỏi về tình huống đêm đó, hắn nhất định đã nhìn thấy hung thủ.”

“Nhưng Lý Minh Châu nói, thường thì khi Lý Xa phát bệnh, có khi ngày hôm sau đã ổn, có đôi khi phải mười ngày nửa tháng mới ổn. Hơn nữa, hắn cũng không chắc là sẽ nhớ rõ bản thân mình lúc điên khùng đã làm gì.”

Vấn đề này thật là nan giải!

Nhưng ngày mai chính là ngày thứ năm, nếu Lý Xa vẫn không thể khôi phục bình thường, thời gian năm ngày vừa đến, Cảnh Dung sẽ mang nàng rời khỏi thành Du Châu. Nếu vậy, vụ án này chẳng phải không thể điều tra hay sao?

Suy nghĩ một hồi, nàng vỗ trán.

Sao nàng lại quên mất Mộ Nhược?

Hắn chính là thần y!

Vì thế, nàng nhanh chóng hỏi, “Có biết Văn sư gia mang theo Vương gia và Mạc công tử đi tắm suối nước nóng nào không?”

Trương bộ đầu suy nghĩ một chút, “Có lẽ là Thủy Nguyệt Cư, Văn sư gia từng tới đó nhiều lần rồi.”

“Trương bộ đầu, làm phiền ngươi đi một chuyến, thông báo với Mạc công tử một tiếng, bảo hắn nhanh chóng đi tới Lý phủ, cần phải giúp Lý Xa khôi phục thần trí trước sáng ngày mai.”

Trương bộ đầu gật đầu, chuẩn bị cất bước rời đi.

Đột nhiên, Kỷ Vân Thư gọi hắn lại lần nữa.

“Chờ đã, ngươi hãy dẫn đường đi, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Kỷ tiên sinh, bên ngoài trời tối rồi, mấy ngày nay ngài không được nghỉ ngơi tốt, vẫn nên ở lại đây đi, ta đi một mình cũng được, đảm bảo sẽ khiến Mạc công tử qua đó.”

“Nếu ngươi đi gọi, hắn chắc chắn sẽ không đi.”

“Vì sao?”

Trương bộ đầu băn khoăn!

Kỷ Vân Thư bất đắc dĩ, nói, “Bởi vì hắn là thần y.”

Hả?

Vậy thì sao?

Vì thế nên hắn rất ngạo mạn!

Không phải ai hắn cũng ra tay xem bệnh.

Trương bộ đầu không hiểu tính cách của Mộ Nhược, vì thế cảm thấy kỳ lạ cũng đúng, nhưng cũng không hỏi nhiều, mang theo Kỷ Vân Thư đi cùng.

Vừa ra khỏi nha môn, bọn họ đã bị Trương Hân Lan chạy tới ngăn cản.

“Ca, Lệnh Dương đâu?” Trong tay nàng ta ôm một quyển trục, nhón mũi chân lên hỏi Trương bộ đầu.

Trương bộ đầu ngạc nhiên, hỏi, “Hân Lan? Muộn như vậy muội tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là tới tìm Lệnh Dương. Cách đây bảy tám ngày, Lệnh Dương đã đồng ý với ta, sẽ dạy ta viết chữ, nhưng ngày đó ta cầm quyển trục đi tìm hắn, chờ ở nhà hắn đến giờ Tý, hắn vẫn không trở về. Vừa lúc hôm nay ta rảnh, vốn dĩ muốn tới nhà hắn chờ, nhưng lại sợ hắn sẽ không tới giống như lần trước, vì vậy muội đi thẳng tới nha môn tìm hắn.”

Nàng ta nâng quyển trục trong tay!

Trương bộ đầu nói không nên lời, “Muội đừng náo loạn, hiện tại trong nha môn đang bận, Văn sư gia cũng rất bận, không có thời gian dạy muội viết chữ. Đợi vụ án này kết thúc rồi tính.”

“Không được, hôm nay ta nhất định phải nhìn được hắn, tự ta vào trong tìm hắn.”

Trong khi nói, Trương Hân Lan vặn người muốn đi vào phía trong nha môn.

Khoảnh khắc ngay sau đó, nàng đã bị Trương bộ đầu giữ chặt, “Hân Lan, muội đừng lộn xộn nữa, hiện tại Văn sư gia không ở bên trong, hắn đã tới Thủy Nguyệt Cư.”

Trương Hân Lan kinh ngạc, “Hắn tới đó làm gì?”

“Muội nghĩ xem.”

“Ồ, ta biết rồi, hắn đi ngâm suối nước nóng, sao lại không gọi ta. Ta sẽ đi tìm hắn.”

Nàng ta đang định rời đi, lại bị Trương bộ đầu giữ chặt, “Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy? Nói chuyện nghiêm túc, muội hãy đợi ở nhà, đừng lộn xộn, không thấy Kỷ tiên sinh đang ở đây sao? Đừng khiến ca ca mất mặt.”

Ồ hử?

Lúc này Trương Hân Lan mới chú ý tới Kỷ Vân Thư bên cạnh.

Lần trước khiến nàng ta mất mặt trước mặt Văn Lệnh Dương, nàng ta vẫn ghi hận trong lòng.

Vì thế ——

Một đôi mắt rực lửa nhìn qua, hừ một tiếng, nói, “Phòng đại nhân mời về quả nhiên có khác, cái giá cũng đủ khác người, cho rằng mình có chút bản lĩnh, liền không coi ai ra gì.”

Ngươi nha, có phải nhầm lẫn gì hay không?

Không coi ai ra gì, chính là bản thân ngươi.

Kỷ Vân Thư phớt lờ lời nói của Trương Hân Lan, nói với Trương bộ đầu, “Trương bộ đầu, đừng mất thời gian nữa, nhanh chóng đi thôi.”

“Vâng, Kỷ tiên sinh, ngài lên xe ngựa trước đi, ta sẽ qua ngay.”

Nàng gật đầu!

Trương Hân Lan tức giận đến nỗi dậm chân, cũng chen lên xe ngựa, muốn cùng nhau đi.

Trên đường đi, Trương bộ đầu ngồi ở bên ngoài, Kỷ Vân Thư và Trương Hân Lan ngồi ở bên trong.

Trương Hân Lan lớn mật đánh giá Kỷ Vân Thư từ đầu đến chân, thường xuyên nhíu mày, thường xuyên cười lạnh vài tiếng.

Kỷ Vân Thư ngồi nghiêm chỉnh, căn bản phớt lờ nàng ta.

“Nghe ca ta nói, ngươi là người rất lợi hại, phá được rất nhiều vụ án khó, có phải hay không?”

Kỷ Vân Thư không hề đáp lại.

“Nhưng ta thấy ngươi chỉ giống như một thư sinh, căn bản không có bản lĩnh gì, chắc hẳn khi ngươi phá những vụ án đó, đều dựa vào may mắn đúng không?”

Không có câu trả lời.

“Theo ta, lần này ngươi sẽ thất bại. Đã nhiều ngày trôi qua, ngươi vẫn không có một chút manh mối, còn nghi ngờ người này người nọ là hung thủ, nhưng cuối cùng đều không phải. Xem ra lần này ngay cả Phòng đại nhân cũng nhìn lầm rồi.”

Vẫn không có hồi âm.

Kỷ Vân Thư nghĩ, dù Cảnh Huyên có hống hách, dã man thế nào, nàng ấy vẫn là người biết điều. Nhưng tiểu nha đầu này, không biết nàng ta lấy tự tin đâu ra, đôi mắt đều lớn lên ở trên đỉnh đầu, giống như mắt chó xem thường người khác.

Nếu ở thời hiện đại, nàng ta giống như một kẻ vô văn hoá. Nó giống như một người giàu có đi xử lý chút việc trong một chi nhánh nhỏ của công ty khác, bị nhân viên biên chế trong đó phớt lờ.

Cũng giống như một người giàu có, lương tháng vạn tiền đi dạo trong cửa hàng quần áo đắt đỏ, nhưng bị nhân viên cửa hàng trong đó với mức lương ba nghìn một tháng xem thường.

Đôi khi Kỷ Vân Thư cảm thấy, nên kéo những người này ra ngoài bắn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.