Phó Vịnh Hạm nhìn đống đồ hỗn tạp trước mắt, chính mình có thể làm được một ít ăn, nhưng nếu để bán thì hơi khó khăn.
Từ trong trí nhớ của bản thân, Phó Vịnh Hạm đã sâu sắc cảm nhận được kiếm tiền là chuyện quan trọng cỡ nào.
Ngay kể cả ở triều Đại Ung, không có tiền thì cũng không thể sống được.
Cho nên việc cấp bách hiện tại chính là phải mở rộng nguồn tài chính. Nhưng hiện tại cô chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nên hiển nhiên chuyện này chưa thể thực hiện ngay được.
Hơn nữa để lấy lại tay nghề nấu ăn cũng không phải chỉ dựa vào người không thôi là được.
Phó Vịnh Hạm ngồi dậy, vặn vặn cổ rồi lại vặn vặn thắt lưng, chợt nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, chính là thanh âm của khớp xương!
Không nghĩ tới nằm viện hơn mười ngày, ngón công phu này của cô vẫn có thể dùng được.
Chỉ là mười ngày vẫn quá ngắn, nếu muốn khôi phục toàn bộ thì vẫn cần thêm nhiều thời gian.
Tất nhiên nếu chỉ làm màn thầu thì với chút công lực cỏn con ấy là đủ rồi.
Trong mắt Phó Vịnh Hạm hiện lên vẻ hài lòng.
Võ công mà cô luyện đương nhiên không phải loại võ công dùng trên chiến trường mà là một loại võ công dưỡng thân được sư phụ của cô, tiền đại tổng quản Ngự Thiện Phòng ở triều Đại Ung dạy cho. Tên của nó cũng rất đơn giản, gọi là Dưỡng Thân Quyết.
Dưỡng Thân Quyết chủ yếu là luyện nội công, trừ việc có thể dưỡng thân ra còn đặc biệt có lợi cho người hay xuống bếp. Nhất là ở kỹ thuật đao công và xảo kình, có ngón công phu này có thể tiết kiệm sức lực rất nhiều.
Nếu không học được loại võ công này, Phó Vịnh Hạm đã không thể lấy thân phận nữ nhi đánh bại nhiều đối thủ để tiếp nhận vị trí đại tổng quản Ngự Thiện Phòng của sư phụ cô.
Phó Vịnh Hạm mang bột mì và mấy lọ gia vị, đi ra khỏi phòng trọ ở tầng hầm lên mặt đất.
Căn phòng trọ ở tầng hầm này là được thuê ở gần đại học Cam Châu, mà đại học Cam Châu vốn cũng được tính là vùng ngoại thành thành phố. Tuy nơi này cũng có không ít nhà cao tầng nhưng loại nhà chỉ có tầng trệt còn chiếm nhiều hơn. Phòng trọ mà Hà Ngọc thuê này nằm trên mảnh đất phía sau một tòa nhà đã phá dỡ, trông vô cùng tan hoang thế nhưng vẫn có nhiều người ở.
Sân viện này không lớn, đồ đạc thì nhiều đến mức xếp gần như chật kín cả cái sân, chỉ chừa lại một chút khe hở để đi lại.
Phó Vịnh Hạm đánh giá xung quanh một chút, trong sân viện có ba chiếc xe đẩy giống với cái Hà Ngọc thường dùng, có thể thấy ở đây có nhiều người cũng bán hàng rong như vậy.
Cô nhìn lướt qua, đã tìm được cái xe đẩy bình thường Hà Ngọc dùng làm quầy bán ở dưới mái hiên.
“Ồ, đây chẳng phải Tiểu Phó sao?” Một người đàn ông trung niên béo chỉ mặc một cái quần đùi đi từ trong phòng ra, trên tay còn cầm một cái quạt nan cũ nát, đầu thì gần như hói, vừa nhìn thấy Phó Vịnh Hạm thì mắt sáng lên như muốn ăn thịt con gái nhà người ta, “Nghe bảo cháu phải nằm viện, sao lại lên đây thế? Mẹ cháu đâu?”
Vừa nói đoạn vừa cười hì hì tiến lại gần Phó Vịnh Hạm.
Trước đây Phó Vịnh Hạm rất ít khi đến đây, cho dù đến cũng là chờ Hà Ngọc ở bên ngoài, hầu như không đi vào sân viện này cho nên rất ít khi nói chuyện với người ở đây, cùng lắm là chào hỏi một vài câu. Còn người đàn ông trung niên béo này tên Tiêu Trùng, chính là chủ nhà của Hà Ngọc.
Tiêu Trùng năm nay 38 tuổi, còn trẻ hơn Hà Ngọc hai tuổi. Cha mẹ ông ta mất sớm, để lại cho ông ta cái sân viện này cũng với mấy mẫu ruộng đất ở ngay cạnh, vừa vặn đúng lúc mấy trường đại học được xây dựng, ngược lại đã tạo điều kiện cho ông ta kiếm chác.
Chỉ tiếc từ nhỏ Tiêu Trùng đã không học vấn không nghề nghiệp, không có năng lực làm chuyện lớn lại còn ham mê nữ sắc và cờ bạc, phải bán mấy mẩu ruộng đi để trả nợ tiền thua bạc.Tự ông ta cũng biết bản thân chẳng làm được gì ra hồn, nếu thật sự bán nốt cái sân viện này thì coi như trắng tay, nên mới cắn răng giữ lại, không đổi thành tiền đánh bạc, mới miễn cưỡng coi như là có nơi nương thân.
Cũng may ông ta không bán chỗ này mà nơi này cũng coi như là chỗ tốt có thể cho thuê. Ông ta cho người sửa lại tầng hầm rồi đăng bài cho thuê chỗ ở, mỗi tháng cũng thu được không ít, đủ cho ông ta chi tiêu, thậm chí còn có chút rủng rỉnh.
Tuy Tiêu Trùng không còn đánh bạc nữa nhưng cái tật xấu háo sắc thì vẫn còn đấy. Chính ông ta cũng không có bản lĩnh để cưới vợ, chỉ có thể thỉnh thoảng đi mấy chỗ trụy lạc giải tỏa nỗi buồn hoặc lúc không có việc gì làm đến phố ăn vặt, chuyên môn rình mò mấy nhóm sinh viên nữ đi qua, rước lấy mấy ánh mắt khinh thường nhưng bản thân ông ta lại còn coi đó là một chuyện rất đắc ý.
Danh tiếng lưu manh của lão Tiêu Trùng này đã truyền ra khắp khu phố ăn vặt rồi. Lúc Phó Vịnh Hạm lần đầu tiên đến đây tìm Hà Ngọc đã bị Tiêu Trùng để ý.
Tuy cô xuất thân ở nông thôn, không tính làn da hơi ngăm đen không mịn màng nhưng lại được cái trẻ tuổi, bộ dáng cũng không đến nỗi, cả người đều là hơi thở thiếu nữ trẻ tuổi. Hơn nữa dáng người Phó Vịnh Hạm nhỏ xinh khiến không ít đàn ông có xúc động muốn bảo hộ trong lòng.
Chỉ là tính cảnh giác của Phó Vịnh Hạm rất cao, rất ít khi đi lên sân viện này, bên cạnh còn có Hà Ngọc che con như gà mái che gà con nên Tiêu Trùng cũng không có cơ hội ra tay với Phó Vịnh Hạm.
Khó có khi Hà Ngọc không có ở đây, Phó Vịnh Hạm lại là lần đầu tiên đến sân, đây là một cơ hội hiếm có, nếu Tiêu Trùng không nắm lấy thì không uổng lão là lưu manh mấy năm nay!
Chưa kể, mấy ngày không thấy, Phó Vịnh Hạm gầy hơn một chút, làn da cũng trắng hơn một chút, khí chất giữa hai đầu lông mày càng thêm phóng khoáng hơn trước, nhiều hơn mấy phần yên tĩnh, càng làm cho người ta muốn phá vỡ sự yên lặng này của cô hoặc là trực tiếp bắt lấy nắm trong tay mình!
Vừa thấy Phó Vịnh Hạm như vậy, Tiêu Trùng cũng không nhịn được mà có suy nghĩ xấu xa.
Phó Vịnh Hạm nhìn thấy Tiêu Trùng đi đến liền lục lọi trong trí nhớ nguyên chủ tư liệu về ông ta.
Hóa ra là một lão già háo sắc!
Nếu không phải mấy năm nay Hà Ngọc chịu nhiều khổ sở khiến cho dung nhan già nua, bề ngoài nhìn cũng lớn hơn so với tuổi thì có lẽ cũng đã bị dính “độc thủ” của Tiêu Trùng rồi.
Đáy mắt Phó Vịnh Hạm lạnh lùng động mũi chân, một cục đá nhỏ bị cô đá một cái nhắm ngay trúng đầu gối Tiêu Trùng, tốc độ rất nhanh khiến người thường không thấy được.
“Ôi!”
Tiêu Trùng còn chưa đến gần Phó Vịnh Hạm đã hét lên một tiếng đầy đau đớn rồi té ngã trên mặt đất ôm đầu gối.
Ông ta còn không biết mình đã bị người ta đánh lén, chỉ cho rằng do thân thể kém, dù sao mấy năm nay Tiêu Trùng sống cũng không có quy luật gì ra hồn, ăn uống cũng là ăn toàn đồ linh tinh không có chất nên tuy nhìn thì khỏe mạnh nhưng thực chất chính là một con hổ giấy!