Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 14: Chương 14: Bái sư phụ




Chương 12: Bái sư phụ

“Tiểu nha đầu, làm đồ đệ của ta đi! Sau khi lão đầu râu bạc “Mễ Cửu” nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Dư một hồi liền nói ra câu này.

“A???” Mạnh Hiểu Dư lúc đầu bị Mễ Cửu nhìn chằm chằm toàn thân run rẩy, sau khi nghe Mễ Cửu nói thì trực tiếp ngốc tại chỗ . Đồng thời choáng váng không chỉ một mình Mạnh Hiểu Dư, hai tỷ muội Hàn Như Băng lúc nghe Mễ Cửu nói cũng đồng thời ngây ngẩn cả người.

“Ta nói, tiểu nha đầu làm đồ đệ của ta được không?” Mễ Cửu nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nghe hắn nói liền ngốc tại chỗ, cho là nàng nghe không rõ nên lớn tiếng nói lại một lần.

Mạnh Hiểu Dư bị Mễ Cửu lớn giọng chấn từ đần độn hoàn hồn về, nhìn chằm chằm Mễ Cửu một hồi, quả quyết trả lời “Ta không cần.”

Nghe được Mạnh Hiểu Dư nói, đến phiên Mễ Cửu choáng váng. Nhưng mà choáng váng một hồi liền lấy lại tinh thần, Mễ Cửu lấy lại tinh thần liền dùng giọng không thể tin được hỏi Mạnh Hiểu Dư: “Ngươi nói không cần? Tiểu nha đầu ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết có bao nhiêu người muốn bái lão đầu tử ta làm sư phụ không? Ngươi lại còn nói không cần?

Nghe được Mễ Cửu nói, nàng nói: “Ta làm sao biết ngươi là ai? Ta lại không biết ngươi. Còn có, ngươi thật lợi hại sao?”

“A? Ngươi cư nhiên không biết ta là ai?” Giọng Mễ Cửu lớn hơn, nhưng sau đó hắn liền nghĩ tới việc của Mạnh Hiểu Dư mà Hàn Như Băng vừa mới nói với hắn, liền tỉnh táo lại. Quay đầu nói với Hàn Như Băng: “Tiểu nha đầu ngươi nói cho nàng biết ta là ai.”

Còn chưa hoàn hồn từ lúc Mễ Cửu nói muốn thu Mạnh Hiểu Dư làm đồ đệ, sau khi Hàn Như Băng nghe Mễ Cửu nói, có chút suy nghĩ liền cười nói với Mạnh Hiểu Dư: “Tiểu gia hỏa, vị tiền bối trước mặt ngươi là bang chủ Cái Bang tiền nhiệm.”

Bang chủ Cái Bang? Nghe Hàn Như Băng nói, mắt Mạnh Hiểu Dư lập tức sáng lên. Sau đó lại hỏi: “Vậy có phải rất lợi hại hay không?”

Trông thấy mắt Mạnh Hiểu Dư sau khi nghe nàng nói lập tức sáng lên, buồn cười nói: “Thiên hạ hôm nay có thể cùng vị lão tiền bối này bất phân thắng bại không quá chín người.”

Không quá chín người? Mắt Mạnh Hiểu Dư đã biến thành ngôi sao. Không quá chín người hơn nữa còn là ngang tay, vậy nếu người đánh thắng lão đầu ngươi, không phải càng ít sao? Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư quay đầu mặt mũi tràn đầy sùng bái nhìn Mễ Cửu.

Mễ Cửu vừa nghe Hàn Như Băng nói thì thấy Mạnh Hiểu Dư dùng khuôn mặt sùng bái nhìn mình. Vô cùng cao hứng nói với Mạnh Hiểu Dư: “Thế nào? Nghĩ kỹ muốn bái ta làm sư phụ sao?” Biểu tình kia, giọng nói kia, vô cùng ghê tởm đáng ghét. Hai tỷ muội Hàn Như Băng đứng ở bên cạnh nhìn thấy, khóe miệng không ngừng run rẩy. Chỉ tiếc lúc này Mạnh Hiểu Dư đã bị câu nói “Thiên hạ hôm nay có thể cùng vị lão tiền bối này bất phân thắng bại không quá chín người” của Hàn Như Băng khiến cho vui đến mất phương hướng, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng thiếu đánh của Mễ Cửu. Bằng không nàng cũng sẽ không nhanh chóng đáp ứng sau khi Mễ Cửu lại hỏi một lần có muốn bái hắn làm sư phụ hay không. Cái gì? Ngươi hỏi nàng vì sao vui đến mất phương hướng, đây không phải nói nhảm sao? Lão đầu là muốn thu bản thân làm đồ đệ. Có một sư phụ lợi hại như vậy không chừng ngày nào đó nàng cũng sẽ giống một số người xuyên không bên trong tiểu thuyết viết, học được một thân võ công tuyệt thế sau đó cầm kiếm thiên nhai. Nếu như có thể cưa được một tuyệt thế đại suất ca hoặc là tuyệt thế đại mỹ nữ, vậy thì càng đẹp. Hiện tại Mạnh Hiểu Dư phảng phất đã thấy chính nàng thân mang võ công tuyệt thế, cầm trong tay tuyệt thế bảo kiếm. Thần sắc ngạo nghễ đứng ở giữa một đám sát thủ hắc y, mà trong mắt đám sát thủ hắc y kia thì mang theo sợ hãi nhìn nàng. Bỗng nhiên chỉ nghe thấy đầu lĩnh của đám sát thủ hắc y kia hô lên một chữ, những sát thủ hắc y kia liền đều liều mạng phóng đến. Mà nàng nhẹ nhàng nhếc lên một nụ cười tà, liền rút kiếm nghênh tiếp đám sát thủ hắc y kia. Chỉ thấy nàng võ công cao cường, nhẹ nhõm du tẩu ở giữa đám sát thủ không muốn sống kia. Mà bảo kiếm trong tay của nàng mỗi một lần huy động, đều sẽ kết thúc tính mệnh một tên sát thủ hắc y. Mà cách nàng không xa, một tuyệt sắc mỹ nam hoặc là tuyệt thế mỹ nữ, khoanh chân ngồi trên đất. Hai tay thon dài trắng nõn thì nhẹ nhàng lay động cầm huyền* của cổ cầm đặt trên đùi. Tấu lên một khúc “Thập diện mai phục” rung động lòng người.

*dây đàn

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, nước miếng Mạnh Hiểu Dư cũng sắp chảy ra.

Mạnh Hiểu Dư còn đang nghĩ ngợi về mỹ lệ nhân sinh sau khi nàng học được võ công tuyệt thế. Ba người kia đã ở một bên nhìn Mạnh Hiểu Dư vừa chảy nước miếng, thỉnh thoảng còn cười ngu ngốc một hai tiếng. Khóe miệng đều không hẹn mà cùng co giật, cuối cùng vẫn thực sự không chịu được bộ dáng ngớ ngẩn của Mạnh Hiểu Dư, Mễ Cửu cắt ngang tiếng cười của Mạnh Hiểu Dư hỏi: “Đồ đệ ngoan nghĩ cái gì đay61? Cười ngu ngốc như vậy?”

Bị Mễ Cửu cắt ngang huyễn tưởng tốt đẹp, Mạnh Hiểu Dư mười phần khó chịu quay đầu nhìn Mễ Cửu nói: “Ngươi mới ngớ ngẩn, còn có ngươi kêu ai là đồ đệ? Ta còn chưa đáp ứng bái ngươi làm sư đâu, đừng gọi thân thiết như vậy.”

“Cái gì? Vừa rồi ngươi rõ ràng đã đáp ứng bái ta làm sự, hiện tại cư nhiên quỵt nợ. Sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Mễ Cửu nghe Mạnh Hiểu Dư nói, dùng ngữ khí chỉ trích kẻ bạc tình nói với Mạnh Hiểu Dư. Nói xong còn bày ra khuôn mặt lã chã chực khóc nhìn Mạnh Hiểu Dư. Bộ dáng kia rất giống tiểu tức phụ bị trượng phu khinh bỉ, vứt bỏ.

Bị ánh mắt u oán của Mễ Cửu nhìn, trong lòng Mạnh Hiểu Dư sợ hãi, vội vàng nói: “Ta đùa với ngươi ngươi đừng coi là thật a.”

“Thật sao?” Mễ Cửu vẫn dùng bộ dáng tiểu tức phụ bị khinh bỉ hỏi.

“Thật, so với trân châu còn thật hơn.” Mạnh Hiểu Dư vội vàng trả lời, nàng thật sự là chịu không nổi một lão đầu tử mấy chục tuổi dùng biểu lộ u oán nhìn kẻ bạc tình mà nhìn mình. Cảm giác kia thật sự là làm cho người ta không chịu nổi.

“Vậy ngươi gọi ta một tiếng sư phụ nghe một chút.” Mễ Cửu nhìn Mạnh Hiểu Dư trả lời khẳng định như vậy, lại đưa ra một yêu cầu.

“Sư phụ.” Mạnh Hiểu Dư vội vàng kêu một tiếng sư phụ, sau đó liền nói: “Ta cũng đã gọi ngươi là sư phụ, ngươi cũng đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta nữa.”

Lúc Mễ Cửu khi nghe thấy Mạnh Hiểu Dư gọi sư phụ, khuôn mặt đã biến thành tươi cười.

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy vẻ mặt cười vui của Mễ Cửu, trong lòng hối hận vừa rồi gọi hắn là sư phụ. Nhìn hắn trở mặt nhanh như vậy, vừa rồi khẳng định là giả bộ. Thế là nàng nắm lấy truyền thống nhà lão Mạnh các nàng tuyệt không thiệt thòi, Mạnh Hiểu Dư cười gian nói với Mễ Cửu: “A, sư phụ ngươi chuẩn bị dạy ta võ công lợi hại gì a?”

Bị Mạnh Hiểu Dư gọi thêm một tiếng sư phụ, Mễ Cửu cao hứng đến choáng váng, lập tức khoe khoang: “Sư phụ ngươi thập bát ban võ nghệ mọi thứ tinh thông. Ngươi muốn học công phu gì, sư phụ ta đều dạy ngươi.”

Nghe Mễ Cửu nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức cao hứng nói: “Thật sao a? Sư phụ ngươi quá tốt rồi. Ta muốn học Cửu âm chân kinh, Lục Mạch Thần Kiếm, Lăng Ba Vi Bộ, Bắc Minh Thần Công, Nhất Dương Chỉ, Ngọc Tiêu kiếm pháp, Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, còn có Độc Cô Cửu Kiếm, Thiên Sơn chiết mai thủ, Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, còn có còn có Đả Cẩu Bổng Pháp, Tiên Thiên Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Bách Biến Thần Hành...(mi ko sợ tẩu hỏa nhập ma à =))) một mớ võ công Đoàn thị với cả Cái Bang hầm bà lằng :)))

Mạnh Hiểu Dư một bên bẻ ngón tay nói sung sướng, Mễ Cửu ở một bên nghe thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng mồ hôi lạnh chảy ròng. Tiểu nha đầu kia nói những tên võ công kia hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu, những võ công kia cũng không giống là nàng nói bừa ra.

Không chỉ Mễ Cửu mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, ngay cả hai tỷ muội Hàn Như Băng cũng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Mạnh Hiểu Dư.

=========================================

ngắn tèo mà edit hết 1tiếng rưỡi :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.