Trong lòng Chiến Dục Hành có chút không vui.
Tuy nói hắn cũng thật sự muốn từ hôn, bởi lẽ Cửu Nhi của hiện tại đã không phải là Cửu Nhi mà hắn thích nữa.
Nhưng trước khi hắn chưa quyết định từ hôn lại nhìn thấy Phượng Cửu Nhi ỷ lại vào nam nhân khác, trong lòng có chút không thoải mái.
Cửu Nhi, còn dám hỗn xược, bổn thái tử sẽ tức giận!
Nhưng Phượng Cửu Nhi căn bản không thèm nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt hoàn mỹ tuyệt sắc của Chiến Khuynh Thành.
Vẫn luôn cảm thấy nửa gương mặt này rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng nàng không chắc..
Bầu không khí có chút cứng ngắc, Cửu vương gia đang uống trà, tay áo thì bị Phượng Cửu Nhi kéo lấy, hắn đến nhíu mày cũng không nhíu chứ đừng nói gì tới có chút biểu hiện khó chịu nào.
Ngay cả Chiến Dục Hành cũng không biết, rốt cuộc Cửu hoàng thúc đang nghĩ gì?
Cửu hoàng thúc..
Cửu hoàng thúc, chơi cùng với Cửu Nhi đi mà, có được không?
Phượng Cửu Nhi đánh gãy lời nói của Chiến Dục Hành rồi lại túm lấy tay áo của Chiến Khuynh Thành.
Ngay khi mọi người cho rằng Cửu vương gia sẽ dùng một tay ném cái đồ xấu xí này ra ngoài thì Chiến Khuynh Thành vậy mà lại gật gật đầu đứng dậy.
Nhìn vào Chiến Dục Hành, thẳng thừng nói: Nàng còn nhỏ, bảo hoàng hậu nương nương bao dung nhiều một chút.
Ném lại những lời này, rồi để Phượng Cửu Nhi tuỳ ý túm lấy tay áo cùng ra khỏi đại sảnh.
Chiến Dục Hành hoàn toàn không thể tin vào tai mình, Cửu hoàng thúc ngoại trừ quan tâm tới quân sự và chính sự, vậy mà lại còn nguyện ý chơi cùng với một tiểu nha đầu!
Bọn họ quen biết nhau khi nào? Vì sao Cửu hoàng thúc lại bảo vệ Phượng Cửu Nhi?
Những vấn đề này, không ai nguyện ý cho hắn đáp án.
Phượng Cửu Nhi đi theo Chiến Khuynh Thành một đường đi thẳng tới hậu viện, ngay cả Ngự Kinh Phong cũng không theo kịp.
Thẳng đến khi chắc chắn không ai nhìn thấy bọn họ nữa, nàng mới buông tay ra khỏi áo hắn, ngừng lại.
Tại sao không đi tiếp? Chiến Khuynh Thành quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm dừng trên người nàng.
Vương gia..
Sao không gọi là Cửu hoàng thúc?
Phượng Cửu Nhi thở ra một hơi, nói: Cửu hoàng thúc..
Chỉ là cách xưng hô thôi mà, nếu hắn thích vậy thì cứ gọi như vậy đi.
Tại sao người lại giúp ta?
Bổn vương giúp ngươi gì cơ?
Nếu như không phải người giúp ta thì vừa nãy đã trực tiếp để Thái tử cho người mang ta đi rồi, cần gì phải tự mình đi cùng ta một chuyến?
Phượng Cửu Nhi cũng là một người thoải mái, nếu đã bị hắn nhìn thấu rồi vậy thì cũng không cần giả vờ nữa.
Chiến Khuynh Thành nhìn vào mắt nàng, đột nhiên lóe lên một tia vui vẻ rồi biến mất.
Ai nói nha đầu này ngu ngốc? Rõ ràng là rất thông minh cơ trí!
Nàng giống như phỉ thuý thượng đẳng bị phủ một lớp bụi trần, chỉ chờ người thật sự tinh mắt đến khai quật.
Bây giờ vẫn còn muốn quay về Phượng phủ?
Hắn hỏi.
Phượng Cửu Nhi thở ra một hơi, hắn không phải đã biết rõ rồi sao mà còn cố hỏi?
Quay về nhất định sẽ bị mang đi tiến cung, lại bị bà hoàng hậu độc ác kia ức hiếp!
Bổn vương cũng là người của hoàng gia, ở trước mặt bổn vương mà nói xấu người hoàng gia, thật sự không sợ sao?
Cửu Nhi còn nhỏ mà, Cửu hoàng thúc có thể bao dung một chút không phải sao?
Đây không phải là lời hắn nói sao?
Bị nàng dùng chính lời nói của mình đáp lại, nhưng Chiến Khuynh Thành lại không có chút tức giận nào.
Hai ngày này muốn ở lại nơi này của bổn vương cũng được, chỉ là phải trả phí.
Kỳ thật Phượng Cửu Nhi đã sớm biết, hắn giúp mình nhất định là có lý do.
Nhiếp Chính Vương Cửu vương gia nắm trong tay quyền lực rất lớn, sao có thể là người lương thiện đơn giản được?
Có thể đứng trên triều chính sừng sững không ngã, đều tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt: Người muốn cái gì?
Bổn vương chính là thích nói chuyện với những người thông minh.
Chiến Khuynh Thành nở nụ cười, nụ cười này khiến cho thiên địa vạn vật hoàn toàn mất đi màu sắc: Bổn vương, muốn ngươi.