Từ sau khi vú nuôi chết, ách nô chính là người Phượng Cửu Nhi tín nhiệm nhất trên cõi đời này.
Nếu như ngay cả hắn cũng phản bội mình, thì từ đây Phượng Cửu Nhi nhất định sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào nữa!
Bị nàng nhìn thấu, ách nô một chút cũng không hoảng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa lắc đầu một cái.
Phượng Cửu Nhi hung hăng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra, ách nô làm như vậy, là vì bảo vệ nàng.
Vừa rồi nàng.. Lại hoài nghi hắn.
Thật xin lỗi, ách nô.
Có lẽ là ách nô đúng, nếu ngày xưa Phượng Cửu Nhi có một khuôn mặt sắc nước hương trời như vậy, đã sớm không biết bị hại bao nhiêu lần.
Bởi vì nàng quá xấu xí, cho nên căn bản những người trong phủ kia căn bản không chú ý đến khuôn mặt nàng nữa, cũng sẽ không uổng công vô ích hủy dung nàng thêm.
Ách nô vẫn luôn âm thầm thương yêu nàng theo cách của hắn.
Phượng Cửu Nhi nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn ngồi xuống, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, ngón tay thon dài chạm phải mạch môn ở cổ tay hắn, nàng nhíu mày một cái.
Ách nô, thân thể của ngươi.. Tại sao? Mạch tượng ách nô rất khác lạ, trong người hắn.. có độc!
Nhưng độc này rất kỳ quái, chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu Nhi cũng không tìm ra là loại gì.
Đáy mắt ách nô có ý cười, nhìn mặt nàng, có mấy phần thất thần.
Có lẽ hắn vẫn chưa biết tình trạng thân thể của mình, chuyện này, Phượng Cửu Nhi quyết định trước khi tìm được cách giải độc cho hắn, sẽ không nói ra.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân có mấy phần nhốn nháo.
Người bên ngoài tựa hồ không muốn tới, nhưng lại bị người nào đó ép buộc, cuối cùng, do dự một hồi, vẫn phải tới.
Sắc mặt ách nô hơi biến, lập tức đoạt lại vết sẹo mềm mại kia từ trong tay Phượng Cửu Nhi dán lại lên trên mặt nàng.
Phượng Cửu Nhi không cản trở, chờ tới lúc có người gõ cửa, gương mặt đó xấu xí của nàng lại khôi phục hình dáng.
Cửu Nhi muội muội, ta là Thanh Âm tỷ tỷ, ta có thể đi vào không? Ngoài cửa, là tiếng Phượng Thanh Âm gọi.
Nữ nhân này vậy mà còn dám đến!
Phượng Cửu Nhi nhìn ách nô một cái, sắc mặt người đứng sau rõ ràng khó coi.
Nàng vỗ tay hắn một cái, cười một tiếng trấn an, mới miễn cưỡng nói: Là Thanh Âm tỷ tỷ à? Vào đi.
Cầm quả táo trên bàn gặm, Phượng Cửu Nhi ngồi ở trên ghế, đung đưa hai chân, một bộ dáng vô ưu vô lo.
Lúc Phượng Thanh Âm ở ngoài cửa vẫn là rất không muốn, nhưng vừa vào cửa, trên mặt liền là nụ cười nhu hòa ôn uyển.
Cửu Nhi muội muội, hôm nay tỷ thấy muội bị thương, đặc biệt tới xem một chút, muội muội vẫn ổn chứ?
Đúng vậy, ta bị thương, không biết có phải là lúc bắt kẻ gian bị thương hay không, ta quên mất rồi.
Phượng Cửu Nhi cười hì hì, cắn quả táo một miếng: A, Thanh Âm tỷ tỷ, có phải tỷ cũng bị thương đúng không? Sáng sớm hôm nay tỷ cũng khóc ở hậu viện mà.
Nụ cười ngưng kết trên mặt Phượng Thanh Âm, chuyện hồi sáng nay, là sự sỉ nhục cả đời nàng!
Nếu như không phải là phụ mẫu một mực nói bây giờ Phượng Cửu Nhi là tâm phúc của Cửu Vương phủ, còn là quý nhân của Phượng gia bọn họ, tạm thời không thể đắc tội.
Nàng nhất định! Nhất định sẽ tự tay xé xác tiện nhân này!
Phượng Cửu Nhi lại giống như không biết mình nói lời làm tổn thương người khác.
Còn quay sang nhìn ách nô, vẻ mặt đơn thuần đầy ý cười: Ách nô, bây giờ trời rất nóng, lúc ngươi ra ngoài thì hãy mặc ít một chút.
Phải giống như Thanh Âm tỷ tỷ vậy, sáng sớm hôm nay chỉ mặc một cái yếm ở hậu viện, hẳn là rất mát mẻ.
Phượng Cửu Nhi! Phượng Thanh Âm siết chặt lòng bàn tay, móng tay sắc bén cơ hồ muốn xuyên qua da thịt.
Nhưng Phượng Cửu Nhi vẫn tỏ vẻ một mặt vô tội: Sao vật Thanh Âm tỷ? Có phải tỷ lại muốn cởi y phục hay không?