A.. Cuối cùng Phượng Thanh Âm cũng phản ứng lại, sau khi kêu thảm một tiếng, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Thân ảnh kia đang vội vàng chạy xa kia, nào còn có nửa điểm đoan trang ưu nhã?
Nhất là hôm nay bị xé y phục, ngay cả gia nhân nam trong phủ cũng cơ hồ đã nhìn thấy sạch sẽ thân thể nàng, giấc mộng muốn làm Thái tử phi này, nên từ bỏ chưa nhỉ?
Trong lòng Phượng Cửu Nhi đang cười lạnh, nhưng vẻ mặt trên mặt vẫn là bộ dáng bị kinh sợ, tựa như căn bản không biết mình vừa rồi đã làm chuyện đáng sợ gì.
Phượng Quân Trác thật vất vả lấy lại tinh thần, nhìn lại Phượng Cửu Nhi, giận đến thiếu chút nữa không nhịn được tự tay xé nàng!
Ngươi.. Ngươi lại dám.. Lại dám đối với Thanh Âm.. Ngươi! Phượng Quân Trác giận đến ngay cả lời cũng không nói được trôi chảy.
Phượng Cửu Nhi vẫn chớp chớp đôi mắt to trong veo như cũ, mặt đầy vô tội: Phụ thân, thật xin lỗi, ta tưởng.. tưởng là tỷ muốn đánh ta.
Ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Thanh Âm là đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể đánh ngươi? Ngươi.. Ngươi rõ ràng là cố ý!
Một nhi nữ tốt như thế, lại bị Phượng Cửu Nhi hủy hoại như vậy!
Trong lòng Phượng Quân Trác giận đùng đùng, không có chỗ phát tiết: Người đâu, bắt nàng lại!
Vâng! Một đám người làm lập tức vọt tới.
Ánh mắt Phượng Cửu Nhi trầm ngưng, lòng bàn tay tích dần lực đạo, đang chuẩn bị phản kháng.
Nếu như bị trói lại, nhất định mình sẽ bị Phượng Thanh Âm cùng nam nhân vô tình vô nghĩa này giết chết.
Phụ thân? Phi! Đó là phụ thân của người khác mà thôi, đối với nàng, Phượng Quân Trác có lúc nào có một chút xíu thương tiếc?
Phượng Thanh Âm nói là nghĩa nữ, nhưng đó chỉ là để giải thích với bên ngoài thôi.
Phượng Cửu Nhi ngày xưa quả thật ngu ngốc, cái gì cũng không biết, nhưng Phượng Cửu Nhi bây giờ không giống thế nữa rồi.
Phượng Thanh Âm, rõ ràng chính là nhi nữ riêng của Phượng Quân Trác cùng Ngọc Nương!
Phụ thân, sao phải bắt ta? Phượng Cửu Nhi biểu hiện vô tội như cũ: Phụ thân, ta bắt kẻ gian một đêm, bây giờ bụng rất đói, phụ thân, ta muốn ăn chút gì đó.
Phượng Quân Trác nhìn nàng, có chút ngây ngẩn.
Phượng Cửu Nhi bây giờ, vẫn là bộ dáng ngu ngốc đần độn kia, ác liệt trong ánh mắt vừa rồi, bây giờ không còn một tia.
Chẳng lẽ, hắn nhìn lầm rồi? Phượng Cửu Nhi căn bản một chút cũng không có gì thay đổi?
Phụ thân, bụng ta rất đói, ta muốn ăn gì đó, ách nô đâu? Để ách nô làm cho ta ăn, phụ thân.
Phượng Cửu Nhi giương mắt nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương lại nhỏ yếu.
Nhưng lửa giận trong lòng Phượng Quân Trác vẫn còn, vừa nghĩ tới bộ dáng Phượng Thanh Âm bị mất mặt vừa rồi, đau lòng a!
Giam nàng lại. Cuối cùng hắn vẫn cứng lòng.
Phượng Cửu Nhi cũng đối với người phụ thân này, hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng bàn tay ngưng tụ lại chưởng lực một lần nữa.
Khi ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng là truyền nhân của cổ võ thế gia, mặc dù công lực so với nam nhân tối hôm qua đúng là kém trời cùng đất, nhưng, đối phó với mấy tên người làm, vẫn là dư sức có thừa.
Chỉ là, một khi động thủ, ách nô phải làm thế nào đây?
Đang suy tư, đúng lúc này bên ngoài đám người vang lên tiếng gia nhân kêu rất tôn kính: Lão gia!
Phượng Quân Trác cả kinh, lập tức quay đầu nghênh đón: Phụ thân, sao người lại tới?
Tất cả gia nhân lập tức khom người hành lễ với hắn: Lão gia!
Lão gia tử Phượng Đỉnh Thiên là một vị lão giả hơn sáu mươi tuổi, một thân khí tức không giận mà uy.
Nhìn Phượng Cửu Nhi cách đó không xa, mặc dù đáy mắt hắn không có đồng tình, nhưng, ít nhất không có chán ghét.
Người của Cửu vương gia bên kia tới, nói đêm qua Phượng gia có vị tiểu thư có công giúp thị vệ của Cửu vương phủ bắt kẻ gian, đưa ban thưởng tới.
Vị tiểu thư nào? Lời này Phượng Quân Trác mặc dù là đang hỏi lão gia tử, nhưng, ánh mắt lại lạc trên người Phượng Cửu Nhi.
Phượng Đỉnh Thiên nói: Ta đã sai người hỏi qua tất cả nha đầu, đêm qua các nàng đều ở trong phủ, căn bản không bước ra cửa, ngoại trừ..
Ánh mắt của lão gia tử rơi trên người Phượng Cửu Nhi, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn Phượng Cửu Nhi, mặt đầy rung động.
Nàng nói tối hôm qua là bởi vì muốn bắt kẻ gian, mới khiến bản thân chật vật như vậy, chẳng lẽ, là thật?