Phượng Thanh Âm thật vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, bây giờ lại bị Phượng Cửu Nhi nhấc lên, nàng lập tức cảm thấy bắt đầu khó thở trở lại.
Vừa nãy từng thấy bóng ma tử thần, lần này nàng đã có kinh nghiệm, thật sự hoảng sợ.
“Ngươi biết thì thế nào, đối với ngươi có lợi ích gì chứ?”
Phượng Thanh Âm thở hổn hển, đỏ mắt nói: “Bọn họ chỉ không muốn để ngươi gả vào hoàng gia, ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
Phượng Cửu Nhi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm nàng, đầu ngón tay lại càng siết chặt hơn.
“Vì ngươi không còn ngốc nữa, nên rõ ràng chỉ dựa vào sức của một mình ta, không thể an bài hết tất cả.”
Vào cái đêm nhũ mẫu Phượng Cửu Nhi bị thiêu chết, nhà bếp trong nháy mắt liền bốc cháy, Phượng Cửu Nhi bị người ta đánh ngất xỉu đưa về phòng, ách nô thì bị giam cầm.
Những người trong Phượng phủ đều nhận định trận lửa kia là do đứa ngốc Phượng Cửu Nhi gây ra, không có một chút kẽ hở, thậm chí cho tới bây giờ, vẫn không có bất kỳ người nào hoài nghi về chuyện này.
Nếu không phải có một thế lực hùng hậu đứng sau, ai có thể làm được tất cả những chuyện này?
Chỉ là, không ai biết tại sao Cửu vương gia lại xuất hiện trong phòng Phượng Cửu Nhi vào đêm đó.
Đây là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Phượng Cửu Nhi vẫn như cũ nắm lấy vạt áo Phượng Thanh Âm, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy tỷ nói cho ta biết, rốt cuộc người đứng sau tất cả chuyện này là ai?”
Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi, đột nhiên nhếch môi mỏng lên cười: “.. Đồ ngốc, ngươi đoán xem?”
Đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện thứ gì đó, vung lên trên mặt Phượng Cửu Nhi.
Mùi thơm còn nồng nặc hơn so với Mạn Đà La!
Phượng Cửu Nhi vô thức buông Phượng Thanh Âm ra, lùi nhanh về phía sau.
Nhưng phịch một tiếng, cửa phía sau lưng nàng bị khóa lại bởi hai tên áo đen.
Phượng Cửu Nhi lắc lắc đầu, bước chân đột nhiên loạng choạng, nàng nhìn Phượng Thanh Âm tức giận nói: “Tỷ đã hạ thuốc gì lên ta?”
“Đồ ngốc chính là đồ ngốc, đến cả ai vào phòng ta cũng không biết.” Phượng Thanh Âm cười khoái chí, nhìn hai tên áo đen đang đi phía sau Phượng Cửu Nhi.
“Cái này, ta cũng không biết là thuốc gì, nhưng nghe nói có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, a, muội rất nhanh sẽ biết thôi.”
Nàng ung dung lấy ra một cái bình trong tay áo, vặn nắp đổ ra ba viên dược hoàn, ném hai viên cho hai người phía sau Phượng Cửu Nhi.
Nhưng không ngờ, Phượng Cửu Nhi vừa rồi ngay cả đứng cũng đứng không vững, đột nhiên nhắm mắt lại, tay áo dài phẩy nhẹ, hai viên dược hoàn kia liền rơi vào trong tay nàng.
Phượng Thanh Âm sợ hãi đang muốn lùi lại, liền thấy thân ảnh trắng thuần trước mắt nhoáng một cái, Phượng Cửu Nhi đã tới ngay trước mặt nàng.
Bình thuốc trong tay nàng, chớp mắt cũng rơi luôn vào tay Phượng Cửu Nhi.
“Thuốc giải à?” Nàng đổ ba viên thuốc giải lại vào bình, nhìn sắc mặt Phượng Thanh Âm bắt đầu ửng hồng.
“Đáng chết! Cướp thuốc giải về đi!” Phượng Thanh Âm gầm lên, vừa rồi nàng căn bản không có cơ hội lấy được thuốc giải, nàng cũng ngửi phải những hương hoa kia.
Nhưng tại sao chỉ mình nàng có phản ứng? Phượng Cửu Nhi sao lại không bị ảnh hưởng gì hết?
Nội lực của hai tên hắc y nhân kia tương đối tốt nên có thể chống lại được hương hoa, nhưng Phượng Thanh Âm và hai tên thám tử ngã trên đất kia dĩ nhiên là không tốt.
Phượng Cửu Nhi chậm rãi cất bình thuốc vào trong tay áo, mắt thấy hai tên áo đen kia đang lao về phía mình, ngón tay dài của nàng khẽ cong, giữa các ngón tay liền xuất hiện hai cây ngân châm.
Hai tên áo đen một trái một phải, một tên thì tung một chưởng bổ tới, một tên thì vươn năm ngón tay chuẩn bị tóm lấy vai Phượng Cửu Nhi.
Chân Phượng Cửu Nhi vừa thu lại, thân hình thoắt một cái, nghiêng người sang một bên.
Đột nhiên nàng vung tay, ngân châm từ trong ngón tay bay thẳng về phía tên áo đen ở gần nàng nhất..