Thật ra Phượng Cửu Nhi hiểu rõ, dù bây giờ Phượng Thanh Âm ở thế hạ phong, nhưng rất nhanh thôi nàng ta sẽ bò dậy lần nữa.
Dẫu sao, Phượng Quân Trác vẫn luôn yêu thích đứa nhi nữ này, còn nàng thì vẫn luôn không được thân phụ thích.
Đi trong bóng đêm, trong lòng Phượng Cửu Nhi nghĩ đến chuyện vú nuôi bị thiêu chết.
Lúc ấy nàng vẫn là Phượng Cửu Nhi khờ khạo ngốc nghếch, rất nhiều chi tiết không chú ý tới.
Bây giờ nghĩ lại, trận hỏa hoạn bất ngờ kia cũng rất quỷ dị.
Lúc ấy xung quanh đám cháy rõ ràng có một mùi hương kỳ lạ, người khác không hiểu, nhưng nàng càng nghĩ càng thấy không ổn.
Đó là mùi thơm của mạn đà la, nhưng lại nồng hơn mùi hoa mạn đà la. Truyện Cung Đấu
Không có mùi thơm như vậy ở Phượng phủ, trận lửa kia không phải bất ngờ, nhất định là do người làm!
Hơn nữa, còn liên quan đến người ngoài, chỉ là không biết có liên quan đến Phượng Thanh Âm hay không.
Đùng một tiếng, không biết Phượng Cửu Nhi đạp phải cái gì, vừa cúi đầu xuống, phía sau chợt có một cỗ khí tức rét lạnh tấn công tới.
Có sát thủ!
Phượng Cửu Nhi cố ý trượt chân một cái, nhanh chóng lăn trên mặt đất.
Ám khí phía sau 'pặp' một tiếng đâm vào thân cây cách đó không xa, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vèo vèo hai tiếng, hai thân ảnh màu đen ngăn cản đường đi của nàng.
Cứu.. Tiếng kêu cứu còn chưa nói ra miệng, bỗng nhiên một trận mùi thơm xông tới mặt.
Mùi thơm này!
Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động một cái, nhíu mi tâm lại.
Mùi thơm này, rõ ràng giống với mùi thơm nàng ngửi được trong trận hỏa hoạn thiêu chết vú nuôi trong sân kia!
Những người này, có liên quan đến trận hỏa hoạn kia!
Ám khí vừa rồi, rõ ràng cũng không muốn lấy mạng nàng, nếu nàng đoán không sai, những người này chỉ muốn bắt nàng, không muốn mạng nàng.
Phượng Cửu Nhi chỉ suy tư chốc lát, thoáng một cái thân thể liền ngã xuống.
Nàng quanh năm chế tạo dược vật, một chút xíu mùi thơm này đối với nàng căn bản không có tác dụng gì.
Hai tên hắc y nhân bước nhanh tới, có người đạp một cước lên người nàng, lại đạp thêm cái nữa.
Quả nhiên là không có phản ứng!
Một tên hắc y nhân khác xách nàng lên khiêng trên vai, bước chân hai người tăng tốc, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Phượng Cửu Nhi cứ như vậy mà bị bọn họ khiêng cả một đường, không biết đã đi trên con đường gập gềnh không bằng phẳng bao lâu.
Cuối cùng, nàng bị ném xuống đất.
Nghe tiếng vang khi mình rơi xuống đất, rõ ràng là đang trong một cái sơn động.
Nàng không dám mở mắt ra, cẩn thận dựng đôi tai lên chú ý động tĩnh xung quanh.
Cuối cùng có người tới.
Nàng chính là Cửu tiểu thư xấu xí của Phượng gia? Một thanh âm già nua, nhưng rõ ràng là cố ý đè xuống.
Theo suy đoán của Phượng Cửu Nhi, người mở miệng nói chuyện chắc chỉ là một nam tử hơn hai mươi tuổi.
Thế nhưng Cửu tiểu thư thì Cửu tiểu thư, còn phải thêm một vài từ xấu xí là có ý gì? Là sợ người khác không biết nàng có bộ dáng xấu xí sao?
Đúng vậy. Hắc y nhân đưa nàng tới lập tức đáp lời: Người chúng ta đã mang tới, vậy còn bạc..
Vèo một tiếng, hình như có thứ gì đó bay qua, nhất định chính là bạc mà bọn họ mong muốn.
Quả nhiên, sau khi hai tên hắc y nhân nhận lấy bạc liền xoay người rời đi.
Sau đó, Phượng Cửu Nhi lại bị người xách lên một lần nữa, du tẩu giữa khe núi.
Lần này, nàng mở mắt ra, thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Là rừng núi hậu sơn Phượng phủ, tối hôm qua mới bị Cửu vương gia cưỡng ép đưa tới.
Người này rốt cuộc là ai? Muốn dẫn nàng đi gặp người nào?
Khinh công của nam nhân này rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với đám người kia, trong nháy mắt đã đi qua mấy đỉnh núi.
Đáng sợ là, hắn hoàn toàn không có ý dừng lại.
Rốt cuộc muốn đưa nàng tới chỗ nào?
Nếu không phải vì tra ra người phía sau, nàng mới sẽ không chịu đựng đau đớn để bị đạp hai chân, một mực giả bộ bất tỉnh đến bây giờ.
Nhưng bây giờ Phượng Cửu Nhi cảm thấy, bản thân không thể ngất được nữa, nếu tiếp tục như vậy, không biết sẽ bị đưa tới chỗ quỷ quái gì.
Nhưng ngay khi nàng tích lực trong bàn tay, bỗng nhiên, một bóng đen nhẹ nhàng dừng phía trước, cản đường đi của hai người.