Chiến Khuynh Thành chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt hoang đường đến cực điểm, hắn nói ra lời như vậy khi nào?
Hôm nay Vinh hoàng hậu thật sự thất thố, vào cung đã nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ như thế này.
Nếu sớm biết rằng nhóc con lúc trước sẽ càng lớn càng có mị lực, gương mặt kia dáng người kia sẽ trở nên mê người như thế, khi đó, nàng đã không cự tuyệt hắn!
A Cửu, đệ quên rồi sao? Lúc đó đệ vẫn còn là một đứa trẻ bốn năm tuổi, ban đêm đệ phát sốt, thái hậu nương nương lại bị bệnh, là bổn cung đã chăm sóc đệ một đêm.
Đêm đó đệ ôm bổn cung, muốn bổn cung mang đệ rời đi, đệ nói đệ không muốn đợi ở nơi này, chỉ là lúc đó..
Hiện tại hoàng hậu thật sự hối hận đến mức ruột gan phát đau, nàng sao mà biết được, nhóc con lúc trước, vậy mà bây giờ lại trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, lại còn là đệ nhất mỹ nam?
Sắc mặt Chiến Khuynh Thành bình tĩnh như nước, không nói đến việc hắn đối với chuyện này không có ấn tượng gì, cho dù chuyện này thật sự có xảy ra, thì lời nói của một đứa trẻ bốn tuổi trong lúc ốm đau có thể coi là thật được sao?
A Cửu..
Đó chỉ là nhận nhầm hoàng hậu thành mẫu hậu mà thôi.
Năm đó bổn cung tuổi tác còn trẻ, làm sao có thể nhận lầm thành mẫu hậu được?
Không thể nào, bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể chấp nhận lý do thoái thác này! Nàng là một nữ tử xinh đẹp như hoa cùng với thái hậu tuổi già sức yếu, sao có thể đánh đồng như nhau được!
Ở trong mắt một đứa trẻ bốn tuổi, cho dù năm đó xem như là hoàng hậu còn trẻ, thì tuổi tác cũng có thể xem như nương rồi!
Ngay khi Chiến Khuynh Thành phất tay áo chuẩn bị kêu Ngự Kinh Phong tiễn khách, không ngờ, ngoài cửa lại ẩn ẩn truyền đến âm thanh ho nhẹ.
Nha đầu này..
Vào đây.
Hoàng hậu vốn dĩ bởi vì một câu tuổi tác có thể xem như nương kia, cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến nỗi muốn giết người, không ngờ, ngoài cửa còn có người nghe lén!
Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi chậm rãi đi vào, nàng siết chặt lòng bàn tay, tất cả oán hận trong nháy mắt đều đổ dồn lên người Cửu Nhi.
Dám nghe lén nghị sự giữa bổn cung và Nhiếp Chính Vương! Người đâu, kéo nàng ta xuống đánh chết!
Hai tên thị vệ bên ngoài lập tức xông vào, tất cả đều là thân tín của hoàng hậu.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Cửu vương gia đang liếc tới, sống lưng hai người lập tức cứng đờ, không dám tiến lên nửa bước.
Phượng Cửu Nhi bước nhanh đến bên cạnh Chiến Khuynh Thành, nhanh chóng núp sau lưng hắn: Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi sợ!
Đừng sợ.
Ánh mắt lạnh nhạt của Chiến Khuynh Thành dừng trên người hoàng hậu, khiến một tràn lửa giận của nàng lập tức được dập tắt đi vài phần.
Tức giận là bởi vì Phượng Cửu Nhi dám đến gần A Cửu, thậm chí còn dám túm lấy tay áo A Cửu! Nhưng, bị Chiến Khuynh Thành nhìn một cái, trong lòng lại xấu hổ giống như hoa đào nở rộ.
Phượng Cửu Nhi liếc nhìn nàng ta một cái, không khỏi muốn bật cười: Cửu hoàng thúc, tuổi tác có thể xem như nương là có ý gì vậy? Hoàng hậu nương nương là nương của Cửu hoàng thúc sao?
Cái gì? Nàng là nương của A Cửu? Con tiện tì đáng chết này! Nàng.. nàng chính là muốn làm nương tử của A Cửu!
Nương và nương tử chỉ khác nhau một chữ, nhưng chính là một trời một vực!. ngôn tình hoàn
Ngươi..
Hoàng hậu là tẩu tử của bổn vương, trưởng tẩu như nương, cũng xem như là nửa nương rồi.
Chiến Khuynh Thành đối với Phượng Cửu Nhi ngốc nghếch, lại nhẫn nại như thế, còn nguyện ý giải thích đạo lý cho nàng.
Vinh hoàng hậu ở bên cạnh lại bị tức giận đến mức đầu ngón tay căng ra, toàn thân phát run.
Bây giờ có người xông vào, tất nhiên là không tiện nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt nàng nhìn Chiến Khuynh Thành vẫn dịu dàng như nước.
A Cửu, lời mà bổn cung nói ngày hôm nay, sẽ luôn giữ lời, chỉ cần đệ nguyện ý, bổn cung lúc nào.. bổn cung chờ đệ.
Còn nhiều lời, nhưng nàng không thể nói được, dù sao thì ở đây không phải chỉ có hai người bọn họ.
Không ngờ, Phượng Cửu Nhi vậy mà lại ngây ngốc nhìn Chiến Khuynh Thành, vẻ mặt khó hiểu: Cửu hoàng thúc, hoàng hậu nói phải làm nương của người sao?