Lê Họa ngồi xổm trên giường, hai tay ôm đầu gối của mình, giờ phút này
cô vô cùng chán ghét chính mình. Vô cùng khác người, vô cùng đáng
thương, bày ra vẻ thảm hại nhất trước mặt người đàn ông này. Cô cũng rất muốn kiêu ngạo, có thể cố gắng nhìn thẳng vào anh, nói những lời đường
đường chính chính, ít nhất chống đỡ tình cảm của mình, không đến mức hai bàn tay trắng, làm không được, thậm chí cô rất muốn mở miệng tức giận
thét lên "Cút", cho dù cô thật sự yêu anh. Chữ yêu này, rất nhỏ bé, vẫn
thích, nhưng không thuộc cuộc sống của mình, vì vậy mất đi sắc thái của
thích, nếu không cùng xuất hiện nữa, có lẽ phải chờ tới lúc tuổi già mới nhớ tới tuổi trẻ từng lưu lại dấu vết của người đàn ông kia.
Đi sâu vào vũng bùn này làm cho cô cảm thấy phiền.
Cô trợn tròn mắt nhìn về phía người cũng đang nhìn mình.
Thực ra thói hư tật xấu bị người ghét nhất ở chỗ nào? Vẫn hy vọng thứ
không thuộc về mình, hết lần này tới lần khác muốn chính mình trả giá
rất nhiều tình cảm. Đem quá trình tình cảm của mình phóng to lên vô
cùng, để cho người khác nghĩ đến cho rằng đó là một đoạn cảm mến to lớn
bao nhiêu, lâu, ngay cả chính mình cũng cho rằng như vậy.
Hôm
nay ở "Mị lực" cô cũng không có tiếp rượu, nở nụ cười ảm đạm, hình như
cũng ngồi cùng một chỗ, chỉ là không ràng buộc mà thôi. Cô cùng một
người con gái tên là Tiểu Huệ cùng ngồi một chỗ uống rượu, cũng không
biết cô gái kia có phải tên thật là Tiểu Huệ hay không. Nhưng đều buồn
phiền giống nhau, nếu như có thể uống rượu giúp mình trốn tránh một lát, chắc chắn là phương pháp tốt.
Tiểu Huệ lúc buồn bực luôn uống rượu.
Cảm tình phát sinh ở trên người người khác, trời long đất lở dường như
cũng là chuyện như vậy, một khi xảy ra trên người mình, đó mới thật sự
là trời sập đất lở.
Tiểu Huệ thầm mến một người đàn ông, ba
năm, người đàn ông kia cuối cùng cũng cảm động, sau đó Tiểu Huệ cùng
người đàn ông kia sống cùng nhau. Kết quả của thầm mến, không nhất định
đều là hạnh phúc. Tiểu Huệ sống cùng người đàn ông kia ba năm, tan tan
hợp hợp nhiều lần. Hiện tại bọn họ lại cãi nhau đòi chia tay, hơn nữa,
sẽ không lại cùng một chỗ nữa, mãi mãi sẽ không.
Nhưng Tiểu Huệ mang thai, cô cũng không có nghĩ tới cùng người đàn ông kia tiếp tục
cùng một chỗ, nhưng cô muốn sinh đứa bé, coi như khắc ghi tình yêu đầu
của kiếp này, tất cả mọi người đều khuyên cô đem bỏ đứa nhỏ.
Tiểu Huệ không biết mình nên lựa chọn như thế nào, sự thật này giống như đụng tới một tảng đá lớn, có thể sụp đổ bất cứ khi nào.
"Cô bảo tôi nên làm như thế nào bây giờ?" Tiểu Huệ vậy mà hỏi một người xa lạ.
"Xoá sạch." Lê Họa cũng không có một chút do dự.
Sự thật ở trước mặt, tình cảm nam nữ cái gì cũng không phải, đem tình
yêu đặt vào vị trí quá cao, chẳng qua làm cho chính mình khó chịu thôi,
làm người cần gì phải tự làm khổ mình. Giống như vài người, đọc tiểu
thuyết cổ đại, vẫn luôn rối rắm việc nam chính từng cùng một chỗ với
người phụ nữ khác. Tại bối cảnh đó, đầu tiên nghĩ tới là làm sao có thể
tiếp tục sống, còn sống là một loại xa xỉ, sẽ phát hiện, thực ra cái gì
cũng không quan trọng.
Cuộc sống, nhất định còn sống là tốt nhất.
Tiểu Huệ nở nụ cười, "Tại sao ai cũng nói như vậy?"
"Bởi vì có đứa nhỏ, trên người của cô còn có trách nhiệm, cô không có
sinh ra, vĩnh viễn không phải gánh vác thứ gì. Tương lai đáng sợ nhất là không biết, có lẽ cô không thể gánh vác được trách nhiệm này. Hơn nữa,
cô như thế nào biết được mình sẽ không gặp được một người đàn ông có thể làm cô dốc hết tất cả một lần nữa? Có thể nói, tại sao nhất định phải
ngăn chặn tương lai của chính mình?" Nếu có lựa chọn, nên để lại cho
mình một đường lui, người cứ khư khư cố chấp, hơn phân nửa đều có tiền,
không đáng nhắc tới, bởi vì đại đa số là người không có tiền.
"Tôi thương anh ta sáu năm. .. Thậm chí, tôi cảm thấy tôi vẫn thương anh ta." Tiểu Huệ uống một chén rượu, ảm đảm mở miệng.
"Vậy... chia ra là tốt." Lê Họa vẫn không có do dự mở miệng.
Phải trả giá càng nhiều, lại càng không muốn buông tay, luyến tiếc
chính mình trả giá nhiều năm như vậy. Mà đàn ông, có lẽ sẽ bởi vì cảm
động mà chấp nhận. Nhưng vui mừng không có nghĩa là thích hợp. Cuộc sống của hai người dù sao cũng gặp phải những xung đột to nhỏ, phụ nữ bởi vì ước mơ nhiều năm qua thành hiện thực mà xem nhẹ đoạn xung đột tình cảm
này, đàn ông cũng sẽ bởi vì cảm động mà làm như không thấy, từ từ, dễ
dàng xem nhẹ tâm động lúc ban đầu, càng lâu càng lâu... Còn không bằng
lúc không cùng một chỗ.
Rất nhiều người khó chịu nhất là nhìn
thấy một đoạn tình cảm xuất hiện bên thứ ba, nhưng Lê Họa khó chịu nhất
chính là nhìn đến hai người cùng một chỗ lại bởi vì không thể yêu mà
chia tay, có lẽ còn thảm hại hơn, chia tay chỉ là bởi vì hai bên không
còn hợp nhau.
"Không ai có thể hiểu tôi." Tiểu Huệ ngửa đầu hét lớn.
Lê Họa cũng uống rượu, mỗi người đều cảm thấy người khác không hiểu mình, cũng không gọi là cái gì.
Nhưng mà khi Tiểu Huệ điện thoại hẹn bệnh viện làm phẫu thuật, Lê Họa vẫn là nở nụ cười.
Ngay cả mình cũng có lúc không tốt, cũng đừng để cảm tình lưu lại một sinh mệnh vô tội.
Tiểu Huệ rời đi, cô lại ngồi ở chỗ kia uống rượu, lần này vì ai? Vì
chính cô? Không thể yêu? Thế nhưng ngay cả mình buồn phiền vì cái gì,
tìm ai nói ra cũng không biết, đây có tính là bi ai?
Lê Họa
cũng không biết mình uống hết bao nhiêu, sau đó Lộ Thiểu Hành đứng ở
trước mặt cô. Cô có chút phiền, không muốn nhận điện thoại của Trác Dực
Đình, không nghĩ nói một câu, nhưng đến tột cùng cô phiền cái gì, cô
không biết.
Cô chống đầu, thưởng thức dáng vẻ của Lộ Thiểu Hành.
Tây trang giày da, một thân cứng rắn.
Bất kể anh một thân áo quần gọn gàng là đàn ông tốt, hay là một kẻ mặt
người dạ thú, cũng chỉ có thể như vậy, bằng phương thức mắt sang, anh có tiền. Gia thế thứ này, chính là thứ chống đỡ vô hình.
Vì cái
gì sẽ thầm mến một người đàn ông? Bởi vì anh ta đặc biệt? Đặc biệt chỗ
nào? Nhà anh gia thế tốt, diện mạo anh tuấn, anh ta có tiền, tất cả
những thứ này tạo thành lí do. Bởi vì, người bình thường chỉ có thể
ngưỡng mộ anh ta.
Mạnh phi nói anh ta nhớ rõ một lời thoại của một bộ phim: cô bộ dạng đẹp như vậy, chẳng lẽ là ta sai?
Vậy anh ưu tú như thế, chẳng lẽ cũng là lỗi của phụ nữ đã động lòng?
Nhưng lẽ nào đi trách anh ưu tú? Thực ra, chính là lỗi của mình, không
có tiền, dựa vào cái gì lại để mắt cao hơn.
Nhìn chằm chằm đám
mây cao nhất của người kia. Ngửa đầu, đã để cho người khác tư cách khinh thường, cũng làm cho dáng vẻ của mình mệt mỏi.
Đáng đời, nói cho cô biết cô là dạng phụ nữ gì. Không đáng được thông cảm, nhưng lại muốn cho mình trở nên kinh thiên động địa.
Cô vẫn nhìn chăm chú anh, nhếch môi cười cười, rất nhiều thứ, thật sự là tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Không cần phải tự hỏi đời người lâu như vậy.
Vẫy vẫy tay, thanh toán tiền, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cô còn nhớ rõ, khi học đại học, cùng một người vừa mới cùng bạn trai
chia tay nói chuyện phiếm suốt đêm, cuối cùng đưa ra kết luận "Tôi muốn làm cho mình trở nên thật tốt".
Giờ phút này, dường như lại có loại xúc động này, muốn làm cho mình trở nên thật tốt.
Cho dù là xúc động nhất thời.
Đi ra "Mị lực", gió lạnh thổi qua, cô trở nên tỉnh táo hơn không ít.
Chống vách tường, nhìn một bóng đen dưới chân, anh ta đi theo mình làm
cái gì?
Thậm chí trong lòng có suy nghĩ, anh ta không phải nên
sợ mình làm phiền sao? Hẳn là sợ hãi cô dây dưa mới đúng? Bọn họ hình
như lại đảo ngược, không nên như thế này.
"Uống nhiều như vậy. . ." Lộ Thiểu Hành hình như suy nghĩ xem sắp xếp từ ngữ như thế nào, "Bởi vì thất tình?"
Anh biết Trác Dực Đình đã trở lại, thậm chí trở về đã vài ngày, bộ dạng này của cô, là bởi vì ngả bài cùng Trác Dực Đình, mới đem mình uống
thành thế này...
Anh nắm thật chặt tay, tầm mắt lại chặt chẽ nhìn cô.
"Thất tình? Ai?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lên, thực ra cô ở
giữa bóng tối, anh hẳn là thấy không rõ ánh mắt của cô mới đúng, nhưng
lại có thể nhìn đến nơi đó sáng rực đến kinh ngạc.
Anh dường
như quên một việc quan trọng, cô cùng một chỗ với Trác Dực Đình đã lâu
như vậy, sẽ không một chút cảm tình đều không có. Anh làm sao lại tự
tin, cho rằng cô sẽ vì anh sinh ra đứa nhỏ, chờ anh?
Chính anh cảm thấy buồn cười.
Muốn đưa tay đem cô bắt lại.
Cô lại đẩy anh ra.
Nếu cô không đẩy anh ra, có lẽ anh cho rằng tự mình đa tình, nghĩ chạy
lấy người, có thể một lần này, thành công làm cho trong lòng anh nhớ
chút quật cường này. Cô không phải là không muốn cùng anh tiếp xúc, phải cho thấy cô và anh không có vấn đề gì?
Cô có thể làm gì?
Khóc hay ồn ào? Phương pháp gây sức ép như thế nào?
Có lẽ chỉ có khi tỉnh táo lại mới có thể phát hiện, cuộc sống như một
màn kịch, thực ra xúc động là một giúp đỡ tốt, ít nhất có thể tăng thêm
nhiều cái không tưởng tượng được.