Lê Họa nằm ở nơi đó không dám di chuyển, nghe hô hấp lẫn nhau dần dần bình tĩnh lại, mà tay anh còn đang nhẹ nhàng xoa bụng của cô, tay xoa nhiều
lần. Cô nhìn trần nhà, rất nhiều đau đớn bất ngờ kéo đến, thân thể cũng
co rút. Lộ Thiểu Hành đã nhận ra cô có chút không đúng, đem kéo cô vào
trong trong ngực, trấn an, nhưng vẫn là không có mở miệng. Mà cô cũng
chỉ là cuộn lại ở trong ngực của anh. Một chút sau cảm giác được cô tốt
hơn, mới ôm lấy cô đi về phía nhà tắm.
Mồ hôi dính trên thân thể, rất dễ bị cảm.
Hai người tắm rửa xong, nằm ở trên giường, không nói một lời, có lẽ là
rất mệt mỏi, đều muốn toàn bộ thời gian cống hiến cho chu công.
Anh không có hỏi, mà cô cũng không có chủ động mở miệng.
Trời đã sáng, cô còn đang ngủ say, anh mở hai mắt. Có những người thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm đại biểu cho một ngày mới, có vô hạn chờ
mong; có những người lại không thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm tiêu biểu cho chính mình phải đi xử lý đủ kiểu phiền phức, có vô tận phiền muộn.
Có lẽ trước kia, anh hẳn là thuộc loại người trước, mà hiện tại. . . Anh nhìn thoáng qua Lê Họa còn nằm ở trên giường ngủ thật say, anh thuộc
loại người sau, hơn nữa đây là phiền phức thật lớn là anh tự tìm tới,
không thể trách người khác.
Nhẹ nhàng mặc quần áo, sau khi mặc tử tế, ý vị thâm trường ( ý tứ hàm xúc) nhìn cô một cái mới rời đi.
Không phải không muốn hỏi cô, chỉ là muốn nếu quyết định phải cùng một
chỗ, như vậy nên cho cô đủ tin tưởng, khiến cho cô có thể chủ động nói
với mình về chính cô. Không muốn bắt buộc hỏi cô, ở thời điểm cô không
muốn nói.
Ở bên ngoài Lộ Thiểu Hành luôn luôn là người lịch sự, cho dù là khi tâm tình không tốt, cũng có thể cười nhạt, nhưng mà hôm
nay anh không kiên nhẫn có lẽ là biểu hiện quá mức rõ ràng. Cấp dưới
tiến vào văn phòng báo cáo tốc độ nói chuyện trung bình là 1. 5 lần,
dường như tất cả đều có thể cảm nhận được ánh mắt tổng giám đốc có điểm
không kiên nhẫn. Lộ Thiểu Hành nhưng không có phát hiện, sau khi xử lý
xong một loạt công việc, lại mở liên tiếp vài cái hội nghị.
Ra
khỏi phòng họp, liền nhận được điện thoại của Đường An An. Nội dung rất
đơn giản, chủ đề rất rõ ràng, anh dường như đã lâu cũng không có quay về nhà, vẫn là về nhà nhìn một chút, suy tư trong chốc lát, chính là đáp
ứng hôm nay quay về nhà.
Nếu anh biết trở về sẽ gặp Trác Dực
Đình, có lẽ sẽ nói "Được" sau khi do dự hai giây, đương nhiên, cũng sẽ
không thay đổi quyết định. Anh thích thuận theo tự nhiên, cũng sẵn lòng
nhìn thấy kết quả phải tới từ thuận theo tự nhiên.
Dừng xe lại, chỉ biết bình tĩnh không phải chuyện gì tốt, đến đây nhiều người như
vậy. Một loạt xe sắp xếp, làm cho anh không khỏi nghĩ đến, mình không
phải lại bị lợi dụng?
Vừa đi vào, liền bị Đường An An túm lấy, không khỏi bắt đầu hoài nghi vận khí hôm nay.
Đường An An kéo anh đến một bên, "Một lát, chính con cũng nhìn tốt một cái."
Anh nhìn vẻ tinh quái của mẹ mình, ít khi nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy.
Lại nhìn thoáng qua, bên kia, hình như đang trình diễn cái trò hay gì
đó, chỉ là diễn viên đổi thành một người khác.
"Không cần vội vã như vậy đi?" Lộ Thiểu Hành đỡ trán, "Thật là sợ con trai của mẹ làm người cô đơn?"
"Nói lung tung cái gì." Đường An An vỗ vỗ bả vai của con trai, "Nhanh đi đổi một bộ quần áo, để tránh vô lễ."
Lộ Thiểu Hành lắc đầu, nhưng không phản bác. Xem ra, Lộ Ôn Diên lại gây ồn ào trở thành con thiêu thân lao vào tình yêu, bác cả mới có thể mượn cớ ở nhà chuẩn bị một cái tiệc rượu như vậy, chủ đề tùy tiện nghĩ một
cái là được, chỉ cần tất cả mọi người hiểu rõ, đây biến thành hội thân
cận. Ý tưởng của cha mẹ bây giờ hình như cũng bắt đầu theo thời đại,
trên cơ sở của hôn nhân, nếu như có thể làm cho con trai chọn một người
phụ nữ gia thế tương đương hơn nữa lại vừa lòng, đây không phải là tất
cả đều vui mừng?
Lộ Thiểu Hành thay đổi một bộ quần áo, Đường
An An liền theo dõi hai bên của anh, lôi kéo anh cùng một số người nói
chuyện phiếm, rất là "Thuận tiện" đưa anh giới thiệu ra ngoài.
Lộ Thiểu Hành cười thầm ở trong lòng, dáng vẻ hiện tại của chính mình, thực sự có xu hướng làm hàng hóa.
Liếc mắt một cái thấy Lộ Ôn Diên bị vây giữa nước sôi lửa bỏng, một
chút khác biệt tình cảm, ai khiến cho anh ta gây ra ồn ào, còn hại người vô tội.
Chỉ có Lộ Diệc Cảnh cười hì hì nhìn hai anh của mình,
tấm gương tốt, ngoan ngoãn, liền kết hôn trước, còn khiến cho trong nhà
kín người, đây toàn là những người tiếng tăm nha, nói không chừng mới có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, vì thế cười đến càng vui sướng.
Vui sướng khi người gặp họa, loại ưu điểm này, nếu giữ vững mấy ngàn
năm, đương nhiên phải tiếp tục kế thừa.
Lộ Thiểu Hành thật vất
vả mới từ trong tay của Đường An An trốn ra, Lộ Ôn Diên thật sự rất vui
mừng, lập tức bắt được một người đẹp trò chuyện.
Lộ Ôn Diên, chính mình không hay ho, đương nhiên không chịu buông tha cho anh của mình, "Vị này chính là Hướng tiểu thư."
Lộ Thiểu Hành đành phải cùng vị Hướng tiểu thư này gật đầu, "Xin chào,
Hướng tiểu thư, nghe nói anh của cô có tin vui, ngày khác nhất định sẽ
đến nhà hưởng một chút không khí vui mừng."
Hướng Thần đánh giá Lộ Thiểu Hành, thiếu gia này của Lộ gia, đều một dáng vẻ, thế nhưng đối với chuyện của Hướng gia cũng có thể hiểu rõ một phần, xem ra thật đúng là chứng thực câu kia "Tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng."
Suy nghĩ của Hướng Thần dừng lại một chút, lại nhìn Lộ Thiểu Hành. Anh
ta... Mở đầu liền nhắc tới anh của cô, chứng tỏ anh ta đối với cô không
có ý tứ gì, mà mẹ anh ta đang đứng ở bên kia. Lắc đầu, những người này,
nói liên tục, đều phiền phức như vậy.
Hướng Thần vừa đi, Lộ Thiểu Hành mới nhìn Lộ Ôn Diên cười, "Như thế nào? Em vĩnh viễn đều không có nhanh như vậy, còn có?"
Đã vậy còn quá ghi hận.
Lộ Ôn Diên trừng mắt liếc anh hai của mình một cái, "Cho dù anh đối với em không bày tỏ đồng tình, cũng xin đừng hơi chút vui sướng khi người
gặp họa như vậy."
"Kia hẳn là chúc mừng em, Tỉnh gia nhị tiểu
thư thật sự là muốn có dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng
người, muốn gia thế có gia thế, nếu lấy một mỹ nhân như thế, em nên tam
sinh hữu hạnh (ba đời cảm thấy hạnh phúc) mới đúng chứ?" Lộ Thiểu Hành
cười như cũ, chỉ còn kém bưng rượu chúc mừng.
"Anh bớt nói hai câu cũng không chết."
Xem ra tâm tình thật sự khó chịu tới cực điểm.
Lộ Thiểu Hành ngó mặt đi chỗ khác, nhìn thấy người phụ nữ trong câu
chuyện đã ở bữa tiệc, chỉ là không có đi lại đây, nhưng số lần nhìn về
phía Lộ Ôn Diên không ít.
"Thư kí của em?" Lộ Thiểu Hành tâm tình đặc biệt tốt, có lẽ nhìn thấy người khác xui xẻo.
"Trước kia thật sự không biết." Lộ Ôn Diên nhíu mày, trước kia thật sự không biết, Tỉnh Y Hàm chính là Tỉnh gia nhị tiểu thư.
"Không tệ, đến văn phòng tình cảm lưu luyến, ở công tác đối phương có
năng lực trợ giúp em, có năng lực ở nhà, ở trong xã hội giúp đỡ em."
"Anh lại thêm một câu có thể sinh hạ đứa nhỏ chỉ số thông minh cao khi
mẹ em có thể." Lộ Ôn Diên bị Lộ Thiểu Hành khiến cho tâm tình càng kém,
mọi chuyện thật đúng là giống như Lộ Thiểu Hành nói vậy, Tỉnh Y Hàm muốn cái gì sẽ có cái đó, làm cho anh càng thêm lo lắng.
Lộ Thiểu
Hành cũng không tốt lại một lần nữa gây ồn ào cho Lộ Ôn Diên, đành phải
xem thường, "Cho dù em nắm giữ ở đây, đừng quên còn có những đột phá
khác."
"Em sẽ không rời đi như anh cả." Lộ Ôn Diên kiên định. Lộ Thiểu Hành nhéo nhéo bả vai của Lộ Ôn Diên, tỏ vẻ cố gắng đi?
Anh đi đến bên này, chủ yếu là xem cha mẹ của Trác Dực Đình lôi kéo
Đường An An cùng Lộ Chính Nhiên đang nói những gì, vẻ mặt của hai bên,
nhìn qua đều có cảm giác "Vui vẻ hợp tác".
"Bọn họ đang nói chuyện gì?" Lộ Thiểu Hành vẫn là mở miệng.
Lộ Ôn Diên thật không ngờ Lộ Thiểu Hành lại đây chủ yếu là muốn biết
nói chuyện gì, "Chút hợp tác. .. Nhưng mà, bác hai đến cuối cùng cho bọn họ lợi ích gì, sẵn lòng hy sinh nhiều lợi ích như vậy?"
Lộ Thiểu Hành lắc đầu, nếu đã không có được đáp án, vẫn là dựa vào chính mình.
Lộ Ôn Diên cũng hướng bên kia nhìn thoáng qua, trùng hợp nhìn thấy Trác Dực Đình, có chút cảm thán, "Nếu anh cũng tìm một người phụ nữ như vậy, khiến cho trong nhà không khí ngột ngạt, thu hút trọng điểm của bọn họ, nhận định sẽ không đem em trở thành tội phạm."
Nguyên bản Lộ
Thiểu Hành còn muốn chạy, nghe thế lại đánh giá Lộ Ôn Diên vài lần, "Nếu anh sẵn lòng vì em hy sinh hình tượng của chính mình, thực sự đi tìm
một người phụ nữ bọn họ không thích thay em chia sẻ trọng điểm, em có
thể cho anh lợi ích gì?"
Lộ Ôn Diên liếc anh, "Anh phải thực sự làm ra, chỉ cần anh mở miệng, em nhất định nghĩa bất dung từ ( không thể thoái thác)."
Lộ Thiểu Hành cười, "Nhớ kỹ."
Là khiến Lộ Ôn Diên nhớ kỹ.
Vốn Đường An An cũng hi vọng con trai của mình ở bữa tiệc có nhiều tiểu thư khuê các tài năng như vậy tìm được một người phụ nữ vừa lòng, mấy
con trai nhà họ Lộ kia cũng thật sự là làm cho người ta thấy lỳ lạ, Lộ
Diệc Cảnh kết hôn lâu như vậy, mấy người anh này một chút động tĩnh cũng không có.
"Một người cũng không có thiện cảm?" Không khỏi lo
lắng nhìn con trai của mình, "Vừa rồi thấy con cùng con gái Hướng gia
trò chuyện không tệ nha."
Mới nói hai câu nói cũng có thể gọi
là không tệ, Lộ Thiểu Hành lắc đầu, trọng điểm không có ở đây, "Bác trai bác gái tới nơi này làm cái gì?"
Việc này, lẽ ra không có chuyện của bọn họ mới đúng.
"Nói đến việc này, bọn họ chủ yếu đến cảm kích con." Dễ cảm thấy Đường An An rõ ràng rất tự hào.
"Cái gì?" Lộ Thiểu Hành chính là không hiểu, anh nhớ rõ chính mình cái gì đều không có làm.
"Chính là chuyện của Dực Đình, hai người bọn họ khuyên như thế nào cũng không thể khuyên ngăn được Dực Đình, nghe nói lần trước tìm con đi
khuyên Dực Đình, thật đúng là có tác dụng, Dực Đình thực sự cùng cô gái kia cắt đứt qua lại. Nói như thế nào bọn họ đều phải cảm ơn con, lại
không thấy con, ngay tại hạng mục của con chủ động xuống giá. . ." Đường An An cũng có chút tò mò, "Con khuyên như thế nào? Nói cho mẹ nghe
xem", Đường An An rõ ràng cảm thấy tự hào.
Lộ Thiểu Hành nhanh chóng nhìu mày, phải nói ra, đoán chừng mẹ liền cười không nổi.
Vì thế cười cười, "Mẹ, chuyện của đàn ông, ít quản thôi."
Đường An An cũng cười, "Nói một chút xem."
"Bí mật."
Cùng cha mẹ Trác Dực Đình trò chuyện một lát, Lộ Thiểu Hành mới đi đến
trước mặt Trác Dực Đình, hai người mặt đối mặt ngồi ở giữa đình nghỉ
chân bên cạnh sân nhỏ. Lần trước bọn họ còn cùng nhau uống rượu ở trong
này, nhưng mà đã cảnh còn người mất, ít nhất tâm tình đã có thay đổi
lớn.
"Có chuyện nói với tớ?" Lộ Thiểu Hành vì Trác Dực Đình rót rượu.
Trác Dực Đình không có nhận.
"Cậu đối vối cô ấy ... Là chân thật?" Trác Dực Đình nhìn chằm chằm ánh
mắt của Lộ Thiểu Hành, nhất định phải nhất định phải nhận được một câu
trả lời xác thực.
Trác Dực Đình suy nghĩ thật lâu, Lộ Thiểu
Hành không phải là loại người này, Lê Họa cũng không phải người như vậy, bọn họ như thế nào sẽ ... Như thế nào sẽ cùng nhau hồ đồ, đây là anh
trăm ngàn suy nghĩ cũng không lí giải được.
Anh phải được biết.
"Cậu hi vọng sao?" Lộ Thiểu Hành cũng đặt rượu xuống, cũng không uống,
"Hi vọng tớ là giả, sau đó đi vạch trần âm mưu quỷ kế trong đó?"
Trác Dực Đình nhìn không thấu anh, "Tớ không hi vọng cô ấy bị thương tổn."
Rất tốt, bọn họ đều cho rằng loại chuyện này là chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần tham gia.
Lộ Thiểu Hành cũng nhìn Trác Dực Đình, từng chữ một, "Thật không thật,
giả không giả, tớ không biết, tớ chỉ biết bốn năm trước cô ấy từng sinh
cho tớ một đứa nhỏ."
Trác Dực Đình bật cười.
Thật giỏi, một câu, có thể khiến cho anh dĩ nhiên biến thành kẻ thứ ba xâm nhập tình cảm của người khác.