Từ lúc Lê Họa bắt đầu nhận được điện thoại của Tô Nhứ, liền không yên
lòng, lập tức viện cớ có việc cùng Dương Úy Nhiên rời đi. Một phút đi ra cửa, cô thở dài nhẹ nhõm thở một hơi. Phát hiện mình cũng không nghĩ
muốn lưu lại ở chỗ này lâu, trước kia cảm giác còn rất nhạt. Khiến cô
nhìn thấy lúc Dương Úy Nhiên cười với Mộc Trấn và Mộc Tình, luôn có một
chút mất mát, nhưng không duy trì lâu dài. Con người dù sao cũng có cuộc sống của mình không phải sao? Thời điểm oán trách người khác quan tâm
mình không đủ, cũng phải ngẫm lại có phải yêu cầu của mình rất cao hay
không?
Mười lăm phút đầu tiên khi bước vào nơi này, cô liền
không thoải mái. Nguyên nhân không phải là thái độ của Dương Úy Nhiên,
không phải là một nhà ba người phối hợp biểu diễn ăn ý, chính là tờ chi
phiếu cô cấm trong tay. Cô cảm thấy rất nóng, rất nóng. Buồn cười nhất
chính là, thời điểm Lộ Thiểu Hành giao cho cô, cô không có từ chối cự
tuyệt. Có bao nhiêu giả dối, một bên nghĩ chính mình làm một người có
tôn nghiêm, nhưng một bên không có dũng khí từ chối Lộ Thiểu Hành đưa
tiền. Chính là tiền, trần tuc như vậy. Nhưng cô từ chối không được trần
tục như vậy.
Biểu tình của Lộ Thiểu Hành không có gì khác
thường, không có khinh miệt, không có khinh thường, thậm chí còn cố ý
thể hiện tùy ý. Nhưng cô vẫn là không biết tốt xấu, vẫn cảm thấy không
đủ.
Thời điểm Lộ Thiểu Hành đem chi phiếu đặt ở tay cô, cô cảm thấy mình là một tội phạm.
Một tội phạm đem đứa nhỏ của mình bán, coi như tiền lãi của Lộ Thiểu Hành, chính là ý nghĩ ghê tởm như vậy xuất hiện trong đầu.
Nhưng cô không có từ chối, cũng không muốn từ chối.
Cô cầm chi phiếu đi vào nhà Dương Úy Nhiên.
Dương Úy Nhiên cùng Mộc Trấn đều cười hết sức vui vẻ.
Thậm chí Mộc Trấn còn bằng lòng đem chuyển cho cô một ít cổ phần công
ty, đến lúc chia hoa hồng cô cũng có phần. Cô trả lời làm sao đây, từ
chối, bây giờ từ chối phải thật rõ ràng, nét mặt của cô không được tốt
lắm, Mộc Trấn cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ là đơn giản nói lúc công ty quay vòng được nhất định sẽ đem tiền trả lại cho cô.
Nếu như không có nhớ lầm, cô nhớ lần trước cùng lần trước nữa Mộc Trấn đều nói như vậy.
Thấy vẻ mặt cô không thể nào tốt, Dương Úy Nhiên kéo cô vào trong phòng.
"Họa Họa, con làm sao vậy, nhìn qua không tốt lắm." Dương Úy Nhiên nắm tay của con gái.
"Không." Cô ngồi ở bên giường, nhìn Dương Úy Nhiên, "Mẹ, chú Mộc đối
với mẹ có tốt không?" Cô phát hiện, bây giờ tính toán điều này, ông ta
đối với mẹ tốt không?
Dương Úy Nhiên nghi hoặc nhìn Lê Họa rất
lâu, "Đều đã là vợ chống già, có cái gì tốt hay không. Ông ấy không phải là một người đàn ông đặc biệt tốt, nhưng ông ấy không xấu, có thể mỗi
ngày ăn cơm mẹ làm, đúng giờ về nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài du lịch
một chút một chút. Mẹ đối với cuộc sống như thế rất mãn nguyện."
Lê Họa gật gật đầu cười, "Rất tốt."
Vẫn là ích kỷ, mẹ luôn biểu hiện rất hạnh phúc, trong lòng cô vẫn còn
lựa chọn khó chịu vì điểm này, bắt đầu cự tuyệt một thứ gì đó, "Mẹ,
con..." Nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Úy Nhiên, cô không biết nên
nói ra miệng như thế nào.
Cho dù những lời này nói được rất
khéo léo, chỉ là ý tứ vẫn đều giống nhau, cô không muốn lại lấy tiền tới đây, đơn giản là hôm nay trong lòng có cảm giác đau như dao cắt, cô
không muốn lại nhận thức một lần như thế.
Cái loại tức giận này ở ngực, làm sao cũng không phát tiết ra, không phải khổ sở, không phải
đau đớn, cảm giác cũng không rõ, cứ mơ màng như vậy, khiến cho cô không
biết phải làm sao.
"Làm sao vậy?" Dương Úy Nhiên có chút ngạc
nhiên, tuy rằng tình cảm với Lê Họa không lớn bằng lúc trước, nhưng tốt
xấu gì vẫn là con gái của bà, vẫn phải có chút lo lắng.
Lê Họa
nhìn khóe mắt có nếp nhăn của Dương Úy Nhiên, và nhìn thấy trên đầu có
vài sợi tóc bạc, răng cắn thật chặt, "Gần đây, con cùng đối tác đầu tư,
thua lỗ không ít. . . Cho nên, có thể về sau."
Rốt cuộc cô nói
không nên lời, nói những lời vừa rồi đã hết toàn bộ sức lực của cô, cúi
đầu, một chút cũng không dám nhìn Dương Úy Nhiên. Cô áy náy, thậm chí
nghĩ muốn quên đi hết, nếu còn có lần sau, cô lại nghĩ biện pháp, cuối
cùng cũng có biện pháp không phải sao? Nếu thượng đế không để cho cô lối thoát, cô cũng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Dương Úy
Nhiên xiết chặt tay cô, thở dài một hơi "Họa Họa, ở trong lòng con, mẹ
cũng chỉ là một người chỉ biết tìm con đòi tiền thôi sao?"
"Con..." Cô nhìn Dương Úy Nhiên, cắn răng, "Con không có ý này."
Dương Úy Nhiên vuốt đầu của Lê Họa, nhìn dáng vẻ nhíu mày lại của cô,
lúc này mới phát hiện trong mắt con gái của mình tất cả đều là u sầu,
dấu vết vẫn còn rất nhiều. Bà hình như rất lâu đều không có nhìn đến đứa con gái này của mình. Thời điểm lúc trước khi ly hôn, thật sự có chút
oán trách người khác, oán trách mọi người, đơn giản là bất hạnh của
mình. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy, làm sao còn có thể nhớ kỹ
chuyện này. Về sau mới biết được buông tay, phương thức duy nhất cứu vớt chính mình, chính là vì chính mình mà sống.
Quan hệ của Lê Họa cùng Lê Mưu Viễn so với bà rất tốt, đương nhiên vì thế đem tức giận
trút hết lên đầu Lê Họa. Về sau chính mình tái hôn, thế nhưng Lê Họa còn giúp Lê Mưu Viễn một số tiền lớn, điều này làm cho trong lòng bà có
chút không thoải mái, luôn hi vọng người từng tổn thương mình gặp xui
xẻo. Tiếp sau đó, Lê Họa nói cô cùng bạn học đầu tư, buôn bán lời được
một ít tiền. Cô là mẹ của Lê Họa, nghĩ muốn hưởng một chút ánh sáng của
con gái cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có cảm thấy có gì không
thích hợp.
Về già, dù sao vẫn muốn con cái chăm sóc mình.
Cứ như vậy, hình như cũng đã lâu rồi.
"Con có khó khăn, mẹ tự nhiên sẽ hiểu." Dương Úy Nhiên nhấp khóe miệng, đứa con của mình đã lớn, tâm tư cũng tự nhiên hơn. Làm sao không suy
nghĩ một chút, thái độ của người làm mẹ này, lúc trước làm sao chăm sóc
bọn họ không muốn đổi lại bất cứ điều gì.
"Con..." Tay của Lê Họa nắm chặt lại buông ra, vẫn là không biết nói như thế nào.
"Mẹ biết, báo hiếu cho cha mẹ, cũng phải theo khả năng." Dương Úy Nhiên cười nhìn Lê Họa, "Có chuyện gì khó khăn, cũng có thể nói cho mẹ biết,
mẹ là mẹ của con không phải sao?"
Lê Họa chỉ gật đầu, không ngừng gật đầu, ngoại trừ điều này, cái gì cũng không làm được.
Thậm chí cô không dám nhìn ánh mắt của Dương Úy Nhiên, ánh mắt đó khiến cho cô cảm thấy không chịu nổi... Đúng lúc điện thoại của Tô Nhứ gọi
tới, giống như ân nhân đến cứu vớt cô ra khỏi bầu không khí quỷ dị này.
Cô tìm cớ liền chạy ra ngoài.
Tô Nhứ ngồi ở quảng trường "Thiển Đạt", nhìn Lê Họa từ từ đi ra.
"Thích báo Trương Hải sao?" Lần thứ một ngàn lẻ một Tô Nhứ hỏi vấn đề này.
Bốn chữ phía dưới quảng trường Thiển Đạt, có một áp-phích đặc biệt lớn, một người cô gái mặc áo cưới trở thành biểu tượng của áp-phích, chỉ là
đáng tiếc, đến này mọi người thấy báo Trương Hải, sẽ không bị thu hút
bởi cô gái xinh đẹp kia, đơn giản chỉ là vì áo cưới trên người cô gái.
"Thích." Lê Họa mặc kệ Tô Nhứ, không nói thích kết quả lại bị tra hỏi.
Lê Họa nhìn đến, áo cưới chính là áo cưới, xinh đẹp cũng giống nhau, cô không thể chấp nhận người khác đem áo cưới phóng đại giữa trời đất, áo
cưới có xinh đẹp, cũng không thay thế được hai chữ hạnh phúc.
Tô Nhứ lắc đầu, "Thật sự không biết phân biệt."
Đây là sự thật.
Nhưng Lê Họa không quan tâm việc này, "Làm sao đột nhiên trở lại?"
Sắc mặt của Tô Nhứ không tốt lắm, "Chẳng lẽ ghét bỏ tớ?" Tô Nhứ đánh
giá Lê Họa, "Cậu sao lại gầy như vậy? Không có ăn ngon sao? Hazz, tớ
nghe mói cậu cùng Trác Dực Đình chia tay. . . Tại sao có thể như vậy, có phải anh ta vứt bỏ cậu hay không, tớ đi chỉnh anh ta đến chết."
"Tớ nói." Hôm nay cô không muốn nói chuyện.
Tâm tình Tô Nhứ cũng không tốt, nhìn chằm chằm Lê Họa, "Đàn ông không
phải đều thích những người như cậu sao, vừa nhìn thấy liền cho là hình
mẫu vợ hiền mẹ tốt sao?"
"Cậu không phải nói loại người như tớ
trong xương cốt rất xấu sao? Đợi cho bọn họ phát hiện tớ là kẻ hư hỏng,
nhất định sẽ vứt bỏ tớ, cho nên cậu có thể vui sướng khi người gặp họa."
Tô Nhứ nhìn Lê Họa thật lâu, ánh mắt từ trên người Lê Họa chuyển đến
phía sau, giọng nói cũng trở nên lành lạnh, "Cùng Trác Dực Đình chia tay chẳng lẽ là tìm được người tốt hơn? Tớ trước kia như thế nào không có
phát hiện cậu thông minh như vậy?"
Cũng không biết có phải châm chọc hay không, Lê Họa cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Xoay người, phát hiện Lộ Thiểu Hành không biết từ nơi nào đến, giờ phút này đang đi tới. Cảnh này, thật là làm cho người ta giật mình. Cách đó
không xa phía sau Lộ Thiểu Hành có hai người đàn ông anh tuấn bất phàm
đang đứng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lộ Thiểu Hành.
Nhất thời Lê Họa có chút mất tự nhiên, quay sang, không nhìn Lộ Thiểu Hành, có chút muốn tránh.
Bộ dạng không có tiền đồ này của cô đương nhiên không có thoát khỏi ánh mắt của Tô Nhứ, nhưng Tô Nhứ rõ ràng đối với việc khác có chút tò mò,
"Có phát hiện hay không hai người kia rất đẹp trai? Tớ thích người bên
trái, đáng tiếc, phải trở thành em rể của người bên phải, mất mặt."
Khi Tô Nhứ mói xong, đúng lúc Lộ Thiểu Hành cũng đã đi tới.
Lộ Thiểu Hành nhìn một cái cũng không có nhìn Tô Nhứ, dường như đối với cô có rất nhiều khinh thường.
Cảm giác của Tô Nhứ không có sai, thực sự Lộ Thiểu Hành đối với cô vị
Giang gia đại tiểu thư này có chút ý kiến. Trước đó, Lộ Thiểu Hành phái
không ít người thăm dò quá khứ của Lê Họa, không có nửa phần thu hoạch,
việc này ít nhiều cũng có liên quan tới Tô Nhứ. Tô Nhứ cũng không phải
thật sự gọi là Tô Nhứ, nghệ danh cũng là vì bảo vệ tên thật của mình.
Tên thật của Tô Nhứ là Giang Tri Ngữ, con cháu duy nhất của Giang gia.
Cái từ "Duy nhất" này đủ để chứng tỏ giá trị của Tô Nhứ.
Tô Nhứ còn có một người em gái, khi còn bé từng bị bắt cóc, xảy ra chuyện, từ
đó về sau, mức độ Tô lão gia bảo vệ Tô Nhứ khiến người ta nghẹn họng
không nói lên lời. Tất cả việc có liên quan đến Tô Nhứ, ai cũng đừng
nghĩ tra được.
Phỏng đoán nguyên nhân chính là bởi vì Tô Nhứ, đoạn quá khứ của Lê Họa, cũng biến thành khoảng trống.
Cho dù là bây giờ, ở bên kia của Tô Nhứ cũng có vài người vệ sĩ.
Lộ Thiểu Hành không để ý tới Tô Nhứ, cũng không đại diện cô không để ý tới Lộ Thiểu Hành, "Chào anh hai."
Lúc này Lộ Thiểu Hành mới nhìn thoáng qua Tô Nhứ, cười cười, "Khó trách Diệc Cảnh gần nhất ngoan hơn, thì ra là biết em dâu đã trở về." Nhìn Tô Nhứ chau mày, nói tiếp, "Xem ra em dâu còn không có nói cho Diệc Cảnh
biết em trở về, là muốn một cái bất ngờ?"
Tô Nhứ chán ghét người này.
Lộ Thiểu Hành vừa nói vừa kéo Lê Họa đến bên cạnh mình, giống nhứ đứng ở bên cạnh Tô Nhứ sẽ bị tội vậy.
"Diệc Cảnh ở nhà, có cần anh gọi cậu ấy đến đón em hay không?" Lộ Thiểu Hành đối với Tô Nhứ nhíu mày, xem ra rất hiểu chuyện giữa Tô Nhứ cùng
Lộ Diệc Cảnh không bình thường, cũng không chờ Tô Nhứ trả lời, công khai đem Lê Họa kéo đến bên cạnh mình.
Lê Họa bị Lộ Thiểu Hành lôi kéo, không kịp nhìn Tô Nhứ ở phía sau túc giận
"Ít cùng cô ta lui tới." Lộ Thiểu Hành thấp giọng mở miệng.
Lê Họa muốn từ trong tay của anh đi ra, nhưng không có thành công.
"Anh tại sao lại ở chỗ này?" Đành phải đổi đề tài.
Lộ Thiểu Hành không trả lời cô, giống như đây là chuyện bình thường, đi đến trước mặt hai người đàn ông vừa nhìn là biết không phải người bình
thường. Chỉ Lê Họa một cái, “Lê Họa.” Sau đó hướng Lê Họa giới thiệu,
"Người này chính là Đường tổng của 'Bác vũ', người này chính là Thẩm
tổng đạt 'Thiển đạt'."
Người đàn ông được gọi là Đường tổng nghiền ngẫm nhìn Lê Họa, người kia thì không có biểu tình gì.
Ở trong lòng Lê Họa thầm giật mình, hai tổng giám đốc của hai thương
hiệu điện thoại di động lớn nhất thành phố thật sự xuất hiện trước mặt
của cô.
Tùy ý nói hai câu, Lộ Thiểu Hành liền kéo Lê Họa đi, "Làm sao không nhận điện thoại của anh?"
"Không có thấy." Lúc ấy cô từ nhà của Dương Úy Nhiên đi ra, không có tâm tình nhận điện thoại.
Lộ Thiểu Hành nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"
"Không."
Rất nhiều người đàn ông cùng làm ăn trên thương trường, cũng mặc kệ bạn thích hay không thích đối phương, chỉ cần bạn có việc cầu giúp đỡ, tất
nhiên phải có đường tắt. Lộ Thiểu Hành là bị Đường Úc Sâm tổng giám đốc
của "Bác vũ" gọi tới, về phần có chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người
đều biết rõ ràng. Đem một chút quan hệ lợi hại nói toàn bộ, không có gì
hơn là Đường Úc Sâm muốn kéo Lộ Thiểu Hành xuống nước đối phó với Nhậm
gia. Nhưng Lộ Thiểu Hành cũng không thích loại nước bẩn này. Vừa rồi một đám đàn ông đều bị Đường Úc Sâm thuyết phục, tiếp sau đó là tìm việc
vui thú. Trong lúc đó loại sự tình này đối với đàn ông, anh cũng không
ghét, đương nhiên không có nhắc tới anh sẽ đi.
Đang lo không
tìm được cớ, từ xa nhìn thấy Lê Họa. Vì thế cũng không dể ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, mà Đường Úc Sâm kia hình như nghĩ anh đến tìm
người trêu đùa, thật sự đến đây.
Vòng luẩn quẩn này của mọi
người như một quy củ bất thành văn, chuyện phụ nữ này, trong lòng biết
rõ là tốt rồi, ai cũng đừng làm ốn ào đến trưởng bối.
Anh cũng không sợ sẽ gặp phải cái gì.
Chỉ là Lê Họa lên xe không nói một lời, điều này làm cho Lộ Thiểu Hành có chút không biết đến cuối cùng cô suy nghĩ cái gì.
Sắc mặt của cô rất trắng, không phải trắng như bị bệnh, có lẽ không có
trang điểm, ngay cả đồ trang sức trang nhã cũng không có, nhìn qua rất
thiếu tinh thần, nhưng tivi không có cường điệu việc mô tả phụ nữ trước
và sau trang điểm có chênh lệch lớn.
Ở một chỗ ngoặt, anh vẫn là chủ động phá vỡ trầm mặc, "Làm sao vậy?"
Từ lúc cô lên xe, đều không có liếc anh một cái. Tay cô nắm cùng một chỗ, như là chịu đựng cái gì.
Loại trạng thái này làm cho anh có chút mạc danh kỳ diệu (không biết
làm sao), nhưng vẫn kiên nhẫn, cô im lặng, anh sẽ phá vỡ, "Em không
thoải mái?"
Có lẽ là không muốn làm cho hai người trở lên ầm ĩ, cuối cùng cô quay đầu, nhìn anh, "Vì cái gì muốn tôi cách xa Tô Nhứ một chút?"
Đây không phải là một vấn đề, trước đó cô đã buông tha. Bởi vì bất luận Lộ Thiểu Hành có lý do gì, cô nhất định sẽ đem cái lý
do kia ném cách xa mình vạn dặm, nhưng bây giờ còn phải giả mù sa mưa
(giả bộ) hỏi, cô cảm thấy chính mình thật là ghê tởm. Đơn giản chỉ là
không muốn cùng anh ầm ĩ, vì cái gì cảm thấy nhất định sẽ ầm ĩ?
"Cô ta là dạng người gì, em rõ ràng." Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn cô, từ nhỏ anh không thích nói xấu người khác.
Người luôn cảm thấy mình phát hiện người khác có một mặt không tốt, khó có thể chịu được, thậm chí cảm thấy được
người kia vô cùng dối trá, chỉ có mình thấy rõ ràng chân tướng. Nhưng
điểm anh cho là không tốt ở trong mắt người khác căn bản cái gì cũng
không phải. Hoặc là, anh chỉ cần một chuyện nhỏ xảy ra mà bạn nhìn về
phía tồi tệ nhất, phía này chỉ thuộc về tính cách của anh 0. 01, nhưng
bạn sẽ vì điểm nhỏ bé không đáng kể ấy đem phụ định toàn bộ anh ta.
Anh luôn cho là mình không có hiểu biết đầy đủ một người, vì thế không
có tư cách đi nói xấu, đối với Tô Nhứ cũng như nhau, cho dù cô ta thật
sự rất...
"Đúng, rất rõ ràng." Cho nên càng không rời đi.
Cô lại im lặng, Lộ Thiểu Hành lần này hiểu được, "Em là khó chịu cái gì?"
Có cái gì, liền nói ra. Anh không thích cả ngày chơi trò chơi "Ta đoán
ta đoán ta đoán đoán đoán" , không phải ai cũng có khả năng chơi loại
trò chơi này.
Trong khóe mắt anh lộ ra không kiên nhẫn...
Cô mím môi, "Anh..."
Không biết là sợ hãi cái gì, thế nhưng nói không nên lời. Ở trước mặt
mẹ, những lời đại nghịch bất đạo đều nói ra, vì cái gì bây giờ không dám nói?
Hoá ra thật sự sợ mất đi.
Giống như chính mình
từng, bởi vì mong đợi một thời gian dài, không ngờ thực sự một ngày,
thuộc về chính mình, còn có chút quên hết tất cả, ngay cả vấn đề nên tự
hỏi thích hợp hay không thích hợp cũng không để mắt đến.
Không nỡ, vui vẻ của chính mình.
Lộ Thiểu Hành nhíu mày, anh cực kỳ không thích loại thái độ nhiếu tự
nhiên này của người khác. Ấn tượng đầu tiên của cô ở trước mặt anh
chính là thiếu tự nhiên, hiện tại vẫn là như vậy.
"Cái gì?" Anh thở một hơi, vẫn là duy trì bình tĩnh, không có lộ ra nửa phần không kiên nhẫn.
"Vì cái gì đối với em như vậy?" Cô gượng ép chính mình lộ ra một tia cười.
"Đới với em như vậy?" Lời của cô làm cho người ta nghĩ theo một hướng
khác, giống như anh làm cái chuyện gì khiến cho cô không thoải mái,
nhưng anh nghĩ nghĩ, hẳn là không có gì đi.
"Đối với em... rất tốt." Thanh âm của cô rất nhẹ rất nhẹ, nhìn ánh mắt rất nhu hòa của anh.
Anh sửng sốt, hơi hơi mím môi nhìn cô.
Nhưng anh cũng không có nghĩ ra nguyên nhân, trong đầu không có đáp án.
"Đúng là bởi vì tội nghiệp sao?" Cô run rẩy mở miệng, vẫn là chuyên tâm nhìn anh, "Tội nghiệp em hai bàn tay trắng... Tội nghiệp em."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vài truyện trước đây, rất nhiều người
khen chê không giống nhau, trong đó có một loại quan điểm là tình cảm
nam chính của tôi rất khó hiểu, cho nên truyện này nam chính có nhiều
thay đổi tình cảm cùng ánh mắt. Tôi thường cảm thấy, đem tâm lý nam
chính miêu tả, cảm giác người này không giống trong tưởng tượng của mình tốt đẹp như vậy, cuộc sống luôn thay đổi, mà đại đa số người càng thích cảm giác hoàn mỹ. Nhưng lần này thử một lần, đem tình cảm trong lòng
của nam chính biểu hiện ra ngoài. Có ý kiến gì không, có thể nói ra.