Trong cái vòng tròn khi học tập, làm việc hay là sinh sống, cũng gặp
được một người như vậy, mọi người gần như đối với anh đánh giá đều là
"Rất tốt" "Người rất tốt", nhưng chỉ có bạn cố tình tìm tòi một chỗ nào
đó của anh "Rất không tốt", sau đó cho rằng anh không tốt, cho dù bạn
cũng rõ ràng, anh đã làm rất nhiều rất nhiều "Chuyện tốt", mà bạn cũng
nhớ rõ, nhưng lại cố tình lựa chọn nhớ càng thêm sâu chuyện "Không tốt".
Vì cái gì chỉ có mình cố tình cho rằng như vậy?
Đơn giản là mình rất hận người kia?
Lê Họa nhìn Lộ Thiểu Hành, thật muốn dán cho mình một nhãn hiệu gắn với sự yếu đuối. Khóc bao nhiêu lần, cô xem thường chính mình , như thế nào đều ở trước mặt anh một lần lại một lần yếu đuối, còn không chịu sửa
lại.
"Không phải." Cô vẫn kiên trì, khóe miệng đều không ngừng run run.
Lộ Thiểu Hành nhìn cô, mím miệng.
Cô chủ động giữ chặt cánh tay của anh, lần này không hề đem ý tưởng kỳ
lạ này đặt vào trong lòng, mà là bình thường nói hết ra miệng, "Mẹ của
em đã bình thường trở lại, bà ấy quý trọng hiện tại. Cha của em sớm đã
bình thường trở lại cũng quý trọng cuộc sống bây giờ. Tại sao chỉ có em
không thể thoải mái, tại sao trí nhớ của em mãi mãi chỉ có ngày bọn họ
ly hôn. Tại sao chỉ có em nhớ rõ?"
Cô nhìn anh, không phải muốn tìm kiếm một đáp án, chỉ là muốn hỏi, tại sao chứ?
Trên cái thế giới này, mỗi ngày đều xảy ra chuyện "Rất xin lỗi" "Tôi
tha thứ anh", nhưng cô lại vĩnh viễn không thể làm được. Dương Úy Nhiên
là một người phụ nữ tốt, cô hiểu rõ; Lê Mưu Viễn là một người cha tốt,
so với ai khác cô đều rõ ràng hơn. Vì sao ở đáy lòng cô, lưu lại nơi sâu nhất chính là dáng vẻ Dương Úy Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon khóc, mà Lê Mưu Viễn vì một người phụ nữ khác đẩy cô ra. Bọn họ đều từng đối với cô rất tốt rất tốt, nhưng vì sao trong trí nhớ của cô khắc sâu nhất cũng
là bọn họ không tốt như thế nào. Có phải cô rất không biết tốt xấu hay
không, chỉ nhớ kỹ "Rất xin lỗi" của người khác, ngay cả những người tốt
dù chỉ một lần, cũng buồn bã.
Mà hiện tại, người có liên quan
đều bình thường trở lại, đều có gia đình riêng của mình, đều có hạnh
phúc riêng... Mà cô, vẫn sống ở quá khứ, đoạn thời gian cha mẹ ly hôn
kia, đoạn thời gian cô gần như trở thành trẻ mồ côi, chỉ có cô mang hận
như vậy, cố gắng ghi nhớ chuyện không thoải mái này.
Vì cái gì, chỉ có cô chứ?
Vì cái gì cô sẽ không chịu quên chứ?
Dựa vào cái gì chỉ có cô chứ?
Không cho được chính mình đáp án, mãi mãi đều cho không được.
Người chia tay hạnh phúc, cô chỉ có thể chúc phúc, sau đó chính mình
trốn tránh ở trong một ngõ ngách, chờ đợi cho sự miễn cưỡng của mình nhẹ nhõm.
"Tại sao chứ?" Cô chau mày, nhìn Lộ Thiểu Hành, "Tại sao chứ?"
Lộ Thiểu Hành cũng chỉ có thể nhìn cô như vậy, anh không cho được đáp
án, chưa kể rằng cô sẵn sàng chấp nhận sẵn sàng nghĩ tới, "Em chưa đủ
không tim không phổi."
Người không tim không phổi mãi mãi sẽ không đi vào ngõ cụt nghĩ đến những thứ này.
Anh vươn tay, duỗi ra ngón trỏ, theo đôi mắt của cô lau vòng quanh một tầng hơi nước. Sau đó vuốt mặt của cô, thở dài một chút.
Tại sao chứ? Rất lâu, chúng đều hỏi loại vấn đề không có câu trả lời
này. Khi người lớn tuổi mất, tất cả mọi người suy nghĩ người ấy thật là
tốt, khi còn sống đối với chúng ta yêu thương như thế nào, những người
trẻ nhớ kỹ người ấy có gì không tốt, đều bị coi là khác người.
Tại sao chứ? Không có đáp án, vì sao vẫn phải suy nghĩ?
Anh đem cô ôm vào trong ngực, trấn an cô rất lâu, giờ phút này đáy lòng vô cùng bình tĩnh. Vỗ vỗ phía sau lưng của cô, mà cô cũng không khóc,
im lặng không nói gì.
Đột nhiên, anh đem cô từ ngực mình kéo ra, nhìn cô một lát, ngồi xổm xuống, để cho cô ghé vào trên lưng của anh, anh cõng cô.
Cô dán trên lưng của anh, "Em không phải rất nặng?"
"Rất tốt." Đã không còn khóc nức nở, làm cho anh rất nhanh nở nụ cười,
lập tức mở miệng, "Em nói, một đôi nam nữ cùng một chỗ, tại sao đàn ông
luôn cõng phụ nữ mà không phải phụ nữ cõng đàn ông?"
Lê Họa cảm thấy vấn đề này khó khăn, cho tới nay đều là như vậy. Trên ti-vi diễn
như vậy, trong tiểu thuyết viết như vậy, giữa cuộc sống làm như vậy, vì thế đương nhiên đón nhận, "Thể lực của đàn ông cùng thể lực của phụ nữ
không giống nhau, cấu tạo cũng không giống nhau." Cô suy nghĩ hồi lâu,
đưa ra kết luận như vậy.
Lộ Thiểu Hành cõng cô đi vào tòa nhà,
từng bước một đi lên cầu thang, "Nếu nam nữ có cấu tạo không giống, thể
lực thể lực cũng khác nhau, vậy vì sao không ít phụ nữ mỗi ngày đều nhấn mạnh 'Nam nữ bình đẳng' Cũng vẫn vì bất bình đẳng mà kêu la?"
"Này. . ." Cô không biết, tại sao gặp phải như một người lạ, có thể đủ
tương thân tương ái (yêu thương lẫn nhau), đem người ấy trở thành một
phần quan trọng nhất trong sinh mệnh, "Đến cuối cùng anh muốn nói cái
gì?"
"Rất nhiều điều vốn không có đáp án, không cần thiết phải
thảo luận, chỉ cần em không rối, thực ra trên cái thế giới này, không có vấn đề." Anh thở dài một tiếng.
Lê Họa dán trên lưng anh ngày càng gần, nghe thân thể của anh phát ra hơi thở nhàn nhạt.
"Cám ơn." Thời gian dài cố chấp, ngay cả mình cũng không biết cố chấp
vì cái gì, tất cả trở về không được, cho dù trở lại lúc trước, thực ra
cũng không phải là điều mình muốn, vậy rối rắm làm cái gì?
Lộ Thiểu Hành lại cười, "Em có thể nặng thêm một chút." Anh hẳn là không thành vấn đề.
Cô nhìn bóng dáng không ngừng không ngừng trên tường, chính mình rối rắm cái gì, "Sẽ đè chết anh". Thái Sơn đè đầu.
Nói xong chính mình cũng cười, giống một kẻ điên, vừa khóc vừa cười.
Buổi chiều ngày hôm sau Tô Nhứ gọi điện thoại, có chút vượt khỏi dự
đoán của Lê Họa. Ở trong mắt cô, Tô Nhứ có thể chịu lâu như vậy, xem như một kỳ tích. Theo tính cách của Tô Nhứ mà nói nếu cô muốn làm cái gì,
thì phải "Ngay lập tức" làm, nhiều một giây cũng không đồng ý chờ.
Địa điểm là một nơi nổi tiếng về đồ lạnh trong thành phố, chuyên kinh
doanh về các loại nước đá đồ uống cùng với kem các loại. Lúc Lê Họa đến, Tô Nhứ đã đến rất lâu, mặc một áo khoác lớn màu đen, nhìn qua trưởng
thành hơn với tuổi thật rất nhiều. Trên mặt đeo một kính mắt to, che
khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hầu hết các ngôi sao lớn đều bắt buộc
trang bị như vậy.
Ở trên bàn, đã bày một ít đồ uống.
Tô Nhứ đang hút chất lỏng không màu trong chén, chất lỏng trong suốt,
màu trắng giống như được khảm từ đủ loại tinh thể khác nhau.
Lê Họa đi qua ngồi ở bên cạnh Tô Nhứ bên người quả thực không ngờ lần này Tô Nhứ sẽ đợi lâu như vậy, "Quay xong rồi?"
Tô Nhứ chỉ cười rất thần bí, tháo xuống mắt kính to để lên trên bàn, đối với việc khác ở một bên phân công người phục vụ.
“Kem do chính tự mình thiết kế, cậu nếm thử một chút xem." Tô Nhứ giống như một đứa bé ghé vào trên bàn, ánh mắt đánh giá gương mặt của Lê Họa.
Được lắm Lê Họa, thật sự là rất tốt, vậy mà có quan hệ với Lộ Thiểu
Hành, thật sự là nên khen ngợi mới đúng. Đợi lát nữa từ từ trừng phạt
cô, bây giờ còn không vội.
"Tự cậu nếm thử một chút?" Cô không muốn làm người đầu tiên, không biết sẽ như thế nào.
"Cậu rất không tốt bụng." Tô Nhứ nén giận, "Cho dù có độc, cũng độc không chết cậu."
Bưng lên ly kem nhìn qua cũng không tệ lắm, Lê Họa ăn một chút mang tính biểu trưng, cũng mang tính khích lệ biểu trưng.
Lê Họa lấy ra chi phiếu, đặt lên trên mặt bàn chỗ Tô Nhứ. Loại hành vi
này làm cho cô có chút không biết mở miệng làm sao, cho dù là cô trả nợ.
Sắc mặt của Tô Nhứ lập tức thay đổi "Lê Họa, cậu có ý gì?"
Đã biết là như thế này, "Dù sao cũng để cho tớ thoải mái một chút đi,
tuy rằng chi phiếu này tiền không nhiều lắm, nhưng để cho tớ..." Nói
không được, chính là không hi vọng mỗi một lần cùng một chỗ với Tô Nhứ,
đều có cảm giác thiếu nợ, có lẽ là chính mình không biết tốt xấu, nhưng
trong lòng chính là để tâm, chắc chắn sẽ trả nhưng chưa có.
Tô Nhứ ôm ngực cười lạnh, "Tiền..." Nếu cô thật sự muốn Lê Họa trả, sẽ đợi đến hôm nay? "Cậu không coi tớ là bạn bè?"
"Cái đó và có phải là bạn bè hay không không có quan hệ gì, hơn nữa,
nguyên nhân chính là vì là bạn bè, tớ hi vọng tớ có thể trả hết toàn bộ
tiền nợ cậu." Điều này, Lê Họa rất kiên trì.
Tô Nhứ lạnh lùng
mở miệng, "A? Tiền của cậu làm sao có?" Cô đương nhiên biết Lê Họa sẽ
không có nhiều tiền như vậy, thành công nhìn thấy sắc mặt thay đổi của
Lê Họa, thực sự thích thú.
Lê Họa cắn môi, vẫn là mở miệng, "Cậu nhận là được."
Tô Nhứ tức giận đứng lên, "Lê Họa, cậu lấy tiền của một người đàn ông
đến đưa cho tớ? Cậu cảm thấy như vậy cậu liền cao cấp phải không?" Cô
cầm lấy chi phiếu kia mở ra, "Chính là Lộ Thiểu Hành cho cậu thứ này để
cậu cam tâm tình nguyện chạy theo anh ta?"
Chỉ cần Lê Họa dám nói một câu đúng, cô liền đem chi phiếu này đỗi thành tiền mặt ném vào mặt Lộ Thiểu Hành.
"Không phải, cùng anh ấy không có liên quan gì." Lê Họa cười cười, "Đúng là tớ bằng lòng đi cùng anh ấy."
Cái này, cùng tiền tài không quan hệ.
Vốn muốn cùng Lê Họa nói chuyện thật tốt nhưng trong nháy mắt tâm tình
đã không còn, "Cậu thật sự làm tớ thất vọng, cậu không phải nói cậu sống rất tốt sao? Tại sao lại muốn cuốn vào cái vòng luẩn quẩn kia. Lộ Thiểu Hành có cái gì tốt, người nhà họ Lộ không có một ai tốt cả."
Lê Họa hoàn toàn đối ngịch với tâm trạng kích động của Tô Nhứ tỏ ra vô
cùng bình tĩnh, "Ở trong lòng cậu, đàn ông không có một ai tốt."