Lê Họa đem tất cả tinh thần và sức lực đặt vào công việc, luôn hâm mộ
những người phụ nữ sinh đẹp tự tin, các cô có diện mạo xinh đẹp, cả
người lại tỏa ra tự tin làm cho người ta tự nhiên nghĩ đến hai chữ xinh
đẹp. Luôn có một giấc mộng có một ngày chính mình cũng có thể trở thành
người như vậy, ở giữa đầm lầy của cuộc sống, từng ngày từng ngày càng sa vào sâu hơn, tìm không thấy một cơ hội thay đổi cuộc sống của mình. Đưa ra quyết định rời xa Lộ Thiểu Hành cô không có hối hận, nửa ngày cũng
không có, ngay cả thương tâm cũng không kịp, đem toàn bộ trọng tâm của
mình bỏ vào công việc. Con người thật đúng khó có thể nói rõ vấn đề,
nhưng nhìn những người nhỏ hơn mình có thể làm được nhiều chuyện xuất
sắc như vậy, liền bắt đầu nghĩ lại xem chính mình đã làm chuyện gì khiến mình cảm thấy có ý nghĩa hay không. Cuối cùng có cơ hội này, vì thế
nhanh chóng nắm chắc, cũng không phải muốn làm ra chuyện lớn gì, chỉ là
để cho lúc mình ngẫm lại xem mình có cái giá trị gì, không đến mức cái
gì cũng không có để nhớ.
Cô sợ hãi, cả đời này của cô, đối với
người khác mà nói giá trị tồn tại duy nhất là có được Lộ Thiểu Hành,
cũng sợ hãi đối với mình mà nói, chỉ còn lại có Lộ Thiểu Hành.
Không thể phủ nhận, cô thật sự thích Lộ Thiểu Hành, rất rất, thậm chí
còn ở nhiều năm sau hiện tại lại cùng Lộ Thiểu Hành ở chung, anh ở lòng
của cô cũng không có suy giảm. Anh là người trong ảo tưởng của cô, cho
dù là giả bộ ngốc, cô cũng có thể rõ ràng cô không phải tiêu chuẩn hoàn
mỹ trong lòng Lộ Thiểu Hành.
Cô có thể đi khuyên giải người
khác, thích cùng với thích hợp khác nhau, đặt ở trên người cô, cô cũng
hi vọng chính cô có thể được. Nói thích một người vì anh làm nhiều như
vậy cần dũng khí, nhưng rời đi người này, không phải càng cần dũng khí
sao?
Phương thức rời đi này cô rất hài lòng, không cần mặt đối
mặt tranh cãi. Rời đi còn lưu cho đối phương khó xử cuối cùng. Nhiều năm cô nhớ lại Lộ Thiểu Hành, sẽ mang theo ý cười.
Sau khi đem
công việc một ngày xử lý thật tốt, cùng đồng nghiệp đi ra công ty, dọc
đường đi sẽ nói một ít chuyện phiếm. Một quan trức nào đó vì chuyện phụ
nữ mà mất chức, trên internet dấy lên đủ loại chế nhạo. Một nữ minh tinh nào đó cùng bạn trai công khai tình cảm, trở thành đầu đề của Tân Lãng. Tất cả đều trở thành đề tài câu chuyện thoải mái, cô cảm thấy nghe đến
mấy cái tin tức này, chính mình còn sống, trong cơ thể còn tồn tại một
tình cảm mãnh liệt.
Khi chuẩn bị băng qua lối đi bộ, sẽ theo
bản năng nhìn một cái xe ở nơi đó. Đương nhiên, không có xe làm cho cô
cảm thấy quen thuộc. Đúng, anh là người như vậy, nhiều nhất là cảm thấy
tức giận, hoặc là cảm thấy cô không biết tốt xấu.
Đối với mình cười cười, đi qua lối đi bộ, lên xe bus trở lại nhà của mình.
Ngày đó rời đi, cô ngồi ở bên giường nhìn chăm chú gương mặt của Lộ
Thiểu Hành. Cuộc sống thật sự là một vòng tròn kỳ quái, cô từng đưa anh
trở thành một giấc mộng, một người chỉ có thể tưởng tượng cũng không thể chạm tới. Mà khi cô đưa anh trở thành giấc mộng, cô cùng anh lại có một đêm, thậm chí còn có một đứa nhỏ.
Có thể có chuyện thân mật
như vậy, trong lúc đó quan hệ của bọn họ ngoại trừ xa lạ vẫn là người xa lạ. Mà nhiều năm sau, lúc cô không nhớ tới anh nữa, anh lại xuất hiện
giữa cuộc sống của cô, đến mãnh liệt như thế, khiến cho cô không biết
làm sao. Sau đó anh giống như vô số lần tưởng tượng của cô trở thành bạn trai của cô, cho dù chỉ là bởi vì một đứa trẻ đã không còn.
Gặp nhau như vậy, cô không biết có nên cảm ơn trời xanh có nên cho bọn họ duyên phận như vậy hay không.
Chỉ là, cô không biết quý trọng, sau khi thượng đế cho cô cơ hội như vậy, cô lại lựa chọn rời đi.
Cô cũng không có bật đèn, nhưng có thể nhìn thấy hình dáng của anh. Đồ
đạc đã sớm thu dọn xong, cô mang đến không nhiều lắm. Có lẽ một ngày
trước, cô còn do dự, luyến tiếc, không muốn, suy nghĩ như vậy tràn ngập ở trong đầu của cô.
Cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, không có do dự.
Suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Lời nói lúc trước Lộ Thiểu Hành nói với cô, thực ra hoàn toàn có thể
dùng cho bọn họ. Cô cùng một chỗ với Trác Dực Đình, gặp đủ loại khó
khăn, cùng Lộ Thiểu Hành cũng giống như vậy. Mà gia thế của Lộ Thiểu
Hành so với gia thế của Trác Dực Đình càng phức tạp hơn, cô không thể
bảo đảm tương lai của bọn họ sẽ như thế nào. Cô cũng không dám cam đoan
chính mình sẽ vì người đàn ông kia có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích
toàn cục đi lấy lòng người khác, lại càng không dám cam đoan Lộ Thiểu
Hành sẽ bằng lòng vì cô làm cái gì.
Chấp nhận đi, nguyên nhân
chính khiến cho cô lựa chọn rời đi, đơn giản phải khiến cho người ta cảm thấy khác thường, đơn giản là, trong lúc đó tình cảm của bọn họ không
đủ để che mưa chắn gió.
Trong bóng đêm, cô nhìn Lộ Thiểu Hành một lần cuối cùng, đứng dậy rời đi.
Để chìa khóa nhà trọ của anh trên bàn trà ở phòng khách, thứ này đã không thuộc về cô.
Khi đi vào thang máy, cô nhìn bóng dáng chính mình trên tường nở nụ
cười, "Cuối cùng mày cũng dũng cảm một lần." Cho dù là tình huống như
vậy, nhưng cô rất muốn cười, nói không ra là nguyên nhân gì.
Cuối tuần, Tô Nhứ gọi điện thoại cho Lê Họa, đang nói ồn ào, Tô Nhứ bảo
Lê Họa cũng đi tòa thành kia chơi một chút. Tô Nhứ cũng không có quay
phim, hình như là vì tham dự một buổi trình diễn thời trang ở nơi nào
đó. Đang lúc Tô Nhứ đem Bắc thành hình dung xinh đẹp phi phàm, Lê Họa
trả lời "Được", làm cho Tô Nhứ kinh ngạc hồi lâu. Vốn nghĩ Lê Họa không
đi được, thật không ngờ thái độ của Lê Họa khác thường.
Lê Họa giải thích với Tô Nhứ là: Tớ chịu đủ rồi tớ không đi ra ngoài du lịch không đi máy bay không có chút kiến thức nào cả.
Cô đi Bắc thành, vẫn là máy bay của Tô Nhứ tới đón, mang theo một cái
kính mắt thật lớn, làm cho người ta vừa nhìn thấy sẽ đem ánh mắt dừng ở
trên người cô. Lê Họa không nói gì, Tô Nhứ làm sao sợ bị người khác nhận ra đến như vậy. Hoàn toàn một bộ dạng "Mọi người ngàn vạn lần không cần nhận ra tôi!"
Sau đó Lê Họa theo Tô Nhứ đi đến chỗ ở, Tô Nhứ
lên lầu, Lê Họa đem đồ đạc của mình đặt lên bàn. Mới vừa đặt xuống đồ
đạc, trên lầu truyền ra tiếng động thật lớn, Lê Họa kinh ngạc chạy lên.
Đứng ở cửa.
Trong phòng có hai người phụ nữ đang đánh nhau thật sự là đánh nhau,
hơn nữa rất tàn nhẫn, khiến cho người ta hoài nghi các cô có huyết hải
thâm thù gì. Chỉ là không có sử dụng vũ khí gì, đều là bàn tay không.
Hai mỹ nữ đánh nhau, bộ dáng, cũng không dễ coi, kéo tóc, xé quần áo.
Lê Họa đứng ở một bên xem đủ rồi, Tô Nhứ có thể gây cho cô cảm giác
kích thích lần này cũng không ngoại lệ, còn chưa vỗ tay tán thưởng. Bị
đánh chính là Tô Nhứ, người kia đã đem Tô Nhứ đặt trên giường, thậm chí
còn dùng chân đạp vào Tô Nhứ đang nằm trên giường, "Nếu ngươi không phục thử xem?" Một bên mở miệng một bên kéo tóc Tô Nhứ, khiến cho Tô Nhứ kêu lêu.
Hơn nửa ngày, người phụ nữ sinh đẹp kia mới buông tha cho Tô Nhứ, xing đẹp vẫn là xinh đẹp, Tô Nhứ lại giống như một kẻ điên, tóc hỗn độn, quần áo cũng không tốt.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp mới phát hiện Lê Họa đứng ở cửa, mang theo chút tò mò, có lẽ là bởi vì
Lê Họa chỉ nhìn, ngay cả bộ dạng ngăn cản cũng không có, "Xin chào, Nhậm Y Nùng."
Lê Họa cười "Lê Họa."
Buổi tối, ba người
cùng nhau ăn cơm. Lần đầu tiên Lê Họa nhìn thấy Tô Nhứ cũng có lúc chật
vật như vậy, bị người phụ nữ tên Nhậm Y Nùng này mắng cũng không dám cãi lại, lúc đi ra nói một câu, "Em nói thêm câu ly hôn nữa, chị liền đem
em ném vào Trường Giang, không tin cứ thử xem."
Sau khi Nhậm Y Nùng rời đi, cuối cùng Lê Họa mới cười sặc sụa.
Tô Nhứ nhanh chóng nắm lấy mặt của Lê Họa, "Quên hết quên hết tất cả
chuyện xảy ra vừa rồi, thanh danh một đời của tớ không thể bị hủy." Nói
xong chính mình cũng cười lên, "Cậu nói tớ có biến thái hay không, lúc
chị ấy đánh, tớ không dám đánh trả. Không biết là có phải từ nhỏ bị
ngược đãi, nên đối với chị ấy sinh ra khuynh hướng tự ngược."
"Không tệ không tệ." Lê Họa tỏ ra vui mừng, "Hiếm thấy ai có thể quản lí được cậu."
Tô Nhứ không muốn thừa nhận, nhưng là có cảm tưởng giống nhau. Cho dù
là tên "Tô Nhứ" này của cô cũng là dựa vào người chị họ này, ngẫm lại
chính mình đúng là không có mặt mũi, cái gì cũng kém chị họ một bậc.
Chuyện bi kịch, không nghĩ lại thảo luận. Tô Nhứ nhìn tướng ăn của Lê
Họa, thoải mái như vậy, có chút khó hiểu, "Không phải là cậu xảy ra
chuyên gì chứ, làm sao lại có bộ dạng này?"
Lê Họa khó hiểu, đem một miếng trong miệng nuốt xuống, "Tớ có thể làm sao? Ăn nhiều một chút, cậu đau lòng?"
Tô Nhứ có chút giật mình, "Nói như thế nào đây, chính là giống như còn sống."
"Trước kia cậu nhìn tớ giống như một xác chết."
Tô Nhứ cười, không có trả lời, không tính là xác chết, nhưng sống không có nhiệt tình, người rất mù mịt không khác bao nhiêu.
Đi nơi này nơi kia, Tô Nhứ kéo Lê Họa đi tới một bờ sông, ban đêm ở Bắc thành rất là đẹp, có ngọn đèn đèn xinh đẹp nổi tiếng, không ít du khách chính là vì đến đây để thưởng thức vẻ đẹp ban đêm.
Dọc theo đường đi Tô Nhứ đá lên những hòn đá, rất là hoạt bát sôi nổi.
Bắc Thành so với Yên Xuyên lạnh hơn nhiều, nhưng hoàn toàn không ảnh
hưởng tới tâm tình vui vẻ của bọn họ. Lê Họa lôi kéo Tô Nhứ cùng đi thuê xe đạp hai người, Lê Họa ngồi ở phía trước, Tô Nhứ ngồi ở phía sau.
"Nhanh lên nhanh lên, chậm như vậy, phía sau đều đuổi kịp chúng ta." Tô Nhứ kêu lên, ở một bên sốt ruột.
Lê Họa mệt không chịu được, liếc Tô Nhứ một cái, "Cậu nói như vậy, tại sao cậu không đạp?"
Sau đó tiếng còi xe vang lên, Lê Họa ngượng ngùng hướng mảnh đất bên cạnh quốc lộ đi tới.
Tô Nhứ lại bất mãn, "Cậu lái xe kiểu gì vậy" Nói xong nhìn dòng xe ô tô phía trước. "Mau đạp qua đi, xông lên đi."
"Cậu, kẻ điên này." Lê Họa mới vừa nói xong, Tô Nhứ liền đoạt tay lái.
Vị trí của hai người vốn không cố định, trọng tâm không vững, xe ngã
trên mặt đất.
Lê Họa bị ngã rất đau, rất tức giận, đứng lên chuyện thứ nhất dĩ nhiên là dùng chân đá Tô Nhứ một cước.
Thực sự hả giận.
Tô Nhứ gào khóc, khi dễ cô, ai cũng đến đánh cô. Đứng lên vỗ vỗ mông,
cũng không đánh lại, kiên trì ngồi vào phía trước, chờ Lê Họa lên xe,
lập tức đạp hết sức.
Gió thổi qua, giống như có dao găm đâm vào mặt, động tác của Tô Nhứ càng lúc càng nhanh, cười đến vô tâm vô phế.
Lê Họa cũng cười, đón gió.
Rất lâu cũng không có làm càn như vậy.
"Tớ không cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành nữa." Lúc còn xe ô tô, Lê Họa
hai tay ôm, không nghĩ sẽ trả tiền, Tô Nhứ hừ lạnh nghiêm mặt, chỉ biết
chèn ép cô.
Tô Nhứ nghe được Lê Họa chân thành mở miệng như vậy, có chút kinh ngạc, "Cho nên cậu mới không bình thường như vậy?"
"Không bình thường?" Lê Họa không có cảm thấy như vậy, "Không có đi?"
Tô Nhứ bĩu môi, "Làm thế nào cậu có thể duy trì loại tâm tình này? Chỉ
giáo tớ, sau đó tớ sẽ đi bán cho người khác, gọi là "Giáo trình có tâm
tình tốt."
Lê Họa đẩy Tô Nhứ một phen, "Làm trò" Nở nụ cười, "Nói trắng ra là, cái gì tớ cũng không nghĩ muốn."
Tô Nhứ đánh giá cô, hình như không có chút gì giống như là đang làm ra
vẻ, "Tại sao tách ra? Phát hiện anh ta có người phụ nữ khác? Hay là anh
ta ghét bỏ cậu?"
"Bởi vì Lộ Thiểu Hành phát hiện tớ không có thông minh xinh đẹp đáng yêu động lòng người như cậu, cho nên ghét bỏ tớ."
Còn có tâm tình nói đùa.
Tô Nhứ bĩu môi, "Không phải là sau khi cậu cùng Lộ Thiểu Hành ở cùng
một chỗ mới phát hiện, thì ra người cậu chân chính yêu là Trác Dực Đình, chưa từ bỏ ý định, vì thế nhanh chóng cùng Lộ Thiểu Hành tách ra, đi
đoạt lại trái tim của Trác Dực Đình."
Lê Họa chống cằm, đầu năm nay, có phải bất luận người nào cũng có thể làm biên kịch hay không.
"Tớ chỉ biết là như thế này." Tô Nhứ mang một bộ dạng phát hiện ra chân tướng, "Cậu nhất định là nhìn thấy trên báo chí, biết Trác Dực Đình sắp cùng Bạch tiểu thư đính hôn, vì thế vô cùng thương tâm, khổ sở đến muốn chết, đau đớn hạ quyết tâm cùng Lộ Thiểu Hành tách ra. Chờ đến tiệc
đính hôn của Trác Dực Đình liền mang Trác Dực Đình rời đi, trở thành
người nổi tiếng khắp thành phố. Để cho tất cả mọi người biết người Trác
Dực Đình thực sự yêu là cậu..."
Trác Dực Đình đính hôn? Cô thật sự không rõ ràng lắm, thì ra, tất cả mọi người khi tiếp nhận sự thật đều thay đổi.
"Cậu quá thông minh." Lê Họa khích lệ, "Cậu không đi đóng phim truyền hình thật sự đáng tiếc."
"Cậu không biết ý tưởng này rất mới mẻ độc đáo sao?"
"Rất mới mẻ rất độc đáo, có lẽ một nửa người Trung Quốc cũng biết Kim Dung đã sớm dùng qua."
"Cậu rất có văn hóa rèn luyện hàng ngày, rất nhanh sẽ giống tớ, gần đây tớ mới xem 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》, cậu rất có khí chất làm Triệu Mẫn,
tính cách làm Chu Chỉ Nhược."
Biến thành mắng cô phá hư.
"Cám ơn. tớ cảm thấy khí chất cùng tính cách của cậu đều giống Đinh Mẫn Quân." Không chỉ là giống.
Sau đó ở trên đường cái, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đuổi theo
một người phụ nữ khác. Tiếng cười mang theo lãnh ý ở ngã tư đường lo
lắng vô hình tăng lên.