Lần này Lộ Thiểu Hành đợi ở trong nhà thời gian dài hơn, cả ngày Lộ Diệc
Cảnh đều ở bên cạnh anh, cũng không nói chuyện gì, cố ý vô ý quan tâm
đến tình hình công việc của Lộ Thiểu Hành, nhìn qua một bộ dáng anh hai
thâm tình. Đối với Lộ Diệc Cảnh mà nói đã rất khó, thời gian dài như vậy vẫn đợi ở trong nhà, cho dù bề trên có ý tứ giam cầm, bản thân anh nhất định là vì yếu tố kia.
"Anh hai, lần này anh đợi thời gian thật dài."
"Em muốn đuổi anh ra ngoài?"
Lộ Diệc Cảnh mới mở miệng, đã bị Lộ Thiểu Hành lấp kín, nhưng Lộ Thiểu
Hành không một chút nào muốn làm cái loa của Lộ Diệc Cảnh, lại càng
không nghĩ tham gia chuyện tình cảm của vợ chồng người khác. Có chuyện
gì, tự mình đi làm, đừng đi yêu cầu người khác.
Tương đối mà
nói, Đường An An rõ ràng vui vẻ hơn. Con người thôi, khi già liền kỳ
vọng chồng mình khỏe mạnh con cái ở bên cạnh mình, vì vậy thường từ chối lời mời đi ra ngoài đánh bài, ở nhà nghĩ ra các loại thực đơn, quyết
định nhất định phải đem con trai của mình nuôi cho thật mập mạp.
Nhưng nếu mấy chục năm chưa từng đạt được mục tiêu, sao có thể ở đây vài ngày liền đạt được.
Lộ Thiểu Hành đi vào phòng, đã ngửi thấy một cỗ hương thơm, mỉm cười đi đến cửa phòng bếp dựa vào cạnh cửa, "Mẹ, mẹ sẽ không dùng chiêu thức
này lấy đồ ăn chinh phục cha đi?"
Đường An An liếc mắt một cái nhìn con trai của mình, "Nói cái gì đâu!"
Đường An An cùng Lộ Chính Nhiên không phải tự do yêu đương. Sau khi Lộ
Chính Nhiên uống say, cũng không cẩn thận xảy ra chuyện coi như 'Yêu
say đắm’. Trước đây người phụ nữ đầu tiên thân thiết với Lộ Chính Nhiên
không phải Đường An An, mà là một bạn học của Lộ Chính Nhiên. Tuy rằng
bọn họ không gọi là thân thiết, sự thật cũng liền như vậy, cho dù gia
đình như vậy, cuối cùng vẫn hài lòng lẫn nhau, cô gái kia không có sai
lầm gì, nhưng Lộ Chính Nhiên vừa nghĩ tới đó là bạn học của mình còn có
chút không thoải mái. Lộ Chính Nhiên cũng không có biểu hiện ra bất mãn
của chính mình, nghĩ cứ như vậy cũng đúng. Nhưng cô gái kia, đối với lời của Lộ Chính Nhiên chỉ biết nghe sau đó nói "A", "Ừ", sẽ không có gì
khác.
Sau đó Lộ Chính Nhiên đối với Đường An An chính là hài
lòng, cô gái kia còn chủ động đến theo đuổi Lộ Chính Nhiên nữa. Cho dù
cùng Đường An An ầm ĩ hay chiến tranh lạnh, cũng không có đáp ứng cùng
một chỗ với cô gái kia, Lộ Chính Nhiên nói ông luyến tiếc Đường An An,
dù cho là cùng ông ầm ĩ.
Lời nói rất đơn giản, chuyện vài chục
năm trước, nghe vào trong tai lại có một tư vị khác, đương sự Đường An
An có lẽ cũng cảm thấy ấm lòng.
Lộ Thiểu Hành nhìn mẹ của mình mấy lần, lúc này mới chủ động đi bưng thức ăn.
Đường An An đánh tay của con trai mình, ý bảo anh ở bên cạnh nhìn là
được, không cần anh hỗ trợ, nhưng Lộ Thiểu Hành không để ý đến cảnh cáo
của bà.
Lúc ăn cơm, Đường An An nhìn con trai của mình, "Buổi tối trở về sớm một chút."
Lộ Thiểu Hành luôn luôn tôn trọng mẹ của mình, đồng ý trở về sớm một chút nhất định sẽ trở về sớm một chút.
Trở lại "Khuynh thế", cũng đã nghe được tiếng nói vui mừng.
Anh đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn người ngồi kia. Có chút hiểu
được người vì gia tộc hy sinh hạnh phúc của chính mình, loại không khí
tốt lành hài hoà này, cái gì cũng không thể đi đổi lại được. Người buông tha cho tình yêu của mình, không phải bọn họ yếu đuối, mà là theo đuổi
một gia tộc toàn vẹn. Bạn sáng sớm thức dậy, hi vọng nhìn thấy vợ của
mình cùng cha mẹ mình ở chung hòa thuận hay là hi vọng chuyện thứ nhất
chính là ngăn cách giữa mình và cha mẹ làm cách nào loại trừ?
Rất nhiều người sẽ rất dũng cảm lựa chọn vế sau, nhưng như vậy thật sự là dũng cảm sao?
Dùng một câu rất phàm tục mà nói, người như vậy là vứt bỏ cha mẹ của mình, có tư cách gì dõng dạc nói lớn?
Anh đứng một lát, mới đi vào.
Lộ Diệc Cảnh ở một bên đá đá cây cỏ, dường như cây cỏ kia chọc tức anh, nhìn thấy bóng dáng của Lộ Thiểu Hành càng ngày càng gần, lúc này mới
ngẩng đầu, "Dự định tề nhân chi phúc?" Nhìn về phía cô gái bên kia, dùng ánh mắt nhìn qua nhiều người đẹp như vậy, cũng có thể coi đây là cực
phẩm, mặc dù so ra kém vợ anh... Ở trong lòng ho khan một chút, so với
phần lớn người đẹp đều tốt, nhất là khí chất đó, làm cho lần đầu tiên
người ta nhìn thấy muốn có lần thứ hai.
Chữ đẹp này, quả thực có thể gây chia rẽ.
Lộ Thiểu Hành cho Lộ Diệc Cảnh một nụ cười đoán không ra, làm cho Lộ
Diệc Cảnh có chút bất mãn, nếu anh ba ở đây, anh hai sẽ không trực tiếp
rời khỏi, cho rằng anh là cái gì? Giống như anh ngoại trừ gây chuyện, sẽ không giải quyết được chuyện gì. Quên đi, anh mới không cần đem tin tức mình thu hoạch được nói cho anh hai, để cho chính anh đi gây sức ép.
Lộ Thiểu Hành đi qua, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, lúc này mới chuyển hướng sang bên kia.
"Thiểu Hành, đây là chú Hậu và dì Hậu, bọn họ mới về nước không lâu." Lộ Chính Nhiên ra hiệu cho con trai của mình.
Lộ Thiểu Hành cung kính gọi một tiếng, lúc này mới đem ánh mắt chuyển
tới trên người Hậu Gia Lâm đang ngồi ở một bên, cô cũng đang nhìn anh
cười, sau đó nhìn mẹ của mình, "Không cần giới thiệu con, bọn con đã gặp qua, anh ấy chính là bạn học của chị."
Nói rõ nguyên nhân quen biết, làm cho người ta liếc mắt.
Trưởng bối hai bên đều nhìn đối phương, lộ ra ý cười, "Thì ra là như vậy."
Nhưng ngược lại Đường An An có chút cảm thán, "Đáng tiếc, Gia Tương mới trước đây tôi còn bế nó, một cô gái làm cho người ta đau lòng."
Mẹ Hậu Gia Lâm cũng tỏ ra chút buồn phiền, nhưng trôi qua lâu như vậy,
cũng có thể nhịn được, "Con người có số, hiện tại tôi hi vọng con gái
nhỏ có thể hạnh phúc." Nói xong kéo tay của con gái mình.
"Đúng vậy, bọn trẻ bây giờ luôn không thể hiểu khổ tâm của cha mẹ chúng ta,
luôn làm những chuyện lộn xộn khiến cho người khác tức giận." Đường An
An cũng mượn chuyện này oán giận.
Cha Hậu Gia Lâm cười ha hả
hai tiếng, "Đứa nhỏ Thiểu Hành ngoan như vậy cũng bị bà nói như vậy, gia giáo cũng không cần nghiêm như vậy."
Đường An An nở nụ cười,
"Đứa nhỏ này, sẽ ở trước mặt trưởng bối giả bộ ngoan ngoãn." Liếc con
trai của mình chính mình, đối với anh có thể vừa lòng.
Còn nói
một lát, Lộ Chính Nhiên mới tùy ý mở miệng, "Thiểu Hành, mang Gia Lâm đi xung quanh xem một chút, nó đối với bố cục nơi này cảm thấy hứng thú."
"Không biết có thể quấy rầy hay không." Hậu Gia Lâm cười đứng lên, những lời này rõ ràng có chút dư thừa.
Mẹ Hậu Gia Lâm cười trêu ghẹo, "Con gái của tôi chính là một người tò mò."
Lộ Thiểu Hành đứng lên, "Đúng lúc, con đối với việc giải đáp tò mò rất thành thạo."
Các trưởng bối lại cười đến ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc).
"Nơi này rất khác biệt." Hậu Gia Lâm đối với nơi này thực cảm thấy hứng thú.
Khí chất của cô hoạt bát, sợi tóc bay theo gió, rất có một cỗ "Tiên khí" .
"Có gì đó rất khác biệt, đã thấy nhiều thực ra cũng không kém nhiều lắm."
Anh có chút thu lại phong cảnh mở miệng "Em cùng chị của em, rất giống."
"Rất nhiều người đều nói như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu." Hậu
Gia Lâm nghĩ đến chị của mình liền buồn phiền, "Anh cảm thấy chị của em
là loại người gì?"
Có một người hai người họ đều biết, trong lúc đó bọn họ hình như cũng có liên hệ nho nhỏ.
Lộ Thiểu Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh
lùng, ở tầng mây mỏng manh toả ra ánh sáng nhạt yếu ớt, trước kia anh
cảm thấy Hậu Gia Tương có lẽ chính là một mắt trăng kia, có khi trong
trẻo nhưng lạnh lùng, có khi nhu hòa, vừa ngẩng đầu là có thể thấy, sẽ
đi tưởng niệm, lúc nghĩ đến cô, trong lòng sẽ có một cỗ lo lắng, có lẽ
là cảm giác tâm động đi.
"Thiện lương, tốt đẹp." Đánh giá đơn
giản, là cảm giác của anh đối với Hậu Gia Tương, còn có thuần túy, "Có
một trái tim hoạt bát vui vẻ."
Không chỉ là một tiêu chuẩn của
người đẹp, còn có đôi mắt rất sáng, giống như có thể từ trong đó nhìn
thấy sự thông minh sáng suốt.
Hậu Gia Lâm cắn cắn môi, "Đúng
vậy, thực sự chị ấy rất tốt." Từ khi còn nhỏ liền biết chị nhận được rất nhiều thư của học sinh nam tỏ tình, có đủ loại phương thức bày tỏ.
Lộ Thiểu Hành cùng cô đi rồi một đường, "Mỗi người đều có một mặt rất tốt."
"Vậy anh nó em có cái gì tốt?" Cô nghiêng đầu, muốn từ trong miệng anh
nhận được đánh giá, mới gặp mặt hai lần mà thôi, nhưng cô chính là muốn
làm như vậy.
Lộ Thiểu Hành cũng học bộ dáng nghiêng đầu của cô, nhìn qua rất có sức sống "Đáng yêu?"
Cô nở nụ cười, hai người cứ như vậy bước đi chầm chậm, nghe sự yên lặng của màn đêm, có chút tinh thần hưởng thụ.
Lúc ăn cơm, chủ đề tự nhiên ở Lộ Thiểu Hành và Hậu Gia Lâm. Lộ Diệc
Cảnh ngồi ở bên kia, nhìn người này một cái, nhìn người kia một cái,
trong ánh mắt có chút xem thường, là đúng Lộ Thiểu Hành, vĩnh viễn một
bộ mặt như vậy, giống như đối với ai cũng có thể cười. Tuy rằng anh cũng phải thừa nhận, nữ diễn viên hôm nay quả thực gặt hái được chút ánh
sáng, nhưng chỉ có không thích.
Lộ Thiểu Hành đối với vẻ mặt này của Lộ Diệc Cảnh nhìn như không thấy, như trước cùng cha mẹ Hậu Gia Lâm nói chuyện với nhau.
"Con gái của tốt, đừng nhìn nó một bộ dáng văn văn nhược nhược đáng yêu hoạt bát như vậy." Mẹ Hậu Gia Lâm nhìn cô lắc đầu.
"Đứa trẻ luôn như vậy." Đường An An cười tiếp nhận đề tài, "Sau khi lập gia đình, có lẽ sẽ giỏi hơn nhiều."
"Đứa nhỏ này khả năng quan sát hơi chậm."
"Có điều kiện này."
Đề tài kéo một vòng, cuối cùng lại kéo trở về, "Thiểu Hành, con không
phải thiếu một người thư kí sao?" Lộ Chính Nhiên nghe xong nửa ngày mới
mở miệng, "Để cho Gia Lâm đi giúp con."
Mẹ Hậu Gia Lâm sửng sốt một chút, "Con gái của tôi làm sao có thể đảm nhiệm được việc này..."
Cha Hậu Gia Lâm vỗ vợ của mình một cái, "Con người, dù sao vẫn nên học
tập nhiều một chút, chẳng lẽ ngay từ đầu Thiểu Hành có thể giống như bây giờ ở trên thương trường ra sức?"
Lộ Thiểu Hành ăn hai miếng
cơm mới nói, "Rèn luyện một chút, cũng không tệ." Anh nhìn Hậu Gia Lâm,
bộ dáng dường như đối với cô rất có lòng tin."
Mẹ Hậu Gia Lâm thấy con gái mình như vậy, dùng ánh mắt ý hỏi thái độ của cô.
"Làm việc cũng không tệ, tránh cho hai người mỗi ngày ghét bỏ con ở nhà ăn không." Nói xong dường như có chút thẹn thùng cúi đầu.
Đường An An vốn là muốn cho con trai của mình đưa Hậu Gia Lâm trở về,
nhưng cha mẹ người ta ở đây, gọi lái xe tới, làm như vậy cũng không
tránh khỏi quá mức cố ý, còn để cho Lộ Thiểu Hành tiễn họ ra cổng.
Lúc Lộ Thiểu Hành trở về phát hiện Lộ Diệc Cảnh hai tay ôm ngực đứng ở sân, "Chân đứng hai thuyền, không sợ lật thuyền?"
"Cùng em có quan hệ sao?" Lộ Thiểu Hành cũng không thèm nhìn Lộ Diệc Cảnh, tự mình sải bước trở về phòng.
Lộ Diệc Cảnh tức giận không ít, anh tốt bụng nhắc nhở, ai chêu chọi ai.
Lê Họa cầm điều khiển từ xa, cảm thấy tâm tình của mình rất không tốt.
Chính là xem 《 phi thường rất cao 》, giải trí một chút, để cho tâm tình
của mình trở nên tốt hơn một chút mà thôi. Đúng lúc có một phương thuốc
điều trị bệnh đau bụng kinh, vận may như vậy, cô cũng muốn đi mua. Không cần soi gương cô cũng biết hiện tại vẻ mặt của cô có bao nhiêu thê
thảm. Nó là của người đàn ông nghiên cứu các vị thuốc cho trẻ em, ngoài
ra còn có đau nhức trên người phụ nữ, quả thực danh bất hư truyền.
Cô không dám động, mặc cho mồ hôi trên trán một giọt một giọt chảy xuống.
Tay ôm chặt bụng, thanh âm của ti vi càng ngày càng thấp.
Thời điểm này, cô vậy mà cảm thấy buồn cười muốn gọi điện thoại cho một vài người, muốn hỏi bọn họ một câu, nếu cô thực sự không còn sống, có
thể bằng lòng vì cô rơi một giọt nước mắt hay không. Loại ý tưởng khó
tin này, có lẽ nếu cô thực sự gọi điện thoại sẽ bị xem là có bệnh thần
kinh đi, cô thật sự là suy nghĩ như vậy.
Lấy điện thoại di động ra, từng người từng người loại trừ, còn lại số điện thoại di động kia,
cô liếc mắt nhìn một cái, tay ném điện thoại tới một bên.
Rất tốt, ánh sáng trong phòng như vậy, để cho cô chỉ có một mình cũng không cần tự oán trách, tự thấy xót xa.
Qua rất lâu, cảm giác đau đớn mới giảm bớt.
Tất cả quần áo đều ướt đẫm, liền có bộ dạng ma quỷ này, chính cô nhìn
cái bóng đổ ngược trên cửa sổ thủy tinh cũng thấy ghét bỏ phiền muộn.
Tay tìm kiếm áo ngủ, nhất định phải tắm nước ấm một cái, cũng không thể thực sự nghĩ mình chết.
Mở ra vòi hoa sen, làm cho phòng tắm nhỏ hẹp trở nên ấm áp, hơi nóng
bốc lên. Loại cảm giác này, có thể khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc một
chút. Độ ấm tăng cao, giống như thật sự có thể chữa khỏi tâm lý mất mát.
Cô đứng ở dưới dòng nước ấm, để cho nước chảy lên toàn thân chính mình, ghét nhất bộ dáng buồn khổ, mình cũng chán ghét, vậy người khác có phải càng chán ghét hay không.
Mặt hướng về phía dòng nước đang chảy, cảm giác giống như chìm vào trong nước.
Cảm giác chân thật ấm áp.
Ai nói thích chính là tất cả dũng khí? Thực ra mạnh mẽ nhất gì đó là sự thật, ai cũng có thể bị nó đánh bại.