Tô Nhứ ở bệnh viện đến ngày thứ hai thì nhất định đòi xuất viện, mặc cho
Lê Họa khuyên bảo như thế nào, Tô Nhứ vẫn cố chấp không nghe. Hiểu rõ
lời mình nói không thay đổi được quyết định của Tô Nhứ, nhưng vẫn là
nhịn không được phải lên tiếng, Lê Họa cũng tự thấy bản thân nói đi nói
lại cũng phải đuối lý trước Tô Nhứ. Chỉ còn cách lấy việc Tô Nhứ vừa phá thai, thân thể không tốt, phải tịnh dưỡng vài ngày, hãy đi làm lại. Lại bị Tô Nhứ nói “Cậu còn lải nhải!!”
Lê Họa không còn cách nào khác, cùng Tô Nhứ ra sân bay, đi theo dặn dò việc ăn uống sinh hoạt thế nào.
Đến phòng chờ máy bay, Lê Họa đột nhiên nhớ ra “Nếu nhà cậu biết chuyện mang thai, cậu tính sao?”
Tô Nhứ lại dửng dưng như không quan tâm đến lời Lê Họa nói “Lão
gia sẽ cao hứng nhảy dựng lên, hai nhà sẽ nhân cơ hội này hòa thuận
nhau. Tương tự, anh ta sẽ thấy thế nào là địa ngục, đời này kiếp này
đừng mong thoát khỏi tớ.” Tô Nhứ khinh bỉ cười một tiếng “Biết tớ mang
thai sẽ đi phá, làm như hiện tại mới hoan nghênh.”
Lê Họa nghe vậy, cũng không biết phải nói thêm lời nào.
Tiễn Tô Nhứ đi rồi, Lê Họa mới chạy về nhà thay quần áo, trang điểm
xong, rồi mới đi làm, ba ngày Tô Nhứ ở đây, ba ngày trừ bỏ thời gian đi
mua đồ ăn ra, còn lại đều cùng một chỗ với Tô Nhứ cái gì cũng không can
thiệp, bên kia ông chủ “Mị lực” nhiều lần gọi điện đến hối thúc cô, cô
mà không đi cũng không biết nói thêm lời nào. Giống lúc cô học đại học
dây dưa kéo dài, còn chưa tốt nghiệp cô đã đi làm tiếp rượu, nghĩ sẽ đổi nghề nhưng thật sự không có khả năng. Thứ nhất là các công việc khác
không làm cô thõa mãn về mặt tiền lương, thứ hai cô là con sâu rượu trừ
bỏ uống rượu ra cô cũng không biết mình có thể làm gì. Công việc này cô
cũng không muốn phải làm lâu dài, dạ dày sớm hay muộn gì cũng sẽ bị tổn
thương, nhưng qua được ngày nào hay ngày đó, nghĩ nhiều như vậy để làm
gì.
Nghĩ lại bộ dạng cô, ngày đầu tập uống rượu, bản thân khó
chịu đến dường nào nhịn không được thở dài. Không dám vội vàng đi ra
ngoài, sợ sẽ chịu thiệt. Liền mua rất nhiều rượu, cùng Tô Nhứ hai người ở nhà mỗi ngày đều đem rượu ra uống. Tô Nhứ đúng là cao thủ trong chuyện
này, chưa bao giờ cô thấy Tô Nhứ say, mỗi lần uống rượu chỉ thấy Tô Nhứ
hạ gục người khác, dưới bàn tay huấn luyện ma quỷ của Tô Nhứ, tửu lượng
của cô cũng trở nên cao hơn. Ít nhất khi ra ngoài uống cũng sẽ không lo
bản thân dễ say xỉn mà bị lợi dụng. Đàn ông trong lòng thường xem thường phụ nữ, luôn cho rằng phụ nữ chỉ giỏi nói miệng, như vậy càng dễ để họ
lợi dụng, chỉ cần dùng chút rượu liền buông tay chịu thiệt.
Lê Họa bước vào thang máy, để ý ngoại hình bản thân, đem váy kéo lên phía trước, lộ ra chút gợi cảm như ẩn như hiện. Không phải từng nghe
nói ôm tỳ bà đàn khuất che nửa mặt - gợi người mơ màng sao?
Đi vào “Mị lực”, lúc này trời còn chưa tối, khách cũng không nhiều.
Nhưng có một nhóm người đang tụ tập nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến
ai. Lê Họa nói cũng không nhiều, chỉ đóng vai người nghe, nghe bọn họ
nói chuyện cũng biết được chút ít tin tức, nhóm còn lại là những cô gái
tiếp bia ăn mặc vô cùng “mát mẻ” gợi cảm, thỉnh thoảng lại làm động tác
kéo áo hở quần.
“Hôm nay có mối làm ăn nào lớn không?”
“Đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao? Gấp gáp làm gì!”
“Không phải đang tò mò hôm nay có vị kim chủ nào xuất hiện sao?”
“Đều là rùa vàng như nhau, được bất kì ai nhìn trúng chắc chắn điều có lợi.”
“Haha, ngươi cho là ai cũng có vận mệnh tốt như vậy sao?”
...
Lê Họa không phải không biết những người này đang ám chỉ mình, chỉ là trong mắt người khác, cô thật tốt số, được Trác Dực Đình để ý đến.
Điều này không phải cô không biết, công việc tiếp rượu này ngay cả bản
thân cô cũng thấy nó rất hèn mọn, chẳng sợ cùng người khác ra giá khi
tiếp rượu, đã là công việc thì cô nhất định sẽ làm, đều là công việc
không cần phân biệt sang hèn, dù là ẩn sâu trong nội tâm chính cô cũng
cảm thấy rất khó có thể tiếp nhận loại công việc này, cho dù bản thân tự mâu thuẫn nhưng chung quy vẫn là cô không chấp nhận.
Người khác có đánh giá thế nào cô cũng cho là họ không có ác ý, bởi vì
những nơi như thế này không ít người chọn cách đi “đường tắt” như vậy ,
cô cũng có thể kể ra vài người hiện đang được nhà giàu có bao dưỡng. Lê Họa cảm thấy tự mình vọng tưởng, làm vậy càng có vẻ dối trá, chứng minh mình và người khác không giống nhau, làm sao không giống, chẵng lẽ mình cao quý hơn, nghĩ như vậy bản thân cô cũng không nhịn được nở nụ cười.
Màn đêm buông xuống, các cô liền bắt đầu làm việc.
“Mị lực” thường được chọn làm nơi tổ chức các bữa tiệc lớn tại
thành phố này, bởi lẽ nơi này có tam mỹ, mỹ nhân – mỹ vật – mỹ tửu. Tam
mỹ của nơi này điều có các cấp bậc khác nhau, giá cả đương nhiên cũng
rất khác. Lê Họa được xem là một trong những mỹ nhân có giá cao nhất,
tiệc mừng năm mới sắp tới, cũng có rất nhiều lựa chọn, như vậy lại càng
dễ nâng giá lên, lại có thể để bản thân không phải mệt nhọc, cớ sao
không làm, dù là tự mình biến mình thành một món hàng đem đi định giá,
so với việc chết đói vẫn tốt hơn.
Lan tỷ là người phụ
trách nơi này, nhìn thấy Lê Họa, lắc mông đi tới, "Tình yêu à, cuối cùng cũng chịu đi làm rồi sao, không ít khách chỉ đích danh muốn em phục vụ
đâu!"
“Em không phải đến rồi sao?"
Lan tỷ
kéo ghế ra liền ngồi xuống, "Này, đừng nói là chị không có nhắc nhở em,
hầu hạ thật tốt, tiền boa khẳng định không ít."
Lê Họa tiếp nhận phiếu, "Cảm ơn Lan tỷ chiếu cố."
Lan tỷ vỗ vỗ vai cô, "Biết là tốt rồi, mau đi đi."
Lê Họa mới đi được vài bước, liền có người lôi kéo Lan tỷ gào thét không công bằng, Lan tỷ đành phải trấn an.
Đẩy cửa bước vào, đều là người quen, ít nhất cũng có chút quen
biết. Lê Hoạ cũng không ít lần buộc bản thân phải tập làm quen với các
bữa tiệc của giới thượng lưu, dù cho cô không quen, ít ra cô cũng có thể gọi được tên của những người trong giới đó.
“Phương tổng, trăm công nghìn việc như vậy có thời gian đến “ Mị lực” giải sầu, có
hay không đem nơi này quên sạch sẽ” Cô mỉm cười đi qua, tùy ý tìm một
chỗ trống ngồi xuống.
“Không phải đang ở đây sao? Quên ai thì có thể, làm sao quên được danh tiếng Lê tiểu thư không ai không
biết.” Phương tổng hàm chứa ý cười, liếc mắt đưa tình với cô.
Lê Họa đương nhiên hiểu rõ, Phương tổng lần này nhất định có việc muốn nhờ.
Trước sau gì cũng là công việc của cô, tuy là thành công hay thất
bại cùng cô không quan hệ gì, nếu sự việc thành công, ông chủ hậu đãi
cũng không ít, dễ gì không làm.
Trước kia từng có người
nhận xét về cô thế này, một khi tham gia yến tiệc, cô liền tỏa ra một
loại khí chất vô cùng đặc biệt, muốn xinh đẹp có xinh đẹp muốn quyến rũ
có quyến rũ. Cô dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy ly rượu, động tác vô cùng tao nhã cũng không kém phần chuyên nghiệp, hơi ý cười nhìn người
đối diện “Lý tổng, lần đầu gặp mặt, kính ngài một ly”
Được mời, Lý tổng lập tức nâng lên ly rượu, trán lấm tấm mồ hôi, hôm nay anh cũng không phải là nhân vật chính, nhận không nổi đãi ngộ thế này, liền bưng ly rượu một hơi uống sạch.
Đàn ông trong lúc bàn
chuyện có rượu cũng là chuyện bình thường, nhưng lại để một cô gái mời
rượu bản thân không uống có chút mất đi hình tượng.
Uống được vài ly, Lê Họa nhìn thoáng qua Phương tồng, Phương tổng nhướng nhướng đôi lông mày tỏ ý lơ lễnh.
Một lát sau cửa lại bị đẩy ra, Phương tổng lập tức đứng dậy chào
đón, “Có thể mời được nhị thiếu đại giá quan lâm, tôi đây thật sự rất
vinh hạnh”.
Lộ Thiểu Hành cười cười: "Phương tổng quá lời rồi." Cũng không nói ra là
Phương tổng liên tục gọi điện thoại, nếu đã đến đây cũng không cần phải
hỏi lý do, đây là tác phong của Lộ Thiểu Hành.
Lộ Thiểu
Hành mới về nước không lâu, đối văn hóa uống rượu trong nước, anh thực
sự căm ghét, lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ủy khuất người
khác.
"Đâu có, nhị thiếu tất nhiên là sẽ đảm đương tốt."
Phương tổng đưa Lộ Thiểu Hành đến chỗ ngồi, lúc này mới cười ngồi xuống
bên cạnh.
Lê Họa liền giống như một chiếc bình hoa, hiện tại nhân vật chính đã đến đây, tự nhiên sẽ nói vào chuyện chính.
Ánh mắt Lộ Thiểu Hành mang theo ý cười, cùng Phương tổng tùy ý nói chuyện với nhau, nửa phần ánh mắt cũng không nhìn đến Lê Họa.
Nói không ít chuyện linh tinh vô nghĩa, Phương tổng lúc này mới đề
cập đến chuyện chính, "Nghe nói nhị thiếu năng lực phi phàm từ lâu,
nhưng không có cơ hội được mở rộng tầm mắt, lần này có một cơ hội hợp
tác không biết nhị thiếu có đồng ý hay không?"
"Hợp tác
tất nhiên không có vấn đề gì." Lộ Thiểu Hành dừng một chút, "Chẳng qua
đối với những khách hàng tôi phụ trách, tất cả đều phải đạt tiêu chuẩn,
việc lựa chọn tự nhiên sẽ có vài phần nghiêm khắc."
"Đây là việc đương nhiên." Phương tổng lập tức đẩy Lê Họa
Lê Họa ngẩng đầu, động tác rót rượu cũng rất vững vàng, đứng lên
muốn đặt chén rượu vào trước bàn Lộ Thiểu Hành, "Công ty của Phương tổng cũng đã cùng không ít công ty lớn hợp tác, phương diện này rất có kinh nghiệm, đồng thời danh dự bên ngoài cũng rất tốt... Tin tưởng Phương
tổng sẽ không để cho nhị thiếu thất vọng."
Ánh mắt Lộ
Thiểu Hành vừa nhấc, đè lại tay Lê Họa chuẩn bị đặt ly rượu xuống,
"Người đẹp bồi rượu không phải ai cũng có thể hưởng thụ."
Lê Họa rút tay ra, "Không thử làm sao biết?"
Lộ Thiểu Hành hai tay ôm ngực, "Đối với những người nhận thức
chuẩn một nhãn hiệu rượu thì đối với những loại khác thật không có hứng
thú, khiến Phương tổng thất vọng rồi, vẫn là nên tìm người biết thưởng
thức loại rượu này."
Sắc mặt Phương tổng không tốt lắm,
nhưng vẫn thể hiện ra ý cười, "Đó là lỗi của Phương mỗ, đã không chuẩn
bị nhãn hiệu mà nhị thiếu thích."
"Không sao."
Nói xong liền dừng lại.
Lý tổng vốn muốn giúp Phương tổng nói một chút, dù sao vừa rồi
cũng đã nhận chiêu đãi nhiệt tình, thấy thái độ của Lộ Thiểu Hành như
vậy, cái gì đều nói không được.
Lê Họa nhìn Phương tổng
lại nhìn Lộ Thiểu Hành, đi lên phía trước Lộ Thiểu Hành, cầm chén rượu
Lộ Thiểu Hành không uống, cười uống đi, "Nếu nhị thiếu không thưởng thức rượu này, Lê Họa đành chiếm chút tiện nghi, dù sao mỗi một loại rượu
đều có cách thưởng thức."
Phương tổng dùng ánh mắt tán
thưởng nhìn Lê Họa, cảm thấy một câu nói kia của cô đã cho anh chút mặt
mũi, cho dù không thể thuyết phục được Lộ Thiểu Hành. Nhưng cũng không
cảm thấy mất hết mặt mũi. Rõ ràng là lừa mình dối người, đối phương lập
tức biến thành người không hiểu cách thưởng thức, lập tức cảm thấy cao
quý.
Lộ Thiểu Hành liếc Lê Họa một cái, không chút để ý mở miệng, "Lê tiểu thư, nếu đối với loại rượu này hiểu biết không ít,
không ngại cùng tiểu Trương bàn luận một chút, anh ta hình như cũng rất
thích loại rượu này."
Bị nhắc đến tên tiểu Trương lập tức tiến lên, nhìn Lê Họa.
Phương tổng lập tức vui vẻ ra mặt đẩy Lê Họa, "Tuy rằng không có
nam cùng nữ đấu, nhưng mọi người chỉ là bàn luận một chút, không có việc gì. Lê Họa đi thử một chút đi, tôi cũng muốn biết tửu lượng của cô."
Lê Họa gật gật đầu. "Rượu này vừa đúng là loại tôi thích."
Cô cũng không nhìn những người xung quanh, nhìn chằm chằm vào chén rượu trên bàn, vừa rồi ánh mắt Lộ Thiểu Hành vẫn chưa có gì, có lẽ
chính cô nhạy cảm làm hại chính mình, cảm thấy trong mắt người khác hàm
chứa khinh miệt.
Cô cũng không nhớ rõ, mình như thế nào
một ly lại một ly uống xuống, vốn tưởng rằng có thể giải quyết tốt người này, nhưng thật không ngờ người tên tiểu Trương này tửu lượng lại tốt
như vậy. Đột nhiên cô cảm thấy mình là một kẻ ngốc, vì những người này
biểu diễn cho bọn họ vui sướng. Nhưng cô đã diễn lâu như vậy, không ngại diễn thêm một chút nữa.
Uống đến cuối cùng, đã không biết mình uống hết bao nhiêu, cho đến khi Lộ Thiểu Hành mở miệng, "Đem tiểu
Trương đỡ xuống. Lê tiểu thư, xem ra cô thật sự rất thích loại rượu
này."
"Cuối cùng có người thưởng thức, không phải sao?" Lê Họa bội phục chính mình, đầu óc còn có thể thanh tỉnh.
Lê Họa quên chính mình uống rất nhiều, chính là Phương tổng đặc biệt cao hứng, cũng không biết cao hứng cái gì.
Lộ Thiểu Hành không có biểu tình gì, cô nhận chi phiếu trong tay
Phương tổng, Phương tổng vỗ bả vai cô: "Không thể tưởng được tửu lượng
của cô lại cao như thế."
Cô lui ra phía sau hai bước, "Phương tổng vui vẻ là tốt rồi."
Đi ra ngoài, hướng phía toilet đi tới, tùy tiện đi vào một gian,
liền ói ra rất nhiều. Thật sợ, chính mình nhịn không được, may mắn không đến mức dọa người. Ói thật lâu, cảm giác căng bụng đã không còn, cảm
thấy toàn thân đều mất nước không có khí lực. Chống thân mình đứng lên,
đem bồn cầu xả nước sạch sẽ, sau mới đi ra.
Nhìn chính mình trong gương, bộ dạng này với quỷ càng giống.
Đối với chính mình nở nụ cười, mở vòi nước ra, đem nước vã vào
mặt, lặp lại nhiều lần như vậy mới cảm giác có tinh thần một chút.
Không có ai, chỉ có chính mình, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không có ai, thương cảm cho mình.
Cũng không cần.