Lý Mỹ Xuân bước lên phòng, bấm gọi một cuộc điện thoại, giọng nũng nịu nghe tới buồn nôn: “Henry, anh tìm cho em lịch trình ngày mai của Nam Cung Thiên Hạo, Trần Khải Dương và Nhạc Khuynh Vũ nha”
Trịnh Hy An ở ngay phòng bên cạnh, úp cốc ghé tai vào tường nghe được, lè lưỡi lẩm bẩm: “Hồ ly tinh, dám quyến rũ đàn ông thuộc quyền sở hữu của lão nương. Cứ đợi đấy!”
Đừng hỏi tại sao cô nói thế, cô chính là có tính sở hữu cao đó.
Cô gọi cho trợ lí Triệu: “Trợ lí Triệu, anh cho tôi biết ngày mai 3 ca ca của tôi làm gì?”
Trợ lí Triệu ngay lập tức có câu trả lời: “Sáng mai 8h, 3 công ty Kaihy, HA Group và Đường Ân sẽ hợp tác xây khu vui chơi mua sắm ở trụ sở chính của Kaihy”
Trịnh Hy An tắt máy, cười đen tối nghĩ mưu
Ngày mai cô không ngăn cản được Lý Mỹ Xuân, tên của cô sẽ là An Hy Trịnh!!!
________________________________________________________________________________
Trịnh Hy An vừa ngủ dậy, thấy bác Hòa nói Lý Mỹ Xuân ra khỏi nhà được 5 phút, cô vội vội vàng vàng lái xe đuổi theo
May mà còn kịp.
Kia rồi! Cô ta đang đi về phía 3 soái ca nhà cô kìa!
Thật là tức không cơ chứ!
Cô chạy thật nhanh về phía đó, miệng gọi: “Hạo ca ca, Vũ ca ca, Dương ca ca!”
Nhưng vì cô đeo giày cao gót 7 phân, chạy mất đà, chúi mặt về phía trước. Các nàng cứ nghĩ là có anh nào đỡ đi! Đời ứ như là mơ, cô ngã dập mặt rồi đây này.
Chật vật đứng dậy, các ca ca của cô cũng đến
Trần Khải Dương mặt tối sầm, kiểm tra xem cô có sao không: “Em như nào lại chạy để bị ngã như này?”
Cô định trả lời nhưng 2 tên còn lại cũng kiểm tra cô từ đầu đến cuối, khiến cô cảm thấy mình như bị sàm sỡ, câu định nói mắc ở họng không thốt lên được.
Cô xoa xoa cái mũi: “Ui nha, cái mũi hơi đau một tí”
Nhạc Khuynh Vũ cười vô lại, hôn chụt lên mũi cô: “Mẹ anh bảo, làm vậy sẽ hết đau”
Nam Cung Thiên Hạo chỉnh quần áo cô, hỏi: “Em gọi bọn anh có chuyện gì?”
Cô nuốt nuốt nước bọt, vuốt ngực trả lời: “Lý Mỹ Xuân tính đến đây để quyến rũ các anh, em bực mình, chạy xe đến ngăn chặn”
Cả ba người đàn ông đồng loạt cười lớn
“Anh mà bị cô ta thu hút thì quá nhục cho IQ của anh đi” - Nhạc Khuynh Vũ cợt nhả
Cô lè lưỡi, quay sang kéo tay Dương: “Dương ca, em chưa ăn sáng, anh cho em ăn gì đi”
Cô làm bộ móc túi, bày khuôn mặt đáng thương: “Em cạn tiền rồi”
Nam Cung Thiên Hạo nghe xong, không để Trần Khải Dương lên tiếng, mỉm cười sủng nịch cầm tay cô đi trước: “Chúng ta đi ăn”
Trịnh Hy An tâm tình sán lạn, cười rực rỡ, quên hết thảy mọi chuyện trên đời.
Ở một góc khuất, Lý Mỹ Xuân nắm chặt tay tới trắng bệch khớp, mặt tức giận, thầm rủa: “Trịnh Hy An, cô chết đi”
Sau khi 4 người đã no bụng, dẫn cô lên phòng làm việc, thấy mọi người nhìn cô, có vài người còn nói nhỏ nhỏ, như là cố tình để cô nghe được
- “Này! Thấy không? Cô ta léng phéng với tam đại tổng tài của thành phố K này đấy”
- “Xì, cái loại bán thân để lên chức tôi không thèm”
- “Cô ta trơ mặt lắm, loại đấy...”
- “Con chủ tịch mà, ưu tiên là cái chắc!”
...
Cô im lặng nghe từ đầu tới cuối
Tức giận.
Cô không phải là quả hồng mềm cho người ta nói ra nói vào đâu.
Cô đập bàn đứng dậy: “Ai nói là tôi dùng biện pháp bỉ ổi để leo lên cái chức giám đốc này, ĐỨNG LÊN!!!”
Ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Mọi người nghe cho rõ đây! Thứ nhất, tôi có đủ khả năng để làm việc ở đây. Thứ hai, bố tôi là chủ tịch Trịnh thị, đúng. Có quan hệ rộng, tại vì cái cớ gì tôi lại phải vất vả kiếm việc? Các cô có năng lực, tôi thừa nhận, Nhưng tôi có chỗ dựa, ai cấm được tôi dựa vào? Các cô nói xem, các cô có được như vậy chưa mà lên mặt, nói xấu đằng sau tôi. Tôi không để mặc cho mọi người muốn nói gì thì nói đâu.”
Dõng dạc nói tiếp: “Tôi - Trịnh Hy An, không phế vật tới mức phải làm trò bẩn thỉu mới vào được công ty này!!!”
Giọng cô lớn, mang tính chất răn đe cứng cỏi
Đủ kiêu ngạo, đủ cuồng vọng, khí chất cao quý trời sinh.
Ánh mắt sắc bén khiến mọi người im phăng phắc, thay đổi toàn bộ không khí trong phòng
Nhạc Khuynh Vũ, Nam Cung Thiên Hạo, Trần Khải Dương đi chưa xa, nghe giọng cô, quay lại, nghe hết những lời đó, có phần kinh ngạc.
Mở cửa bước vào.
Các nhân viên xanh mặt: “Nhạc Tổng”, giọng run nhong nhóc
Nhạc Khuynh Vũ lạnh lùng nói: “Tất cả, ngoại trừ Hy nhi, cút! Kaihy này không chứa người lắm điều”
Dám vũ nhục người con gái của anh
Trần Khải Dương mặt âm trầm: “Chắc chắn là do Lý Mỹ Xuân nói linh tinh”
Trịnh Hy An nghe xong, hùng hùng hổ hổ xắn tay áo: “Em đi tính sổ với cô ta”
Nam Cung Thiên Hạo giữ cô lại, giọng đều đều: “Anh cần nhẫn nại để dụ bố cô ta ra mặt, em nhịn chút đi”
Nhạc Khuynh Vũ chèn thêm: “Sau khi bọn anh xong việc. Mọi chuyện về cô ta tùy em xử lí”
Cô bĩu môi, thu hồi nắm đấm hổ giấy, quay ngoắt ra phía cửa.
Trần Khải Dương thắc mắc: “Em đi đâu?”
Cô ngoảnh mặt lại: “Ở Kaihy chán òm, em mách bố cho em sang HA làm việc”
Sau đó, bước chân đi thẳng.
Tam đại tổng tài không hẹn mà đồng loạt lắc đầu cười khổ.