Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 7: Q.4 - Chương 7: Đế vương quyết đấu




“Khi nào Hoàng thượng trở về?” Vẻ mặt Vận Hân nghiêm nghị, nhìn xuống quân đội áo giáp đen đông đảo ở phía dưới. Cũng là áo giáp màu đen, nhưng mà, những kẻ này đều là quân đội của Lâm Vị, không phải là quân đội của Thiên Mạc.

Hắn chưa từng xem thường Ngôn Tu Linh. Chỉ là thật không ngờ tốc độ của Ngôn Tu Linh lại nhanh như vậy, chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi đã đánh tới kinh thành Thiên Mạc.

“Bảo vệ nơi này.” Hạo Nguyệt đứng bên cạnh Vận Hân, vẫn mặc cẩm bào màu xanh dương như cũ, trong đôi mắt mờ mịt không có chút tâm tình, giọng điệu vững vàng, làm cho Vận Hân vốn đang nóng nảy không hiểu sao lại trở nên an tĩnh.

Giống như lúc bắt đầu từ trước rất lâu, Hạo Nguyện chỉ bình bình đạm đạm nói một câu là có thể làm cho hắn thấy an tĩnh, chính vì hâm mộ Hạo Nguyệt mặc kệ phát sinh cái gì đều không hề dao động nên hắn mới cố ý trở nên lạnh lùng.

Chỉ tiếc, lạnh lùng đó chỉ ứng phó được tình huống bình thường mà thôi. Khi việc lớn như vậy xảy ra, hắn cũng không thể tĩnh tâm nổi. Hắn vẫn còn kém hơn so với Hạo Nguyệt, khó trách chủ nhân luôn nói tính cách của Hạo Nguyệt trưởng thành hơn so với hắn.

“Hoàng thượng để cho chúng ta trấn thủ trong mười ngày. Chúng ta phải trấn

thủ trong mười ngày. Hoàng thượng nhất định sẽ trở về." Hạo Nguyên che giấu tia sáng lóe lên trong mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ung dung bình tĩnh, ngữ điệu giống như núi cao suối chảy.

Vận Hân từ từ ngước mắt lên nhìn Hạo Nguyệt, lại nhìn xuống đám quân đội đen kịt của Lâm Vị, nở nụ cười tràn đầy tự tin cương nghị.

Đột nhiên cảm thấy cảm giác đè nén hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, Hoàng thượng cho bọn họ trấn thủ trong mười ngày, sau hôm nay chỉ còn một ngày, hắn tất nhiên thủ được. Hiện tại tuy rằng không có tin tức của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đã nói trấn thủ trong mười ngày, như vậy mười ngày sau Hoàng thượng nhất định sẽ xuất hiện.

Hoàng thượng trong lòng bọn họ là thần. Cho nên bọn họ tin tưởng Hoàng thượng đã nói tất nhiên sẽ làm được. Vậy nên cho dù đối mặt với quân đội Lâm Vị đông như vậy, bọn họ cũng không sợ hãi. Đột nhiên cảm giác trong lồng ngực từ từ tràn lên lý tưởng hào hùng, giọng nói ôn hòa nhưng rét lạnh của Vận Hân truyền ra xa: "Các binh lính! Bảo vệ nhà của chúng ta! Hoàng thượng sẽ nhanh chóng trở về!"

Giọng nói cương nghị mà ngập tràn tự tin truyền khắp quân doanh của Thiên Mạc. Tất cả binh lính đang còn mê man nghe câu nói ấy, đều ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một loại tự tin, một loại thấy chết không sờn.

Ngôn Tu Linh ngồi trên chiến mã đầu tuyến của Lâm Vị nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hơi hơi nhíu lông mày, trong đôi mắt trong suốt đáng yêu lướt qua một chú tán thưởng, nhưng tán thưởng là tán thưởng, không có nghĩa là hắn sẽ nương tay. Nếu không thể đánh hạ kinh thành Thiên Mạc trước khi Tư Đồ Cảnh Diễn trở lại thì trận tranh giành thiên hạ này, chẳng khác nào hắn đã thua một nửa.

"Tấn công." Ngôn Tu Linh nhìn lướt qua quân đội Lâm Vị, không nói lời dư thừa, chỉ ngắn gọn hai chữ, nhưng mà cả đoàn quân lại giống như một con báo đen, mang theo sức mạnh hợp nhất, hừng hực bổ nhào về phía trước.

Một đoàn áo giáp sắt đanh thành một khối, giống như đi ra từ Địa Ngục.

Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, cơ hồ ngập ngụa cả vùng trời. Ngôn Tu Linh mặc áo giáp đen nhánh, xông lên phía trước, rõ ràng có một gương mặt trẻ thơ, nhưng trong mắt lại nồng đậm chí khí sát phạt.

"Thừa tướng, không tốt rồi!" Trong quân doanh Thiên Mạc, một thị vệ Hoàng cung vẻ mặt kích động chạy tới.

"Có chuyện gì?" Hạo Nguyệt nhíu mày, ngữ điệu ung dung, giống như một sức mạnh vô hình khiến người thị vệ kia hơi an tĩnh lại.

Trong mắt thị vệ mang theo lo lắng, nhỏ giọng nói với Hạo Nguyệt, "Lục Vương gia bị bắt rồi."

Tư Đồ Cảnh Diễn để cho Tư Đồ Cảnh Hạo dịch dung thành hắn, trấn giữ Thiên Mạc. Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên đi vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng Thanh Liên giao đấu với Hạo Nguyệt mấy lần, cuối cùng không đạt được mục đích.

Mưu lược của Hạo Nguyệt cao hơn so với Thanh Liên một chút. Vì vậy Ngôn Tu linh âm thầm hiến kế, giúp Thanh Liên một tay vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo. Hắn lại không ngờ Hạo Nguyệt nhanh chóng bình ổn triều đình Thiên Mạc bởi vậy mới sinh ra biến động, làm cho kế hoạch muốn Thiên Mạc nội loạn của Ngôn Tu Linh bị ngâm nước nóng.

Ở Nam Cương bên kia, Tư Đồ Cảnh Diễn bắt đầu quang minh chính đại tấn công Nam Cương, làm đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn lâu như vậy, Ngôn Tu Linh cực kỳ hiểu rõ ý nghĩ của Tư Đồ Cảnh Diễn, lập tức không chút do dự tấn công Thiên Mạc. Hạo Nguyệt và Vân Hân vì bảo vệ cho Thiên Mạc nên cả hai rời khỏi kinh thành chỉ để lại Thanh Trúc bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo. Bây giờ, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt giam rồi ư?!

Chẳng lẽ là Thanh Liên động tay chân?! Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên một chút kì quái, hắn hiểu rõ tính tình Ngôn Tu Linh, tuyệt đối không phải là kẻ cơ hội lợi dụng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu không cũng sẽ không bỏ qua nhiều cơ hội ám hại Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy.

Nhưng mà bây giờ Tư Đồ Cảnh Hạo đã bị bắt, rốt cuộc là người nào ra tay?! Ngoại trừ Thanh Liên, hắn không nghĩ ra người khác có khả năng làm được.

Bây giờ thiên hạ chỉ còn lại hai quốc gia là Thiên Mạc và Lâm Vị, căn bản không tồn tại thế lực khác, nếu không phải Lâm Vị động thủ thì còn có thể là ai?!

Nghĩ tới đây, trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên chút tức giận. Tiếc cho Hoàng thượng vẫn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ, coi là đối thủ ngang tầm mà Ngôn Tu Linh cư nhiên lại làm ra chuyện đê tiện vô sỉ như vậy. Lập tức, Hạo nguyệt vung tay áo, một bóng dáng màu lam từ trên cao phi xuống.

Binh sĩ Thiên Mạc nhìn thấy Hạo Nguyệt, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Thừa tướng của bọn hắn luôn tao nhã lễ độ, bọn họ đều cho rằng Thừa tướng không có võ công, nhưng tường thành cao như thế mà Thừa tướng có thể bay vút từ trên cao xuống, khả năng khinh công kia há là người bình thường có thể làm được!?

Ngôn Tu Linh đang chém giết, nhưng hắn vô cùng mẫn cảm với sát khí. Hắn ngước mắt lên nhìn thấy Hạo Nguyệt đạp khí bay đến, không khỏi rùng mình, hắn sớm biết Hạo Nguyệt không đơn giản, thật không ngờ lại cất giấu công phu thâm hậu như vậy?!

Hừ! Có điều muốn động hắn, chỉ bằng công phu đó của Hạo Nguyệt chỉ sợ còn chưa có đủ tư cách. Chỉ là hắn không rõ tại sao Hạo Nguyệt lại đột nhiên kích thích như vậy, chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ có cơ hội bị giết sao?! Hạo Nguyệt cũng không phải kẻ không có đầu óc như vậy, nhất định là có chuyện xảy ra.

Ngôn Tu Linh hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, hắn thật sự muốn biết chuyện gì có thể làm cho cái tên Hạo Nguyệt dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc lại có thể nổi giận.

“Ngôn Tu Linh. Ta vẫn luôn kính trọng ngươi. Thật không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy!” Giọng nói của Hạo Nguyệt không hề ôn hòa như bình thường, mang theo một chút nóng giận.

Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Hạo Nguyệt nói, đôi mắt thêm âm trầm, trong mắt hiện lên một chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, nói, “Ngôn Tu Linh ta không tính là

quân tử. Nhưng từ đê tiện này, thật sự không đảm đương nổi!"

"Hừ! Chẳng lẽ không phải ngươi phái người bắt Lục Vương gia?! Dùng cách đê tiện như vậy tới uy hiếp Hoàng thượng, đây là tác phong của Hoàng đế Lâm Vị sao?!" Đôi mắt Hạo Nguyệt càng thêm tức giận, lời nói ra cũng mang theo vẻ khinh thường, không giống thái độ ôn hòa bình thường.

Ngôn Tu Linh nghe thấy hắn nói, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt rồi ư?! Không có khả năng. Hắn không hề hạ lệnh bắt Tư Đồ Cảnh Hạo, mà lúc này, ngoại trừ hắn ra còn ai đi bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo?! Trong mắt lướt qua chút ngưng trọng, Ngôn Tu Linh lạnh mặt nói: "Hừ! Nếu ta thật sự muốn làm như vậy thì đã ra tay từ sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ?! Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể ngăn được ta?!"

Ngữ điệu lạnh lùng, khí phách và ngạo khí trong đó không hề thua Tư Đồ Cảnh Diễn.

Hạo Nguyệt hơi rùng mình. Đúng vậy, nếu Ngôn Tu Linh thật sự muốn ra tay cũng không cần cùng Tư Đồ Cảnh Diễn bắt Nam Cương, đã có thể động thủ từ lâu. Hơn nữa, nếu Ngôn Tu Linh thật sự là kẻ đê tiện, thì đã có thể cùng Nam Cương hợp lực.

Huống chi lấy quan hệ của Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu hắn thực sụ là kẻ đê tiện, hắn muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ đã ra tay, hà tất phải dùng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp.

Con ngươi Hạo Nguyệt dần dần khôi phục bình tĩnh. Là hắn kích động. Không phải Ngôn Tu Linh! Nhưng mà ngoại trừ Ngôn Tu Linh còn ai ở phía sau bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo nữa đây?! Hắn thật sự nghĩ không ra.

"Nếu trẫm thật sự muốn ra tay thì lúc này muốn lấy tính mạng của ngươi, sẽ là đả kích không nhỏ với sĩ khí của quân đội Thiên Mạc!" Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, ý cảnh cáo trong mắt nồng đậm. Nếu cái tên Hạo Nguyệt này không biết điều thì hắn cũng không ngại động thủ. Hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự có giao tình, nhưng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng tha thứ kẻ dưới vô lễ.

Hạo Nguyệt nghe lời của Ngôn Tu Linh nói, đột nhiên tỉnh ngộ, hắn đã làm chuyện kích động thế nào, hắn làm sao đây?! Là vì lo lắng Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên ra tay sao?! Hóa ra là vì sợ hãi.

Hắn cực kì hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn. Nếu như chuyện này thật sự do Ngôn Tu Linh phái người ra tay, nếu như làm tổn thương Tư Đồ Cảnh Hạo, có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ bỏ qua cho Ngôn Tu Linh, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Thanh Liên, đến lúc đó, Thanh Liên nhất định sẽ sống không bằng chết.

Hắn là vì lo lắng cho tình cảnh của Thanh Liên sao. Làm sao có thể chứ. Hắn một lòng muốn phụ tá Hoàng thượng trở thành minh quân có một không hai, như thế nào lại lo lắng cho an nguy của mộ nữ tử?!

Thu lại tâm tình, Hạo Nguyệt cười lễ độ, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh, nói, "Là Hạo Nguyệt đã mạo phạm."

Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt là thủ hạ đắc lực của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn cũng hiểu biết về Hạo Nguyệt. Người này luôn luôn bình thản, giống như không có gì có khả năng dao động cảm xúc của hắn, nhưng mà, vừa rồi hắn thực sự tức giận.

Hắn không hề cho là do nguyên cớ. Bởi vì vừa rồi trong mắt Hạo Nguyệt rõ ràng có trách cứ và lo lắng. Trách cứ hắn có thể lý giải nhưng còn lo lắng, là gì lo lắng cho người nào!?

Nhìn bóng dáng Hạo Nguyệt lướt đi, Ngôn Tu Linh thâm trầm, nhíu mày, lại gia nhập đội quân chém giết.

Chiến trường. Chưa từng có nhân từ. Đao kiếm không có mắt. Bốn phía đều giống như Địa Ngục.

Áo giáp sắt đen cùng máu tươi đỏ rực. Đen và đỏ đan xen. Thuần túy như vậy, nhưng cũng nặng nề. Nặng nề làm cho người ta không thở nổi. Nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tươi. Máu này, có của kẻ địch, cũng có của người một nhà.

Càng giết, càng cảm thấy vô cảm. Chỉ còn ý niệm duy nhất là chém ngã tất cả kẻ địch, mới có thể sống sót.

Trận chiến đấu này. Không có mưu lợi, không có mưu kế. Là khảo nghiệm thuần túy. Máu tươi cơ hồ nhuộm đỏ cả đất đai. Mà cuối cùng dưới tay Lâm Vị hung ác, phòng tuyến cuối cùng của kinh thành Thiên Mạc đã bị phá vỡ.

Lâm Vị còn dư lại một trăm vạn đại quân tiếp viện. Kinh thành Thiên Mạc chỉ có mười vạn quân mà thôi.

Một trăm vạn đối với mười vạn. Có thể nói không thể địch nổi.

Tuy rằng quân đội Thiên Mạc có được vũ khí tối thượng, là quân đội tinh anh nhưng một trăm vạn lính Lâm Vị cũng không phải ăn cơm nhão. Huống chi Ngôn Tu Linh cũng không phải nhân vật đơn giản. Ngay cả Vận Hân và Hạo Nguyệt cũng không còn cách nào.

Mà ngay lúc này, Tư Đồ Cảnh Hạo lại bị bắt giữ. Kinh thành Thiên Mạc dường như đã rơi vào hỗn loạn. Lòng dân đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Xong rồi xong rồi! Lâm Vị đánh tới rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!"

"Trời ơi! Nghe nói Hoàng thượng biến mất rồi! Chẳng lẽ là bị người của Lâm Vị giết?!"

"Ta không muốn chết! Quên đi, nhanh đầu hàng đi."

"Được rồi được rồi! Chúng ta mau chạy đi. Nếu không đến khi binh lính Lâm Vị đuổi đến, tất cả chúng ta đều chết hết!"

Dân chúng hỗn loạn thành một đoàn. Mà lúc này trong hoàng cung Thiên Mạc cũng không khá hơn chút nào.

"Sao Lục Vương Gia có thể bị bắt đi?" Hạo Nguyệt mang theo áp lực vô hình nhìn Thanh Trúc, sắc mặt vô cùng ôn hòa, chỉ là đằng sau ôn hòa che giấu sự nghiêm túc.

Trên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của Thanh Trúc hiện lên một chút tự trách và buồn bực: "Là Hồng Hạnh!"

Hồng Hạnh??! Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên một chút kinh ngạc. Không phải Hồng Hạnh thay vào vị trí của Hồng Mai trở thành một trong Tứ Đại Hộ Pháp sao?! Sao có thể bắt cóc Tư Đồ Cảnh Hạo?!

"Xảy ra chuyện gì?" Hạo Nguyệt nhíu mày hỏi hắn không hiểu rõ ràng lắm về chuyện tình của Tư Đồ Cảnh Diễn và Mị Huyết Lâu nhưng hắn vẫn hiểu được hoàng thượng tuyệt sẽ không dùng người có thân phận không rõ ràng. Nếu Hồng Hạnh có thể ngồi lên vị trí Tứ Đại Hộ Pháp thì tất nhiên là người hoàng thượng tin tưởng, vậy sao lúc này lại làm như vậy?!

"Thuộc hạ không biết." Thanh Trúc lên tiếng. Hắn thật sự không biết vì sao Hồng Hạnh lại đột nhiên làm như vậy. Thời gian Hồng Hạnh ở Mị Huyết Lâu cũng không ngắn, hơn nữa nàng ta còn là biểu muội của Hồng Cúc, quan hệ thân mật, bởi vì Tư Đồ Cảnh Diễn tuyển chọn người tài nên Hồng Hạnh mơi tiếp quản vị trí của Hồng Cúc.

Trước đây Hồng Hạnh cũng là trung thành tận tâm với Mị Huyết Lâu, không có hành động gì bất thường, không biết vì sao lúc này lại bất thình lình bắt cóc Tư Đồ Cảnh Hạo.

"Phong tỏa tin tức. Nói với dân chúng hoàng thượng chỉ rời kinh điều binh. Nói với đại thần rằng hoàng thượng lập tức trở về, tự giải quyết chuyện của Lục Vương Gia. Lập tức triệu tập toàn bộ thế lực của Mị Huyết Lâu, cần phải giải cứu Lục Vương Gia!" Hạo Nguyệt nghe Thanh Trúc trả lời, khẽ chau mày lại, khuôn mặt lạnh lẽo liên tiếp ra lệnh.

Một chuỗi lệnh liên tiếp gần như không hề trải qua bất kỳ suy nghĩ nào. Tuy nhiên lại nói hết được những chuyện cần làm trong lúc này. Không hổ là nhân tài do Tư Đồ Cảnh Diễn bồi dưỡng ra.

"Thừa Tướng, Lục Vương Gia trở lại!" Một tiểu thái giám vội vàng hấp tấp chạy tới báo cáo.

Trong mắt Hạo Nguyệt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, đôi tai khẽ giật giật, khóe môi cong lên thành nụ cười nói: "Ta biết rồi. Tất cả các ngươi lui xuống"

Toàn bộ thị vệ và tiểu thái giám lui ra, sau lưng Hạo Nguyệt nhảy ra một thiếu nữ mặc áo hồng, khuôn mặt khả ái như trẻ nhỏ mang theo nụ cười trong suốt: "Hạo Nguyệt, ta giúp ngươi cứu Tư Đồ Cảnh Hạo, ngươi nợ ta một ân tình!"

"Ngươi biết Lục Vương Gia ở nơi nào hay sao?!" Trong đôi mắt Hạo Nguyệt mơ hồ xuất hiện một chút dịu dàng và ý cười mà ngay cả chính hắn cũng không biết, bình tĩnh nhìn Thanh Liên.

Thanh Liên chu miệng, đôi mắt trong nước hồ nhẹ nhàng chuyển mộ cái, không chút để ý nói: "Ta đã làm xong hết việc chủ nhân giao phó rồi. Không có việc gì nên đi dạo trong cung, vừa đúng lúc thấy nữ nhân kia bắt Tư Đồ Cảnh Hạo ta liền đuổi theo."

Hạo Nguyệt nhìn dáng vẻ dễ thương của Thanh Liên, khóe môi không tự chủ cong lên thành nụ cười dịu dàng, đang muốn lên tiếng hỏi tiếp đã xảy ra chuyện gì thì truyền tới tin tức quân đội Lâm Vị đã đến dưới cổng thành quốc đô.

Sắc mặt Hạo Nguyệt lập tức trầm xuống, vội vội vàng vàng chạy về phía tường thành. Thanh Liên nhìn bóng lưng Hạo Nguyệt rời đi, chân mày khẽ nhăn lại. Nàng vẫn hi vọng ca ca có thể giành được thiên hạ, nhưng mới vừa rồi không biết tại sao nàng lại lo lắng Hạo Nguyệt sẽ thất bại.

Trong lòng thật mâu thuẫn. Sao nàng có thể có ý nghĩ đó chứ?! Không phải nàng rất ghét tên Hạo Nguyệt đáng chết này sao, nhưng tại sao nàng lại lo cho hắn! Mặc kệ, theo sau hắn xem một chút vậy.

"Bây giờ mở cổng thành đầu hàng. Nhất định trẫm sẽ đối xử tử tế với tất cả hàng tướng (*)." Ngôn Tu Linh một thân áo giáp màu đen, trong mắt mang theo thiết huyết khiến gương mặt con nít đáng yêu của hắn tràn đầy vẻ cương nghị.

(*) hàng tướng: Tướng sĩ đầu hàng.

Vận Hân đứng trên cổng thành, trên khuôn mặt hiện lên sự quyết tuyệt, lạnh lùng nói: "Thà chết cũng không hàng!"

Thà chết cũng không hàng! Thà chết cũng không hàng!

Trong quân đội lập tức có tiếng phụ họa. Những tiếng hô "Thà chết cũng không hàng" truyền đi xa, vang tận mây xanh.

Ngôn Tu Linh khẽ híp mắt, trong mắt hiện lên một tia ngoan tuyệt, bây giờ Tư Đồ Cảnh Diễn đang trên đường trở về, hắn phải lập tức đánh bại đô thành của Thiên Mạc nếu không tất cả sẽ hỏng hết.

“Nếu các ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì đừng trách trẫm không khách khí!” Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên một tia khắc nghiệt: “Trẫm…”

Ngôn Tu Linh còn chưa nói hết thì một giọng nói từ tính tràn đầy khí phách đế vương truyền tới: “Tu Linh muốn làm gì vậy?!”

Mọi người nghe được câu nói này đều không tự giác dời tầm mắt về nam tử vừa nói chuyện. Nam tử kia toàn thân hồng y, đỏ tươi chói mắt khiến người khác không thể di dời tầm mắt.

Trên gương mặt hoàn mỹ là ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt đen như mực mang theo một cỗ sức mạnh vô hình, khi ánh mắt ấy phóng tới, tất cả mọi người đều bị đôi mắt ẩn chứa khí phách đế vương kia chấn nhiếp.

Khoé miệng nam tử hồng y là nụ cười tuỳ ý, phóng ngựa chạy về phía trước. Động tác ưu nhã cao quý không nói thành lời, dường như trong lúc phất tay cũng tràn đầy quý khí và khí phách tự nhiên thiên thành.

Phía sau hắn là một thiếu nữ toàn thân áo đỏ tuyệt diễm. Thiếu nữ kia có làn da tinh xảo như ngọc, ngũ quan tuyệt mỹ, khoé miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, dường như linh khí của đất trời đều ngưng tụ lại, đẹp như vậy, xinh như vậy giống như không có thật.

Hai người một trước một sau phóng ngựa tiến đến, giống như tiên trên trời giáng xuống nhân gian. Nếu nói hai người kia như ảo mộng mỹ lệ thì quân đội thiết giáp phía sau bọn họ chính là sự bức bách trắng trợn.

Trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một chút kinh ngạc. Nhanh vậy sao, Tư Đồ Cảnh Diễn trở về nhanh như vậy, trước đó vài ngày rõ ràng hắn còn ở Nam Cương, coi như hắn đuổi ngược trở lại, lại thêm đội quân đông như vậy, sao có thể trở về đây nhanh như vậy??!

“Chẳng lẽ Cảnh Diễn không thấy sao?! Ta đang công thành.” Ngôn Tu Linh nhướng mày, trong đôi mắt sáng màu hiện lên một tia quyết tuyệt, khoé miệng hiện ý cười, thản nhiên nói.

Hỏi như gió nhẹ nước chảy, đáp bình tĩnh thong dong. Đây chính là sự cạnh tranh giữa hai cường giả, hoặc là một cuộc tranh đấu giữa hai bằng hữu tri kỉ.

Không âm mưu quỷ kế, không cạm bẫy. Chỉ có đàm phán đối đáp, chỉ có đối đầu quang minh lỗi lạc.

Ngôn Tu Linh nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn hiểu, Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối không có khả năng mang toàn bộ hơn một triệu quân lính về. Tối đa cũng chỉ có thể mang theo mười vạn binh mã mà thôi. Cộng thêm mười vạn binh mã thủ thành, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi vạn binh mã. Mà hắn có một trăm vạn binh mã, muốn đánh bại quốc đô Thiên Mạc cũng không phải là việc gì khó.

Khi đó, binh mã của hắn sẽ tăng lên nhiều. Cho dù là quân đội trung thành tinh nhuệ đi nữa ắt cũng sẽ có người đầu hàng. dღđ☆L☆qღđ Trước lựa chọn giữa sự sống và cái chết, có thể khẳng khái chọn cái chết cũng chỉ có một số ít người. Về điểm này, hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn đều hiểu rõ.

Chỉ cần bây giờ hắn có thể đánh bại đô thành của Thiên

Mạc, lực lượng của hắn sẽ tăng vọt, mà Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ mất đi hai mươi vạn binh lực, còn dư lại cũng chỉ có một trăm bốn * mươi vạn binh lực. Hắn lấy một trăm hai mươi vạn chống lại một trăm bốn mươi vạn, cho dù có vẻ khó khăn nhưng cũng không phải không có cơ hội thắng. (Thực ra chỗ này là 150, mình tra convert và tiếng Trung kĩ lắm rồi nhưng thấy câu trên và câu dưới không khớp nhau nên mình để 140)

"Tu Linh, ngươi cảm thấy có thể đánh bại sao?" Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như cũ, nụ cười tà mị nơi khóe miệng, câu hỏi này tựa như đang nói chuyện cùng một người bạn. Chỉ là câu hỏi này mặc dù là câu hỏi nhưng lại hàm chứa sự khẳng định.

Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong đôi mắt đen như mực kia không hề có một tia dao động nào, nhưng hắn thấy dược sự tự tin và quyết đoán trong đó.

Tư Đồ Cảnh Diễn tự tin khoe khoang, điểm này hắn vẫn luôn biết. Chỉ là khi Tư Đồ Cảnh Diễn đối đầu với hắn vẫn luôn cẩn thận, hiện tại lại khinh thường như vậy, đến tột cùng là hắn có phân lượng gì. Theo mật thám của hắn hồi báo, Tư Đồ Cảnh Diễn để lại một ít binh mã trân thủ Nam Cương, chỉ mang về một trăm năm mươi vạn quân đội mà thôi, mà đi trước cũng chỉ có mười vạn binh mã này thôi.

Rốt cuộc tại sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại tự tin như vậy?! Hừ! Muốn dựa vào đó để lừa dôi, trì hoãn thời gian sao?! Ngôn Tu Linh hắn sao có thể cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội này được? Phải biết nếu thời gian kéo dài một chút, phần thắng của Thiên Mạc liền lớn thêm một chút, thất bại của Lâm Vị cũng lớn thêm một phần.

"Có thể hay không, nhìn liền biết." Ngôn Tu Linh cong khóe môi, đôi mắt trong suốt không chút cố kị nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, từ từ nâng tay lên ra dấu tay công thành.

"Chẳng lẽ Tu Linh không lo lắng cho đô thành của Lâm Vị?!" Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch miệng nâng lên nụ cười tà mị, đôi mắt đen như mực mang theo vài phần chắc chắn.

Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi. Đô thành của Lâm Vị?! Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì?! Để có thể mau chóng đánh bại Thiên Mạc, hắn mang theo gần như toàn bộ binh lực của Lâm Vị. Hiện tại đô thành của Lâm Vị gần như không có phòng bị.

Nhưng không phải hắn không suy tính đến việc Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ đánh lén. Chỉ là hắn đã điều tra qua rồi, trừ mười vạn binh mã Tư Đồ Cảnh Diễn để lại quốc đô Thiên Mạc cùng với một ít quân đội cần thiết thì toàn bộ lực lượng khác đều đã đưa đến Nam Cương, chuẩn bị tấn công Nam Cương.

Nam Cương ở phía Nam Thiên Mạc, Lâm Vị ở phía Bắc Thiên Mạc, một Nam một Bắc, Tư Đồ Cảnh Diễn không thể điều động quân đội đi lên thổ quốc Lâm Vị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không hề lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Vị chút nào. Chỉ là hiện tại Tư Đồ Cảnh Diễn nói những lời này rõ ràng là có ngụ ý, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

"Đô thành của Kỳ Nguyệt cách Lâm Vị rất gần đấy." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên thành nụ cười nhạt, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút ánh sáng.

Lúc đầu lưu lại đô thành Kỳ Nguyệt là để cứu giúp một ít dân chúng Nhưng khi Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định tranh đoạt thiên hạ nàng liền hiểu rõ, đô thành của Kỳ Nguyệt có tác dụng rất lớn.

Vì vậy nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn âm thầm điều động mười vạn binh mã đến đô thành Kỳ Nguyệt. Dĩ nhiên, đây đều là âm thầm di chuyển.

Ngôn Tú Linh vẫn mải chú ý tới động tĩnh Thiên Mạc, đề phòng sơ suất với Kỳ Nguyệt mới có thể để Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch thừa cơ.

Vừa nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt của Ngôn Tu Linh liền thay đổi. Đáng chết! Vậy mà hắn lại quên mất đô thành Kỳ Nguyệt. Khi đó hắn vẫn cho rằng Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ vì sủng ái Thẩm Thiển mạch nên mới để lại một vài thành trì, hắn thậm chí còn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vì tình yêu mà lưu lại mối họa này là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Nhưng không ngờ, hành động mà ban đầu hắn cho rằng cực kì ngu xuẩn thế nhưng bây giờ lại trở thành lá bài chủ chốt của Thiên Mạc.

Đô Thành Kỳ Nguyệt xác thực rất gần Lâm Vị. Nhưng là dựa vào đô thành Kỳ Nguyệt thì dấu không được bao nhiêu binh mã. Nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn, mà mười vạn binh mã đối với Lâm Vị lúc bình thường căn bản không tính là gì. Nhưng hiện tại, mười vạn binh mã này lại là một điểm trí mạng.

"Cảnh Diễn, quả nhiên là mưu lược hay." Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi sau đó nhanh chóng thu lại, cao thủ trong lúc chơi cờ, nếu để đối phương nhận ra bất kì cảm xúc dao độn nào đều có thể là một tổn thương trí mạng. Đôi mắt Ngôn Tu Linh âm trầm, không chút để ý nói: "Có điều, cho dù vậy thì có thể như thế nào??!"

Cho dù như thế, vậy thì như thế nào?! Đúng vậy. Nếu như bây giờ hắn có thể công chiếm quốc đô Thiên Mạc, thì đồng nghĩa với việc có được nửa giang sơn của Thiên Mạc, đến lúc đó trực tiếp phái binh lực ở nơi gần Lâm Vị nhất hỏa tốc đến cứu viện, nhất định có thể tới kịp lúc.

Tư Đồ Cảnh Diễn điều đi Đô thành Kỳ Nguyệt cũng không quá mười vạn quân đội. Lâm Vị bây giờ mặc dù binh lực trống không, nhưng nếu điều cả binh lực tăng cường cũng có thể có được năm vạn. Năm vạn đấu với mười vạn, mặc dù không phải là đối thủ, nhưng muốn cố thủ trong một thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề.

Huống chi Đô thành Lâm Vị phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Cửa thành làm bằng sắt càng thêm vững vàng. Căn bản là không thể dễ dàng như vậy bị công.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong tròng mắt biến ảo của Ngôn Tu Linh, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn là nụ cười tà mị như cũ, giọng điệu nhàn nhạt tiếp tục nói, "Tu linh cho dù ngươi có thể tới cứu viện kịp?! Nếu ta bày ra một bước cờ này, xem ngươi phả giả như thế nào?! Mười vạn binh mã ngươi không sợ, nhưng mười vạn binh mã có lợi khí chém sắt như chém bùn, ngươi cảm thấy thế nào?!"

Ngôn Tu Linh nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt lần nữa chìm xuống. Mười vạn lợi khí chém sắt như chém bùn?! Quan hệ giữa Huyền Lâu cùng cùng Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, hắn cũng đại khái biết một chút. Người khác không làm được, nhưng nếu như có Thất Tuyệt Sơn Trang, muốn có được mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, hình như cũng không phải là không thể nào.

Nếu quả thật là như thế này, có mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, thực lực của mười vạn quân đội này so ra có thể nói là vượt qua hai mươi vạn quân đội, như vậy năm vạn quân đội thủ thành, sợ rằng không thủ được bao lâu.

Mà Đô thành Thiên mạc mặc dù hắn có ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn có địa lợi nhân hòa, lấy hai mươi vạn đối với một trăm vạn, cũng có thể kiên trì một đoạn thời gian, đợi đến lúc viện quân đến đây, tỷ lệ thắng của Lâm Vị thì càng nhỏ.

Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng điều quân trở về. Diệt mười vạn quân đội Kỳ Nguyệt, cũng cố Bán Bích Giang Sơn đã tấn công xong. Nhưng nói như vậy, chính là cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, một khi cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, đó là chuyện rất đáng sợ.

Nếu bây giờ hắn trở về, như vậy thế lực Lâm Vị sẽ hơi kém với thế lực Thiên Mạc, một khi chờ Tư Đồ Cảnh Diễn đem tất cả an bài xong, trở lại tấn công Lâm Vị trước, khi đó sẽ nắm chắc phần thua.

"Tu Linh, chẳng lẽ còn không hiểu. Ngay từ lúc ta xuất hiện ở chỗ này, ngươi cũng đã thua rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sự giãy giụa trong tròng mắt Ngôn Tu Linh, khóe môi hàm chứ nụ cười khí phách, gằn từng chữ nói.

Đôi mắt Ngôn Tu Linh khẽ lóe sáng. Khe khẽ cắn môi. Có chút không cam, cũng có chút sáng tỏ.

Tư Đồ Cảnh Diễn nói không sai. Ngay thời điểm Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo quân đội Nam Cương chạy về, hắn cũng đã thua. Cho dù có đối đầu tiếp nữa, cũng chỉ là hai bên cùng tổn hại.

Tiếp tục chống lại. Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định sẽ thắng, nhưng lấy thực lực của hắn, Tư Đồ Cảnh Diễn cho dù muốn thắng, cũng nhất định là thắng thảm. Như vậy thiên hạ lúc đó, thật sự chính là dân chúng lầm than. Hắn thật sự là muốn thiên hạ, nhưng hắn không muốn một thiên hạ dân chúng lầm than.

Nếu là dân chúng lầm than, Thiên hạ này đạt được có ích lợi gì?! Hắn Ngôn Tu Linh tuyệt đối không phải là một người không chấp nhận thua cuộc, một khi đã thua, hắn sẽ thoải mái thừa nhận, mà không phải là loại người lấy phương thức diệt mình diệt người để đầu đến cùng. Hắn từ trước đến giờ luôn chấp nhận thành bại.

Chinh chiến thiên hạ, trọng yếu nhất, không phải là quyền thế cao cao tại thượng, mà là gặp được đối thủ, quá trình cùng đối thủ giao tranh với nhau. Có thể gặp được một đối thủ như Tư Đồ Cảnh Diễn, có thể triển khai một trận tranh giành thiên hạ đầy kịch tính thư sướng như vậy, cuộc đời này hắn không hối tiếc.

Trầm mặc hồi lâu. Toàn bộ chiến trường Thượng Đô an tĩnh chỉ còn lại tiếng gió. Bọn lính muốn động, lại chưa từng động. Chỉ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy. Hồng Y như máu, màu đen áo giáp như đêm. Đang trong lúc mọi người cho là cục diện sẽ vẫn cứ tiếp tục như vậy, Ngôn Tu Linh chậm rãi lên tiếng.

"Ta thua." Chỉ hai chữ. Lại mang theo lực lượng thiên quân.

Âm thanh cũng không vang. Lại gằn từng chữ truyền vào trong lỗ tai mỗi người.

Binh sĩ Thiên Mạc sôi trào. Trên mặt đều lộ ra vui mừng không thể tin. Hoàng đế Lâm Vị lại nói là hắn thua? ! Nhưng rõ ràng là trăm vạn đại quân Lâm Vị đang tiếp cận !

Binh sĩ Lâm Vị đều lộ ra vẻ mặt không giảng hoà không cam lòng. Mới vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn nói, bọn họ cũng nghe thấy, nhưng bọn họ cảm thấy bọn họ có đủ năng lực đi đánh ít nhất một trận!

"Hoàng thượng! Chúng ta không phải hạng người ham sống sợ chết. Là chiến sĩ, nên chết ở trên chiến trường! Xin hoàng thượng cho phép chúng ta cùng quân đội Thiên Mạc một trận tử chiến!" Đại tướng quân Hàn Dương của Lâm Vị thân thể thẳng tấp quỳ gối trước mặt của Ngôn Tu Linh chờ lệnh.

Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn lướt qua Hàn Dương. Hàn Dương đi theo bên cạnh hắn cũng đã lâu rồi. Là một người chỉ toàn dùng đến cơ bắp. Hắn làm sao không hiểu trong lòng của Hàn Dương có... Ý định gì chứ.

Hắn không phải sợ, cũng không phải là không dám chiến. Chỉ là hắn biết, nếu đánh trận đánh này, chịu khổ sẽ chỉ là dân chúng. Hắn là một Đế Vương, dân chúng thiên hạ này, đều là con dân của hắn, hắn không muốn vì sự kiêu ngạo của bản thân mình, lại khiến cho thiên hạ lê dân chịu khổ.

Trận chiến tranh giữa Lâm Vị cùng Thiên Mạc nếu là đến. Như vậy chính là lấy thiên hạ của hai nước ra tỷ thí, tất nhiên sẽ bị chiến tranh hủy diệt. Huống chi cuộc chiến tranh này, hắn không nắm chặt phần thắng.

"Rút quân!" Ngôn Tu Linh không giải thích gì. Dù sao những suy nghĩ như vậy, không phải ai cũng có thể hiểu được. Hắn chỉ là lạnh lùng ra lệnh.

Lâm Vị quân đội mặc dù trong lòng có không cam lòng, nhưng không người nào dám làm trái với lệnh của Ngôn Tu Linh.

"Tu Linh. Ta không nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Ngôn Tu Linh, thưởng thức trong ánh mắt không che giấu chút nào. Không hổ là đối thủ của hắn, quả nhiên không nhìn lầm Ngôn Tu Linh. Thắng được, thua được, kẻ đi tranh giành thiên hạ này, vốn nên như thế.

Ngôn Tu Linh chẳng hề để ý nhún vai một cái, cười nói, "Ta không nói muốn đem thiên hạ tặng cho ngươi ."

Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhanh chóng thoáng qua vài tia cảm xúc, nhanh đến nổi làm cho người ta không kịp nữa bắt. Cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ, "Ta cũng bị ngươi tính kế rồi."

Binh sĩ bốn phía nghe bọn họ đối thoại đều không rõ ràng lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh rốt cuộc là ý gì. Nhưng khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cũng giương lên nụ cười.

Ý của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh, người khác không hiểu, nàng lại hiểu. Ngôn Tu Linh có ý là, hắn hiện tại mặc dù lựa chọn rút quân không cận chiến với Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng lại không có nói muốn đem Lâm Vị chắp tay nhường cho. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thiên hạ có thể, như vậy thì tới tấn công Lâm Vị đi.

Chỉ là Ngôn Tu Linh hắn không muốn thiên hạ dân chúng chịu

khổ, không muốn đánh trận đánh này, thì Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể nguyện ý tới phát động cuộc chiến tranh đó chứ.

Mặc dù Ngôn Tu Linh nói hắn thua, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có thắng. Bởi vì hôm nay như cũ là phần hai, kẻ cả thực lực của Thiên Mạc có mạnh hơn, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thể dưới tình huống như thế mà phát động chiến tranh. Thiên hạ không quy về một người, nhưng cũng chưa có thắng lợi.

"Nếu là ngày trước, ta nhất định không để ý nhiều như vậy, mà chiếm lấy Lâm Vị. Chỉ là hôm nay, thiên hạ của ta, cũng chỉ cần như vậy mà thôi." Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên nụ cười tà mị, nói với Ngôn Tu Linh, ánh mắt cưng chìu rơi trên người Thẩm Thiển Mạch.

Thiên hạ, cho tới nay đều là tâm nguyện của hắn. Nếu đổi lại là trước đây, hắn tất nhiên sẽ không dừng tay như vậy, mà sẽ dùng hết các loại biện pháp để đạt được thiên hạ thống nhất, chỉ là hôm nay hắn đã có Thẩm Thiển mạch, cần gì lại tiếp tục muốn thiên hạ nữa chứ.

Ngôn Tu Linh thật sâu nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn thê nhưng vì phần tình yêu này, cả thiên hạ đều không để ý?! Hắn có thể nhìn ra được, Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy, cúng chính là thật sự nghĩ vậy. Trong mắt hắn, đã không có loại tham muốn giữ lấy cực mạnh cùng khí phách của ngày trước. Trong lòng của hắn, đã có một điểm mềm mại thiên hạ đối với hắn có lẽ thật sự đã không còn ý nghĩa lớn như vậy nữa.

"Nhưng mà ta sẽ không bỏ qua." Ngôn Tu Linh nói từng chữ. Hắn chưa bao giờ yêu. Cũng không hiểu cảm thụ của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn chỉ biết, thiên hạ này, hắn sẽ không bỏ qua. Kể cả hiện tại cho dù hắn thừa nhận trong trận chiến tranh này hắn đã thua bởi Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha thiên hạ.

Hiện tại thực lực Lâm Vị không bằng Thiên Mạc, không có nghĩa là vĩnh viễn đều như vậy. Hắn chỉ mới hai mươi tuổi, hắn còn rất nhiều thời gian, nhiều thời gian để tới tranh đoạt thiên hạ này.

"Tốt. Ta chờ ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn bình tĩnh nhìn Ngôn Tu Linh. Trong mắt mang theo chắc chắn cùng khí phách, cũng mang theo sụ thưởng thức giữa bạn bè.

Giờ phút này quân đội Lâm Vị đã hoàn toàn chỉnh đốn tốt hàng ngũ. Ngôn Tu Linh cũng không quay đầu lại phóng ngựa rời đi, khôi giáp màu đen từ từ hóa thành một điểm đen nhỏ bé.

Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch vào thành. Toàn bộ bách tính đều hoan hô. Vốn cho là Ngày Tận Thế, không nghĩ tới, trận chiến này không cần đánh cũng được giải quyết hòa bình.

Đối với dân chúng mà nói, không có ai thắng ai thua, chỉ có không đánh trận, chỉ có cuộc sống hòa bình.

"Thật tốt quá! Ta còn tưởng rằng lần này chết chắc!"

"Hòa bình vạn tuế! Hòa bình vạn tuế!"

"Thật may là hoàng thượng đã trở về, nếu không chúng ta nhất định phải chết!"

"Ai, nếu là về sau cũng không có chiến tranh thì tốt biết bao nhiêu! Ta thật sự là ghét cái loại cảm giác lo lắng hãi hùng này!"

Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch một đường hồi cung, nghe được không ít nghị luận của dân chúng. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch đã hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chú ý tới, đôi mắt đen như mực hơi rung nhẹ.

Thống nhất thiên hạ, chính là vì để cho thiên hạ không còn chiến loạn, khiến bách tính muôn dân an cư lạc nghiệp. Nhưng nếu là vì nhất thống thiên hạ, tạo thành chiến tranh hủy diệt, khiến bách tính không có chỗ ở cố định, trả giá cao như vậy có thể là quá lớn hay không.

"Phía trước truyền tin cho ta, nói Cảnh Hạo bị giam cầm là chuyện gì xảy ra?!" Tư Đồ Cảnh Diễn vừa vào cung liền nhíu mày hỏi. Hắn phái Thanh Trúc cùng Hồng Hạnh bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo, còn có người có thể uy hiếp đến Tư Đồ Cảnh Hạo?

Hạo Nguyệt chắp tay nói, "Là Hồng Hạnh. Về phần tại sao, vẫn còn chưa rõ. Là Thanh Liên cứu Lục vương gia. Hôm nay Lục vương gia đã an trí trong cung, Hồng Hạnh cũng bị Thanh Trúc bắt trở lại rồi. Bây giờ đang ở hình phòng."

"Hồng Hạnh?!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, Hồng Hạnh không phải là cô gái thay vị trí của Hồng Cúc sao?! Đó chẳng phải là biểu muội Hồng Cúc sao. Tại sao muốn giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo đây.

"Mang ta đi." Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng lướt qua một chút kinh ngạc. Hồng Hạnh là hắn một tay bồi dưỡng ra, không có lý do gì phản bội hắn. Huống chi sau khi Hồng Hạnh giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không có làm ra hành động gì, trong này nhất định có nguyên do.

Hạo Nguyệt tất nhiên cũng hiểu trong đó có phải có duyên cớ. Cho nên chỉ là đem Hồng Hạnh nhốt lại. Nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn nói, cũng liền mang theo Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch một đường đến hình phòng. Hồng Hạnh đang yên lặng ngồi ở trong hình phòng, mặt trắng bệch không có nửa phần sợ hãi hay bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.