Chương 15.
Nghe tiếng Mị Huyết Lâu khát máu tàn nhẫn đã lâu, nhưng không ngờ, chủ nhân Mị Huyết Lâu lại là một nhân vật kiệt xuất đến vậy. Trong lòng vừa bội phục, lại không khỏi sinh ra vài phần cảnh giác.
Một nhân vật như thế, nếu là bằng hữu thì quá tốt, nhưng nếu là kẻ địch, e rằng thế lực chắc chắn có thể uy hiếp được Thất Tuyệt sơn trang. Người này còn đáng sợ hơn Đường Môn Thiếu Chủ Đường Vân nhiều.
“Không tệ. Suy nghĩ của Mị Huyết Lâu chủ thật tinh tế.” Huyền Lâu thu lại suy nghĩ của mình, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không vui không giận, không sợ hãi không kinh ngạc.
Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt quan sát Huyền Lâu một chút, ngược lại tên Huyền Lâu này có mấy phần khí phách, nếu có thể sử dụng hắn thì tốt, nhưng nếu không thể, dĩ nhiên hắn là một mối họa.
“Ta có thể cứu mẫu thân ngươi. Có điều, đừng quên điều kiện của ta.” Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nói, trong mắt Huyền Lâu lộ ra một tia vui mừng, liếc nhìn mẫu thân vẫn khép chặt hai mắt như cũ, đưa tay ra hiệu mời.
Tư Đồ Cảnh Diễn gạt hồng bào ra, lững thững đi tới trước mặt phu nhân Thất Tuyệt sơn trang, trong mắt vẫn một mảnh thâm trầm bình tĩnh, không ai thấy được trong con ngươi đen như mực ấy rốt cuộc cất giấu thứ gì.
“Cảnh Diễn.” Thẩm Thiển Mạch lên tiếng. Nàng không phải nữ nhân phân vân lương lự, nhưng mà, trong lòng chợt nảy lên như bị đâm một đao.
“Mạch Nhi, đừng lo lắng.” Tư Đồ Cảnh Diễn nghe tiếng gọi của Thẩm Thiển Mạch, ngoái đầu nhìn lại, con ngươi đen nhánh sáng lung linh, lộ ra ánh mắt cưng chiều dịu dàng, nụ cười tà mị nơi khóe miệng cũng biến thành nhu hòa cưng chiều, hồng bào bay phấp phới, nổi bật lên vẻ mê hoặc khác người.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, con ngươi đen nhánh nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn bằng ánh mắt tin tưởng cùng ân cần. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định làm như vậy, nhất định có lý lo của hắn. Nàng sẽ không ngăn cản, nàng sẽ chỉ lẳng lặng ủng hộ hắn.
Trơ mắt nhìn gao găm đâm vào lồng ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy tim mình đau xót, giống như một dao kia đâm trên người nàng. Khóe miệng dứt khoát nâng lên một nụ cười mà lòng đau như cắt. Đây chính là tương giao sao, Cảnh Diễn, nhìn chàng đau, thiếp còn đau hơn chàng vạn lần.
“Đã cho phu nhân ăn hỏa quả phù hợp rồi. Hi vọng Thiếu trang chủ không nuốt lời.” Máu tươi trên ngực Tư Đồ Cảnh Diễn đã ngừng chảy, nhưng vết thương trần trụi trên ngực của hắn vẫn rất đáng sợ.
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch vô cùng tái nhợt, mà nụ cười vẫn tà mị như cũ khẽ cười với Tư Đồ Cảnh Diễn. Trên thế gian này, hình như không có chuyện gì chạy ra khỏi tính toán của hắn, cũng không có gì chi phối được tâm tư của hắn, cho dù là chính thân thể của hắn cũng không được.
“Đa tạ.” Huyền Lâu thấy Tư Đồ Cảnh Diễn trúng một dao ở trái tim vẫn có thể cười nói tự nhiên, không khỏi âm thầm bội phục.
Mặc dù Mị Huyết ảo ảnh không chỉ là võ công hiếm thấy, tác dụng làm miệng vết thương khép lại không cần tranh cãi, nhưng dù sao cũng bị đâm một dao, máu cũng chảy nhiều như vậy.
“Cảnh Diễn, nơi này thật là đau.” Thẩm Thiển Mạch vịn Tư Đồ Cảnh Diễn, sắc mặt nàng cũng không tốt đẹp hơn Tư Đồ Cảnh Diễn là mấy, cố gắng nâng lên một nụ cười khổ, Thẩm Thiển Mạch nói.
Nếu có thể, nàng rất muốn ngăn cản hắn, nàng không muốn thiên hạ, nàng muốn hắn không phải chịu một chút tổn thương nào.
Nhưng thiên hạ lại là thứ hắn muốn nhất. Làm sao nàng nhẫn tâm ngăn cản hắn đây. Nhưng Thẩm Thiển Mạch không hề biết, thiên hạ đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, không thể sánh bằng nàng được.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai nàng, ngón tay vuốt ve da thịt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lộ ra mấy phần đau lòng, nói, “Mạch Nhi ngốc, ta không đau nữa. Nàng xem, máu có chảy nhiều đâu?”
Thẩm Thiển Mạch cúi đầu nhìn y phục Tư Đồ Cảnh Diễn đỏ thẫm như máu, thoạt nhìn như không có vết máu gì cả, nếu không phải vừa rồi nàng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn không chớp mắt, nhìn thấy máu tươi chảy ra, nếu không nàng cũng bị Tư Đồ Cảnh Diễn lừa gạt.
Vết máu trên y phục này, nhất định là chảy rất nhiều máu.
“Cảnh Diễn, đừng lừa thiếp.” Thẩm Thiển Mạch đưa tay nhẹ nhàng chạm vào y phục của Tư Đồ Cảnh Diễn, đây là hồng y đặc biệt, cho dù là dính máu cũng hoàn toàn không nhìn ra, nhưng chạm vào vẫn có thể cảm nhận được vết máu chưa khô.
Tư Đồ Cảnh Diễn nở một nụ cười bất đắc dĩ, giơ tay véo mạnh gò má Thẩm Thiển Mạch, ngoài miệng đùa giỡn nói, “Tiểu Mạch Nhi giảo hoạt, không gì qua được mắt nàng.”
Bàn tay Thẩm Thiển Mạch siết chặt hồng y ướt nhẹp của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi đen nhánh hình như vùng vẫy cùng khổ sở, qua hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói, “Thiếp không hề biết, chàng thích hồng y, là vì lý do này.”
Nàng vẫn cho rằng, Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ thích hồng y vì nó khoa trương và quyền thế. Nhưng không biết, thật ra hồng y này che giấu rất tốt. Nhìn như vậy, hắn mới không bị thương giống như thần để tồn tại thôi. Nhưng mà, dù sao hắn cũng không phải thần, làm sao có thể không bị thương.
Những năm gần đây, hắn bị thương, đau đớn nhiều như vậy, đều ngang ngược dùng một thân hồng y che giấu, không ai thấy được, không ai biết.
“Cái này cũng bị Mạch Nhi nhìn ra.” Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được tiếng thở dài của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt liền thoáng qua một tia ưu sầu, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền bị ánh mắt đen thâm trầm như hắc diện thạch thay thế, khóe miệng lại gợi lên nụ cười tà mị tao nhã tuyệt thế, giống như sự yếu ớt trong nháy mắt đó căn bản không thuộc về hắn.
Hắn là người kiên cường. Cho nên không thể để cho người khác nhìn thấy hắn yếu ớt. Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được thứ mình muốn.
“Cảnh Diễn. Chàng không muốn nói, thiếp không ép chàng.” Thẩm Thiển Mạch khe khẽ thở dài một hơi, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn thẳng vào Tư Đồ Cảnh Diễn.
Ý tứ rất rõ ràng. Nếu chàng không muốn nói, thiếp không ép chàng, nếu chàng nguyện ý nói, chúng ta cùng nhau bắt đầu.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ý tứ trong mắt Thẩm Thiển Mạch, không biết trong lòng là mừng rỡ, cảm động hay còn cái gì khác. Thẩm Thiển Mạch không phải là nữ nhi giỏi biểu đạt tình cảm của mình, có thể nói như vậy, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng biết vị trí của mình quan trọng thế nào trong lòng nàng.
Hắn không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Nhưng mà, điều kinh khủng này đã qua đi, ngay cả hắn cũng không muốn nhớ lại, phải nói cho nàng thật sao?! Hắn không muốn nàng đau cùng hắn. Nhưng hắn hiểu được, Thẩm Thiển Mạch không thích hắn lừa gạt không nói, đã như thế, vậy thì chia sẻ thôi. Mặc kệ vui buồn, mặc kệ sống chết, tuyệt đối không gạt nàng.
“Mẫu phi của ta, là phi tử được phụ vương sủng ái nhất.” Giọng Tư Đồ Cảnh Diễn hơi khàn khàn, không thẳng thắn tà mị như bình thường, nhưng vẫn có một cỗ ma lực, giống như từng câu từng chữ có thể đi vào nội tâm người khác.
“Mẫu phi của ta rất đẹp. Thật sự rất đẹp.” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn hơi nheo lại, mang theo vài phần sương mù mơ màng, khóe miệng nở nụ ngây ngô xao động, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn cười như vậy, ngây thơ mà thuần túy.
Nụ cười ở khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn từ từ ngưng đọng lại, con ngươi giống như hắc diệu thạch cũng dần sắc bén lại, nụ cười càng phát ra yêu dị, trong mắt lộ ra mấy phần châm chọc nói, “Hậu cung Giai Lệ Tam Thiên được Đế Vương sủng ái, không phải là hạnh phúc, mà là độc dược trí mạng! Mẫu hậu lương thiện là thế, như nhược là thế, sao chống lại mưu kế của những nữ nhân kia?!”
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch sâu hơn. Đúng vậy, hậu cung Giai Lệ Tam Thiên là nữ nhân được Đế Vương sủng ái, nếu lòng dạ không có vài phần thủ đoạn, làm sao có thể sống được lâu dài. Hậu cung này, Hoàng thất này, thứ không thể chấp nhận được, chính là lương thiện và ngây thơ!
“Phụ vương sủng ái một người, khiến tất cả nữ nhân trong hậu cung bất mãn. Họ muốn mạng của mẫu phi ta. Không, đâu chỉ có mạng của mẫu phi ta?! Họ còn muốn mạng của ta, mạng của Cảnh Ngọc!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra mấy phần ngoan độc, nụ cười nơi khóe miệng trở nên chua sót cùng giận dữ.
Thẩm Thiển Mạch vươn tay, nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn. Bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn không ấm áp như bình thường, giờ phút này tay hắn mang theo băng giá lạnh thấu xương. Không biết là vì vừa rồi bị thương mất máu, hay bởi vì tâm ma nổi lên.
Thẩm Thiển Mạch có thể cảm nhận Tư Đồ Cảnh Diễn đang kiềm chế sự run rẩy của mình. Đó nhất định là một đoạn quá khứ không thể nào chịu đựng nổi. Cứng rắn như Tư Đồ Cảnh Diễn cũng biết run rẩy và lẩn trốn.
Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của Thẩm Thiển Mạch truyền tới, ánh mắt dần trong sáng lại, gợi lên một nụ cười châm chọc mà dứt khoát, tiếp tục nói, “Họ cùng nhau lập một cái bẫy, muốn đẩy mẫu phi ta vào chỗ chết. Mẫu phi vì không muốn liên lụy tới ta, cầm tay ta, cây đao trong tay ta đâm vào trái tim nàng!”
Cảm xúc của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút bất ổn, nỗi thống khổ trong mắt cũng dần hiện rõ ra, Thẩm Thiển Mạch cơ hồ muốn gọi tên hắn rồi lại im lặng, nhưng âm thanh của Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục.
“Khi đó, ta mới sáu tuổi, ta vùng vẫy không để cho thanh đao đâm vào mẫu phi, nhưng sức lực của mẫu phi lớn đến kì lạ, ta cứ thế trơ mắt nhìn đao đâm vào tim mẫu phi, nhìn vẻ mặt đau đớn không nguôi của người, nhìn máu tươi từ từ chảy ra, nhìn mẫu phi chết trước mặt ta! Mà cây đao giết chết nàng, lại nằm trong tay ta! Là ta, là ta giết chết nàng!” Tâm tình của Tư Đồ Cảnh Diễn bất định, giọng nói cực lực khống chế sự đau thương.
“Cảnh Diễn. Không phải vậy. Không phải như vậy.” Đôi tay Thẩm Thiển Mạch cầm tay Tư Đồ Cảnh Diễn càng kiên định, con ngươi đen nhánh để lộ ra một cỗ sức mạnh khó có thể diễn tả thành lời, nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn, làm hắn cảm thấy trái tim ấm áp. Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, cằm gác lên bả vai nàng, bây giờ hắn giống như một đứa bé bị thương, giọng trầm thấp kể ra những uất ức mấy năm nay, “Lúc phụ vương thấy cảnh tượng ấy, khiếp sợ nói không ra lời. Ta hiểu, phụ vương biết mẫu phi bị hãm hại, nhưng ông ấy cũng bất lực, dù sao thế lực sau lưng những thứ phi kia quá kinh người. Cho nên bắt đầu từ lúc đó, ta thề, ta phải trở nên mạnh mẽ, ta không muốn giống như phụ vương, ngay cả nữ nhân mình yêu quý nhất cũng không bảo vệ được!”
“Cảnh Diễn, thiếp sẽ không để chàng mất đi thiếp đâu.” Thẩm Thiển Mạch ôm lấy thân thể Tư Đồ Cảnh Diễn, an tâm tựa vào trước ngực hắn.
“Mạch Nhi. Ta không cho phép bất kì kẻ nào mang nàng rời khỏi ta.” Lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo sự ngông cuồng cùng chắc chắn, nhưng nhiều nhất, là thâm tình.
“Cảnh Ngọc khi đó mới hơn bốn tuổi, trơ mắt nhìn thấy tất cả, từ đó về sau, hắn liền hận ta. Bất luận ta giải thích thế nào, hắn cũng không để ý đến ta. Phụ vương cũng vì cái chết của mẫu phi mà giận lây sang ta, lạnh nhạt với ta. Những nữ nhân kia càng bỏ thêm đá xuống giếng, tìm mọi cách khi dễ ta. Khi đó, ta gần như ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngày qua ngày, quả thật chẳng bằng con chó! Nhưng ta tự nói với mình, ta không thể chết được! Ta muốn báo thù thay mẫu phi! Ta muốn có được thiên hạ này! Ta muốn bọn chúng phải chịu những tổn thương ta đã từng chịu đựng, ta muốn bọn chúng biết, ta không phải người bọn chúng có thể khinh thường!” Lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo sự cứng rắn lạnh lùng.
“Nhưng mà, thiếp không nhớ Thiên Mạc có một vị hoàng tử tên là Tư Đồ Cảnh Ngọc.” Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nhắc tới cái tên Cảnh Ngọc này nhiều lần, nhưng nàng chưa từng nghe tới cái tên này bao giờ, lần này tới Thiên Mạc, hình như cũng chưa từng nhìn thấy vị vương gia này.
Nhìn dáng dấp, hắn phải là đệ đệ ruột của Tư Đồ Cảnh Diễn, không có lý nào nàng lại chưa từng nghe nói.
“Lúc bảy tuổi hắn đã chết rồi. Cũng chết trong tay ta.” Ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia đau đớn, nụ cười nơi khóe miệng càng chua sót, ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, tự giễu nói, “Có phải rất buồn cười không, người ta yêu thương nhất, người thân nhất của ta, đều chết trong tay ta!”
“Cảnh Diễn.” Thẩm Thiển Mạch không biết nên an ủi Tư Đồ Cảnh Diễn như thế nào. Năm Tư Đồ Cảnh Ngọc chết, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chỉ mới chín tuổi.
Sáu tuổi, bị mẫu thân cứng rắn cầm tay giết chết chính mẫu thân của mình. Chín tuổi, vì tình thế ép buộc cùng bất đắc dĩ, đệ đệ ruột yêu cầu chính mình ra tay giết hắn. Sáu tuổi, chín tuổi. Vẫn còn tuổi hoa, tuổi ngây thơ chơi đùa vô ưu vô lo. Nhưng mà, Tư Đồ Cảnh Diễn đã trải qua những chuyện gì!
“Từ năm chín tuổi ấy, ta đã thề, ta muốn có được thiên hạ. Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Bất luận chuyện gì cũng không ngăn cản quyết tâm đoạt được thiên hạ của ta!” Ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia kiên định, mang theo tự tin ngông cuồng trở lại đúng con người hắn, hồng y dính máu tung bay trong gió, toàn thân hắn tản ra một loại cảm giác cô tuyệt.
Đúng vậy. Ngày trước nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy, sẽ khiến nàng cảm thấy đau lòng. Không hiểu là vì cái gì, tại sao một nam tử tự tin như vậy lại không kiềm chế được, làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Hiện tại, rốt cuộc nàng đã hiểu, bởi vì tự tin quá mức, đến không kiềm chế được, cho nên mới càng có vẻ cô tuyệt.
Cô độc mà tuyệt vọng. Màu máu đỏ tươi, thế giới đỏ ngòm. Ép buộc mình lớn lên trong cô độc cùng tuyệt vọng. Chưa tới hai mươi tuổi, cuộc sống mười năm nay Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ e còn đáng sợ và khổ sở hơn nàng.
Năm năm ở Ma Cung. Mình còn cảm thấy giống như ở trên mũi đao, khổ sở không chịu nổi. Mười năm, một tay lập ra Mị Huyết Lâu, từng bước đoạt được chính quyền Thiên Mạc, tiêu diệt loạn đảng, giết gian phi, loại bỏ gian thần. Mỗi một bước, đều dính vô số máu tươi, máu này là nỗi đau của người khác, lại càng khó làm phai mờ nỗi đau cùng sự tuyệt vọng của Tư Đồ Cảnh Diễn.
“Cảnh Diễn. Thiếp sẽ giúp chàng, giúp chàng có được thiên hạ này!” Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, cho dù nước chảy mây trôi, nhưng trong con ngươi đau lòng cùng kiên định, hình ảnh ấm áp của Tư Đồ Cảnh Diễn in sâu trong lòng nàng.
Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, chỉ ôm chặt Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch tựa vào vết thương trên ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn hoàn toàn giống như không còn cảm giác, chỉ ôm thật chặt Thẩm Thiển Mạch, cứ như là vừa buông tay thì nàng sẽ biến mất.
Mạch Nhi, cả đời này, có thể gặp nàng là may mắn lớn nhất của ta. Ta không cần nàng giúp ta đoạt được thiên hạ này, ta chỉ cần có nàng, cùng ta nắm giữ thiên hạ là được rồi.
Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch, trong lòng yên lặng suy nghĩ, không mở miệng nói ra, hắn cảm thấy lời có lẽ không cần phải nói, nhưng không biết, không nói ra những lời này, khiến hai người phải đi vòng vèo một con đường dài.
“Cảnh Diễn, đừng ôm chặt như vậy. Vết thương của chàng.” Thẩm Thiển Mạch khẽ cựa quậy một chút, tay nàng chạm phải một mảnh ướt át, chắc là Tư Đồ Cảnh Diễn vui mừng nên dùng hơi sức, vết thương lại chảy máu.
Mặc dù Mị Huyết ảo ảnh có thể cầm máu, nhất định có thể khép miệng vết thương lại, nhưng một dao sâu như vậy, không thể nói lành là có thể lành hẳn, chi bằng cẩn thận một chút.
“Không sao. Ta không đau.” Tư Đồ Cảnh Diễn buông lỏng Thẩm Thiển Mạch, nở một nụ cười tà mị, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, nói, “Gần đây Mạch Nhi càng yêu thương ta rồi. Đợi khi chúng ta cứu Cảnh Hạo trở về, mau tổ chức hôn sự thôi.”
“Ai muốn gả cho chàng?! Còn không có Mị Huyết Lâu cho thiếp chơi.” Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, gương mặt hơi ửng hồng, ánh mắt thoáng qua một tia linh động, nhếch miệng bướng bỉnh nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng nói, ý cười nơi khóe miệng không giảm, tiếp tục nói, “Nhưng Mạch Nhi đã gả cho ta một lần rồi. Về lý thuyết, Mạch Nhi đã là thê tử của ta rồi.”
“Không tính.” Thẩm Thiển Mạch chu miệng nói, bộ dạng giống như quỵt nợ. Nàng thừa nhận, mặc dù khí đó là tùy cơ ứng biến, nhưng nếu không phải thật lòng, nàng cũng sẽ không bằng lòng mặc áo cưới ngồi lên kiệu hoa, phải biết rằng, muốn tìm người thay thế nàng ngồi lên kiệu hoa, cũng không phải việc khó khăn gì.
Chương 15 (tt)
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế chẳng qua là nhíu mày, hắn đã sớm biết Mạch Nhi sẽ không nhận, huống chi hắn cũng không muốn việc ấy xen lẫn lợi ích của hôn lễ, điều hắn muốn là một hôn lễ độc nhất vô nhị, là hôn lễ chứng minh cho tình cảm của bọn họ!
"Mạch Nhi. Tư Đồ Cảnh Diễn thật lòng cưới nàng làm mẫu nghi thiên hạ." Tư Đồ Cảnh Diễn nghiêm túc nói, trong đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định.
"Được."
Khéo léo nở nụ cười tươi, dịu dàng lên tiếng. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch cũng tràn đầy nghiêm túc. Mẫu nghi thiên hạ sao. Đây là muốn cho nàng vị trí cao nhất, nhưng mà mẫu nghi thiên hạ này cũng phải có thiên hạ trước không phải sao.
"Tiểu thư!" Giọng nói vui mừng của Thiên Thiên truyền đến, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại đã nhìn thấy một Thiên Thiên và Huyền Minh toàn thân chật vật, hai người này làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là đánh nhau sao? Làm sao lại thành ra như vậy.
Khẽ nhíu nhíu mày, có chút giận trách nói, "Thiên Thiên, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại thành bộ dạng như vậy ?"
"Em và Huyền Minh leo cây, không cẩn thận cùng nhau ngã xuống." Thiên Thiên lè lưỡi một cái, chẳng hề để ý mà nói, Huyền Minh cũng cau mày, mặt uất ức bổ sung thêm một câu, "Là ngươi không cẩn thận lôi ta xuống cùng!"
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy không khỏi bật cười. Thiên Thiên này, vẫn mạo hiểm như vậy, đáng yêu thật đấy.
"Hồng Mai và Thanh Tùng đâu?" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy chỉ có Thiên Thiên và Huyền Minh thì không khỏi hỏi.
"Bọn họ bị thủ hạ của đại ca mang đi chữa bệnh." Huyền Minh cười híp mắt giải thích, khóe miệng còn có lúm đồn tiền đáng yêu.
"Sênh Ca đâu? !" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, giống như từ sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn phá trận thì đã không thấy bóng dáng Sênh Ca đâu cả, Sênh Ca không phải người tự tiện hành động, đi nơi nào rồi.
"Linh linh linh." Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kim loại va chạm nhau, hình như giống như là tiếng chuông, hơn nữa còn lanh lảnh, Thẩm Thiển Mạch nghi ngờ cau mày, không biết đây là âm thanh gì nữa.
Thiên Thiên và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng mang vẻ mặt khó hiểu, chỉ có gương mặt Huyền Minh khẽ thay đổi.
"Thế nào?" Thẩm Thiển Mạch chú ý tới biến hóa trên gương mặt Huyền Minh, nhận thấy đây không phải là âm thanh đơin giản, chắc hẳn là ám hiệu trên Hỏa đảo.
Huyền Minh nhíu mày, nói "Có người kích động hỏa thiên ngũ hành trận ở xung quanh Hỏa quả."
Hỏa thiên ngũ hành trận. Mặc dù không có trận pháp Huyền Thiên và trận pháp Thiên Huyễn khó phá giải như vậy, nhưng nguy hiểm trong đó càng nhiều. Nhất là ở nơi cực dương như hỏa quả này bốn phía bày ra hỏa thiên ngũ hành trận, uy lực càng thêm không thể khinh thường.
Dường như trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống. Người của Hỏa đảo tự nhiên sẽ không tùy ý đụng vào trận pháp này, duy nhất có khả năng là có người xâm lăng. Mà trùng hợp vào lúc này, lại còn đi về phía hỏa quả sợ rằng không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
"Mau dẫn ta đi!" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia ngưng trọng, võ công Sênh Ca tuyệt không giả, nhưng đối với trận pháp cũng không tinh thông, nếu hắn thật một mình ở lại trong hỏa thiên ngũ hành trận chỉ sợ là sẽ có hại. diễn đàn lê quý đôn
Huyền Minh thấy vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch lo lắng, lại nghĩ tới việc Tư Đồ Cảnh Diễn mới vừa rồi còn cứu mẹ của hắn, lập tức cũng không hỏi nhiều, liền mang theo đoàn người Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng chạy tới hỏa quả, nơi được xem là bí mật.
Lúc đoàn người Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn chạy đến thì hỏa thiên ngũ hành trận đã khởi động. Trong trận lửa mạnh dấy lên, giống như luyện ngục vô biên vô tận không thấy tận cùng, mà ở trong lửa lại xen lẫn vô số ám khí. Tất cả những thứ này mặc dù chỉ là ảo tưởng, nhưng giả mà thật, thật mà giả, những thứ này ám khí cùng lửa đang cháy bừng bừng, cái nào là thật, cái nào là giả cũng không ai biết. Cho nên, phải tránh tất cả công kích, nếu không cũng rất có thể vạn kiếp bất phục.
Trong vòng lửa vây áo bào màu đen như ẩn như hiện. Thẩm Thiển Mạch không cần cẩn thận phân biệt, cũng có thể nhìn ra đó là Sênh Ca, mang khí thế băng lãnh riêng mình cùng với võ công của Ma Cung.diễn đàn lê quý đôn
Ở trong trận bóng dáng màu đen như sắp không chống đỡ được nữa, tuy nhiên lại cố gắng từng chút một đi về phía hỏa quả, cũng chính là nơi nguy hiểm nhất trong hỏa thiên ngũ hành trận.
"Sênh Ca! Ngươi không cần mạng nữa sao! Mau trở về!" Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía trận pháp rống lên, nhưng Sên Ca ở trong trận làm sao mà nghe được tiếng của Thẩm Thiển Mạch.
Giờ phút này Sênh Ca đã trúng một mũi ám khí, bản lĩnh cũng không có lanh lẹ như trước nữa, nhưng hỏa quả đang ở trước mắt, sao hắn có thể từ bỏ.
Lúc Hồng Mai bị thương, Sênh Ca đã rời đi làm nhiệm vụ. Tin tưởng Cung chủ có Tư Đồ Cảnh Diễn bảo vệ sẽ không ra chuyện gì, mà hắn phải mau sớm lấy được hỏa quả. Nhưng hắn không biết, sau khi hắn rời đi Tư Đồ Cảnh Diễn và Huyền Lâu đã đạt tới thỏa thậun, nếu không cũng không cần liều lĩnh mạo hiểm như vậy.
"Sênh Ca!" Thẩm Thiển Mạch trơ mắt nhìn một ám khí bắn về phía giữa lưng của Sênh Ca.
Ám khí là thật hay giả, người trong trận không thấy rõ, nhưng ở ngoài trận cũng thấy rất rõ ràng. Sênh Ca và Thẩm Thiển Mạch biết nhau cũng được một năm hai năm rồi, quan hệ tự nhiên cũng rất tốt, sao Thẩm Thiển Mạch có thể trơ mắt nhìn Sênh Ca gặp chuyện không may, lập tức liền nhanh chóng nhảy vào hỏa thiên ngũ hành trận và vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại đối với Huyền Minh nói, "Coi chừng tốt Thiên Thiên!"
Thốt ra lời này, Thiên Thiên vốn là muốn đi theo Thẩm Thiển Mạch vào trận liền bị Huyền Minh kéo lại, không thể động đậy.
"Ngươi buông ta ra! Ta muốn đi theo tiểu thư nhà ta!" Thiên Thiên vừa giãy giụa vừa nóng lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, đồng nhất vào trận không phải là vì phá trận, mà là vì cứu người, trong đó hung hiểm càng thêm khó nói lên lời, sao nàng có thể yên tâm để một mình tiểu thư đi vào đó chứ.
Mà ở lúc bóng dáng màu trắng của Thẩm Thiển Mạch nhảy vào trong đó thì bóng dáng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đi theo nhảy vào hỏa thiên ngũ hành trận.
Sênh Ca khó khăn lắm mới tránh được tấn công giữa lưng, nhưng ám khí vẫn đánh trúng cánh tay trái của hắn. Động tác của hắn lại rõ ràng chậm đi mấy phần, khoảng cách Hỏa quả cũng chẳng qua hai, ba bước, nhưng ám khí và lửa mạnh cũng càng thêm mãnh liệt.
"Hỏa quả." Trên gương mặt lạnh như băng của Sênh Ca thoáng qua một tia mừng rỡ. Đưa tay tóm lấy hỏa quả, nhưng cũng trong lúc đó vô số mũi ám khí cũng bay về phía người của hắn. Hắn không biết cái nào là ám khí là thật, cái nào ám khí là giả, mà nhiều ám khí như vậy căn bản không thể tránh!
Khóe miệng Sênh Ca nở nụ cười quyết tuyệt, lãnh khốc mà ngoan tuyệt. Nếu không thể tránh vậy thì không cần tránh nữa. Liều mạng đưa tay tóm lấy hỏa quả hoàn toàn không để mắt đến ám khí.
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn như vậy không khỏi kinh ngạc. Sênh Ca luôn lạnh nhạt, nhưng hôm nay hắn lại có thể vì Tư Đồ Cảnh Hạo làm được như thế? ! Ngay cả biết Tư Đồ Cảnh Hạo là nam tử, hắn cũng nguyện ý làm như vậy?
Muốn chạy tới nhưng không kịp nữa. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia tuyệt vọng chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Sênh Ca gặp chuyện không may?
"Mạch Nhi cẩn thận!" Tư Đồ Cảnh Diễn chạy tới cũng là một phát bắt được cánh tay của Thẩm Thiển Mạch xoay một vòng, Thẩm Thiển Mạch nhìn tình cảnh của Sênh Ca, cũng quên mất ám khí bên cạnh mình nếu như không có Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng chỉ sợ là bị thương không nhẹ.
"Huyền lâu đã đồng ý dâng hỏa quả, các vị cần gì nóng lòng như thế ." Tiếng nói trơn bóng như ngọc ở bên tai vang lên, bốn phía lửa mạnh cùng ám khí nhất thời biến mất, Sênh Ca cũng lấy được hỏa quả, hai chỗ trên cánh tay bị ám khí làm bị thương, máu chảy không ngừng là, nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của hắn.
Thẩm Thiển Mạch thấy trận pháp được hóa giải, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có chút trắng bệch nhìn Huyền Lâu, cảm kích nói, "Đa tạ Thiếu Trang Chủ."
Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đen lại, nhìn chằm chằm gương mắt trắng bệch của Thẩm Thiển Mạch, một hồi lâu mới thốt ra mấy cái chữ, "Về sau không cho mạo hiểm như vậy."
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng khẩn trương của Tư Đồ Cảnh Diễn không khỏi cảm thấy đau xót, từ trước đến nay, nàng đều chưa từng nghĩ đến an nguy của mình có thể liên lụy đến tâm trạng người khác.
"Chuyện gì xảy ra?" Huyền lâu liếc nhìn Sênh Ca, nhìn hỏa quả trong tay hắn, vẻ mặt hỏi thăm nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch .
Thẩm Thiển Mạch vội qua xem thương thế của Sênh Ca, xác nhận cũng chỉ là bị bị thương ngoài da, không có trúng độc thì mới xin lỗi với Huyền Lâu nói, "Sênh Ca không biết thỏa thuận của chúng ta, cho nên mạo muội."
"Ra là như thế. Xem ra là mấy vị đã lấy được hỏa quả, Huyền Lâu cũng không lưu lại lâu." Huyền Lâu chỉ là dịu dàng cười cười, trong mắt như cũ là bộ dạng quân tử, tuy nhiên cũng không lưu dấu vết hạ lệnh đuổi khách.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia khinh thường, nhếch miệng lên tươi cười tà mị, "Vậy sau này chúng ta còn gặp lại."
Sau này còn gặp lại. Hiệp nghị của chúng ta, ngươi cũng đừng có quên. Ý tứ của Tư Đồ Cảnh Diễn quá rõ ràng chỉ là Huyền Lâu cũng là người hiểu chuyện nên chỉ cười nhạt, nói, "Huyền lâu đồng ý, tất nhiên làm được."
Sênh Ca lạnh lùng hỏa quả bảo hộ trong ngực mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn cũng không ngốv, từ trong lời đối thoại của bọn họ cũng có thể nghe ra bọn họ tất nhiên là đã đạt thành thỏa thuận gì đó, buồn cười là mình vẫn còn ở nơi này liều sống liều chết cầm hỏa quả.
Tự chế giễu mình, Sênh Ca nở nụ cười chua sót. Từ lúc nào mà mình biến thành như vậy rồi? Không phải bản thân mình luôn tỉnh táo sao? Không phải luôn lạnh lùng lạnh nhạt sao? Tại sao đụng phải sự tình về nam tử kia sẽ rối loạn một mảnh.
Chẳng lẽ, mình thật yêu nam tử kia? ! Yêu nam tử, đối với hắn mà nói là sỉ nhục lớn, nhưng nếu như người đó là người phong hoa tuyệt đại, hình như cũng không phải là làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
"Chủ tử." Thanh Tùng cũng đỡ Hồng Mai đi tới, khí sắc Hồng Mai cũng khôi phục không ít, Thiên Thiên vừa nhìn thấy Hồng Mai liền nhào tới ân cần hỏi này hỏi kia.
Dù sao Hồng Mai mới vừa rồi cứu Thiên Thiên. Trong lòng Thiên Thiên dĩ nhiên là rất cảm kích. Nhưng Hồng Mai mang bộ dạng cũng không cảm kích, khóe miệng vẫn như cũ mang ý cười châm chọc, đối với câu hỏi của Thiên Thiên cũng là lạnh lùng, bộ dạng xa cách, chính là Thẩm Thiển Mạch chú ý tới ánh mắt Hồng Mai nhìn Thiên Thiên rất dịu dàng.
"Các ngươi muốn đi sao?" Huyền Minh chớp mắt, hình như có chút không bỏ được nhìn bọn họ, lúc lướt qua vẻ mặt Thiên Thiên cảm giác không được tự nhiên
Xưa nay Thiên Thiên là một đứa bé không có tim không có phổi chỉ là vô ý thức nói, "Đừng buồn, sau này vẫn còn có thể đến tìm ta chơi."
Huyền Minh nghe lời này, ánh mắt lại trở nên sáng nước sáng.
Thẩm Thiển Mạch lại yên lặng thở dài một cái, lúc này rời đi sau này là địch hay bạn, còn chưa biết được. Sao còn có thể làm bạn thuần túy như vậy chứ.
Đôi mắt như nước của Huyền Lâu dịu dàng lướt qua gương mặt Thẩm Thiển Mạch, hơi dừng lại trong đôi mắt như nước ấy động, lần nữa chạm đến Tư Đồ Cảnh Diễn một ít chuyển động lại hoàn toàn biến mất, lại vừa phảng phất bộ dáng thâm trầm sâu lắng.
Khóe miệng khẽ nâng lên, trong lòng huyền lâu nổi lên gợn sóng lờ mờ. Dung mạo trác tuyệt, phong cách xuất trần. Hơn nữa kiến thức sâu rộng, thông minh linh động. Một nữ tử như vậy chính xác là một nữ tử kỳ tài.
Chương 15: (tt)
Nếu có thể, có được một nửa kia hoàn mỹ như vậy. Thôi, coi như nữ tử này kích thích được tiếng lòng của hắn thì đã sao chứ? Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là chỉ là một chút động tâm mà thôi.
Hắn là Thiếu Trang Chủ Thất Tuyệt Sơn Trang, từ thời điểm nhận lấy cái vị trí Thiếu Trang Chủ này, hắn cũng đã hiểu, hắn sẽ không bao giờ còn có thể giống như Tam đệ đơn thuần như vậy nữa. Hắn có trách nhiệm và sứ mạng của mình.
Trầm mặc hồi lâu. Cũng không chào từ biệt, chỉ trực tiếp rời đi.
Vốn dĩ cũng chỉ là khách qua đường, trải qua lần từ biệt này, có thể không bao giờ còn gặp lại, cần gì phải nói lời từ biệt. Chỉ là, gặp nhau có lẽ cũng là một duyên phận, vốn cho là là khách qua đường, vốn cho là không gặp nhau nữa, nhưng cuối cùng lại bởi vì chuyện thiên hạ, mà lại gặp nhau lần nữa.
Huyền Lâu toàn thân áo trắng vẫn dịu dàng như cũ. Nhìn chiếc thuyền càng lúc càng xa, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng.
"Đại ca, huynh cũng cảm thấy không bỏ được sao?" Giọng nói có chút trẻ con của Huyền Minh truyền vào bên tai.
"Không bỏ được? Huyền Minh cảm thấy như vậy sao?" Huyền Lâu không trả lời, chỉ hơi hơi nhướng lông mày, nhàn nhạt hỏi.
Huyền Minh suy nghĩ một chút, nói thật, "Chính là cảm thấy trong lòng thiếu một mất cái gì đó, rất khổ sở."
Trả lời Huyền Minh chỉ có sự trầm mặc cùng âm thanh sóng biển vỗ vào bờ đê. Áo trắng của Huyền Lâu giữa gió biển thổi lất phất khẽ nâng lên, trong lòng thiếu mất cái gì, rất khổ sở? Hình như, thật sự là như vậy.
Trở về so sánh với lúc đến nhanh hơn rất nhiều. Chỉ mất mười ngày, liền đến Đô thành Thiên Mạc. Vẫn giá rét thấu xương như trước, bốn phía băng tuyết hình như càng ngày càng nhiều, đem cả Thiên Mạc đều bao bọc trong một khung cảnh trắng xóa.
"Màu trắng này, thật là tinh khiết." Thẩm Thiển Mạch nhìn thế giới trước mắt bị bao phủ trong làn áo bạc, không khỏi cảm thán nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu lông mày, nhìn Đô thành quen thuộc, không khỏi châm chọc cười nói, "Tinh khiết sao? ! Sợ rằng không có chỗ nào có thể bẩn thỉu hơn so với nơi này nữa kìa."
"Ha ha. Rất nhanh sẽ không như vậy nữa." Thẩm Thiển Mạch đưa tay đón được bông tuyết từ trên cây rơi xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt lại ấm áp.
Tư Đồ Cảnh Diễn hiểu ý, trong mắt thoáng qua một tia sáng sáng, nụ cười tà mị trên môi càng phát sáng mà mê người hơn nữa, "Đúng vậy, rất nhanh, trẫm sẽ sáng lập một Đô thành Thiên Mạc hoàn toàn khác!"
Đoàn người Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn vào cung. Tư Đồ Cảnh Diễn nói cho Tư Đồ Cảnh Hạo biết đã tìm được thuốc tốt để cứu hắn. Cũng nói sẽ không thể tiếp tục dung túng Tư Đồ Cảnh Dạ cùng Liễu quý phi nữa.
Ngoài dự đoán, là Tư Đồ Cảnh Hạo lại không tiếp tục phản đối, chỉ là bình tĩnh yêu cầu Tư Đồ Cảnh Diễn nếu là thật nhất định phải ra tay, thì cho bọn họ cái chết thoải mái một chút.
Dĩ nhiên. Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có nói cho Tư Đồ Cảnh Hạo biết, thuốc dẫn của hắn, chính là máu tươi của mẫu thân mình. Dù sao, nguyện ý cho Tư Đồ Cảnh Diễn động thủ là một chuyện, trơ mắt nhìn mẫu thân mình vì mình mà chết, lại là một chuyện khác.
Tư Đồ Cảnh Diễn điểm huyệt đạo toàn thân của Liễu quý phi.
"Càn rỡ! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !" Liễu quý phi hung hăng nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn, vẫn là một dáng vẻ vênh váo tự đắc, những năm gần đây, bởi vì Tư Đồ Cảnh Hạo, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không xuống tay đối với Liễu quý phi cùng Tư Đồ Cảnh Dạ, nữ nhân ngu xuẩn này lại còn tưởng rằng Tư Đồ Cảnh Diễn là e ngại thế lực của Tư Đồ Cảnh Dạ, không dám xuống tay với bà ta.
Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn mang sắc thái lạnh lẽo, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lùng khát máu, "Dùng mạng của bà, cứu Cảnh Hạo!"
Vừa nghe đến Tư Đồ Cảnh Diễn muốn mạng của mình. Trong mắt Liễu quý phi lộ ra kinh hoảng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, không khỏi quát, "Ngươi dám! Nếu như ngươi là dám đả thương ta, Cảnh Dạ sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Không buông tha ta? !" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy mình giống như đang nghe một chuyện cười nào đó, cười vô cùng lãnh khốc và khát máu, như mới đi ra từ Luyện Ngục Tu La, đi tới trước mặt của Liễu quý phi, không chút để ý nói, "Bà không cần phải gấp gáp. Tư Đồ Cảnh Dạ sẽ rất nhanh xuống với bà!"
"Ngươi. Ngươi. . ." Liễu quý phi nhìn vào khuôn mặt của nam tử với trang phục đỏ thẳm yêu dị trước mắt, khiếp sợ nói không ra lời. Tư Đồ Cảnh Diễn không nói giỡn, bà thấy được.
Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn rõ ràng vẫn không động đến bọn họ mà, chẳng lẽ không phải là vì e ngại quân quyền trong tay Tư Đồ Cảnh Dạ sao, chẳng lẽ không phải là vì sợ thế lực trong tay bọn họ sao? ! Vì sao bây giờ hắn có thể chắc chắn như thế, hoàn toàn không có sợ hãi như thế? !
"Bà nên may mắn là mình đã sinh được một đứa con trai tốt." Giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quay qua một bên nhìn Hồng Cúc đang đưa nội lực vào người Liễu quý phi, trong mắt đã hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Mà Hồng Cúc chỉ mím môi thật chặt, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì. Cô gái có võ công cao cường cũng không ít, chỉ là, người có võ công cùng tu vi như thế, lại nguyện ý phế bỏ toàn bộ, chỉ sợ cũng chỉ có Hồng Cúc đi.
"Hừ! Vẫn biết là ngươi kiêng kỵ Cảnh Dạ!" Liễu quý phi nghe được lời nói Tư Đồ Cảnh Diễn, lại tiếp tục hả hê nở nụ cười.
"Nếu không phải vì Cảnh Hạo, các ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn không nhanh không chậm cắt đứt sự hả hê của Liễu quý phi, lãnh khốc không chứa một tia tình cảm nói, "Người tới, Hoán Huyết."
Tư Đồ Cảnh Diễn ra lệnh xuống, lập tức có người mang Tư Đồ Cảnh Hạo đang hôn mê đi vào, đao sắc bén xẹt qua cổ tay Liễu quý phi, đau đớn khiến bà ta kêu la, giờ khắc này, ở trong mắt bà ta hoàn toàn chính là hốt hoảng cùng tuyệt vọng.
Thì ra từ trước cho tới nay bà ta đều đánh giá thấp thực lực của Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn không phải e ngại thế lực của Tư Đồ Cảnh Dạ, mà bởi vì là Tư Đồ Cảnh Hạo.
Người con trai mà cho tới nay bị bà ta ghi hận, cho là người đã phá hư kế hoạch của bà ta, mới thật sự là người bảo vệ mạng của bà a.
Khó trách, nhiều thế lực của các Tần phi cùng hoàng tử đều chết hết sạch sẻ, cũng chỉ có bà ta và Tư Đồ Cảnh Dạ còn sống, thì ra là bởi vì Tư Đồ Cảnh Hạo.
"Không! Ngươi không thể giết ta! Ngươi giết ta, Cảnh Hạo sẽ không đồng ý!" Hiểu đầu đuôi sự tình Liễu quý phi lập tức kêu gào nói, huyệt đạo toàn thân bị phong tỏa, ngay cả có một thân nội lực của Hồng Cúc, Liễu quý phi vẫn không có biện pháp nhúc nhích.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ người nhẫn tâm để Cảnh Hạo từ nay không có mẫu thân sao?" Liễu quý phi khóc lóc kể lể nói, một bộ dạng như mình đang vì nhi tử mà suy tính.
Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn lại là càng thêm âm trầm, một ít ánh nhìn đen nhánh trong đôi mắt cơ hồ muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén, đem Liễu quý phi chặt làm trăm mảnh. Mẫu thân? ! Chỉ bằng bà ta, cũng được coi là mẫu thân sao? ! Tất cả những gì mà bà ta làm đối với Cảnh Hạo, quả thật không bằng cầm thú, hôm nay vì bảo vệ tánh mạng, lại nghĩ đến mình là một mẫu thân sao? !
"Muốn chết sảng khoái, thì câm miệng cho ta!" Tư Đồ Cảnh Diễn đè nén tức giận thật thấp nói, nhưng một câu nói thật đơn giản này, lại hàm chứa vô biên tức giận cùng lạnh lẽo.
Người làm bốn phía cũng yên lặng cúi đầu, không người nào vào lúc này dám ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt hắn quá mức dọa người, dũng khí để bọn họ nhìn thẳng cũng không có.
Liễu quý phi cũng bị Tư Đồ Cảnh Diễn làm cho sợ đến nói không ra lời. Theo máu càng chảy càng nhiều, Liễu quý phi cũng rơi vào trạng thái hôn mê.
Hoán Huyết rốt cuộc tiến hành hoàn tất.
Hồng Cúc cũng uống vào băng sơn Tuyết Liên cùng hỏa quả ngàn năm. Hai loại dược lực chí cường ở trong cơ thể Hồng Cúc đụng nhau, ngay cả Hồng Cúc nội lực thâm hậu, cũng không có biện pháp đồng thời áp chế hai loại này thuốc.
Hồng Cúc run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tư Đồ Cảnh Hạo. Chuyện này đối với nàng mà nói, là chuyện nàng vẫn luôn muốn làm, nhưng lại không dám làm. Kể từ khi được chủ tử cứu mạng, nàng liền quyết định chỉ vì chủ tử mà sống, nhưng chủ tử nói cho nàng biết, nàng là một con người, phải vì mình mà sống.
Nàng vẫn cũng không có quá nhiều lo lắng cái vấn đề này. Bởi vì mất đi tất cả người thân nàng, trừ thay chủ tử giết người, hình như cũng không có chuyện gì khác có thể làm. Cho đến gặp Tư Đồ Cảnh Hạo, nàng mới phát hiện, thì ra đây chính là để mình mà sống.
Bởi vì thương hắn, cho nên muốn cứu hắn. Cho dù hy sinh mạng của mình, cũng muốn cứu hắn. Người khác nhìn vào, cho rằng đây là ngu ngốc, nhưng nàng hiểu, giờ khắc này, nàng là chân chân chính chính vì mình mà sống, làm việc mình muốn làm.
Chậm rãi thu hồi tay, bên trán Hồng Cúc đã toát ra mồ hôi, sắc mặt của nàng trắng bệch, lại mang theo nụ cười tuyệt mỹ, chậm rãi đem nội lực của chính mình đưa vào trong cơ thể Tư Đồ Cảnh Hạo.
Thẩm Thiển Mạch không đành lòng nhìn tiếp, khẽ nghiêng mặt đi. Mặc dù nàng lãnh tâm, nhưng nàng không phải thật sự vô tình vô nghĩa, chỉ đối với những người đã độc ác gây ra cho nàng khắp mình đầy vết thương kia nàng mới làm vậy mà thôi.
Sau khi truyền nội lực xong, Hồng Cúc kiệt lực mà chết. Cứ như vậy té lên trên người Tư Đồ Cảnh Hạo, nụ cười trên mặt lại vô cùng thỏa mãn. Mà Tư Đồ Cảnh Hạo cũng sau đó ba ngày mới thức tỉnh, thân thể cũng từ đó mà từ từ bình phục.
Bởi vì chuyện ở Ma Cung cùng Đô thành Kỳ Nguyệt, Sênh Ca đến Kinh Thành cũng vào trong cung, cùng Tư Đồ Cảnh Hạo, bắt đầu từ không quen biết biến thành bạn tốt tri kỷ.
Sênh Ca cảm thấy linh hồn hắn và Tư Đồ Cảnh Hạo giống như là cùng một cái linh hồn bị thượng đế tách ra. Ý nghĩ của bọn họ lại hòa hợp như thế.
Hắn biết cứ tiếp tục như vậy, chỉ biết mình càng lún sẽ càng sâu, nhưng hắn không có biện pháp khống chế mình.
Nếu không cách nào khống chế, thì đành thuận theo tự nhiên đi. Ánh mắt thế tục, hắn có thể không quan tâm. Nhưng chính vào lúc này, hắn lại biết một bí mật đối với hắn mà nói cơ hồ có thể tính là một bí mật kinh thiên.
Đại tướng quân tiền triều của Thiên Mạc, cũng chính là phụ thân của Sênh Ca, là chết do vu cáo của gian phi Liễu quý phi. Đây là kết quả thu được sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn lật lại bản án cũ, cũng là cho Liễu quý phi cùng phe phái của Tư Đồ Cảnh Dạ tội danh vững chắc, đây vốn cũng chỉ là một bản án cũ, nhưng không nghĩ tới, nó lại liên lụy đến Sênh Ca.
"Ngươi nói cái gì? ! Năm đó người hại chết một nhà đại tướng quân, chính là Liễu quý phi? !" Trong mắt Sênh Ca là cái nhìn khó có thể tin được, bàn tay trong ống tay áo nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, Sênh Ca rất ít khi ra vẻ xúc động như vậy, mặc dù là Tư Đồ Cảnh Hạo có thể tính là một ngoại lệ, nhưng hôm nay cái người Mạc đại tướng quân này cùng hắn hình như không có quan hệ gì mà. Không khỏi hỏi, "Sênh Ca thoạt nhìn rất kích động? Ta lại không biết Sênh Ca bây giờ lại dễ cảm xúc mãnh liệt như vậy? Sức mạnh của tình yêu thật đúng là vĩ đại nha."
Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là người hay câu nệ, mặc dù vừa bắt đầu khó có thể tiếp nhận tình cảm của Sênh Ca đối với Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng thời gian dài, cũng cảm thấy không có gì để mà chỉ trích, ngược lại thường lấy chuyện này ra mà trêu đùa Sênh Ca, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Sênh Ca đỏ mặt bức rức, nàng liền cảm thấy vui vẻ. Cái người Sênh Ca này, từ nhỏ đến giờ nàng cũng chưa bao giờ bắt được chỗ yếu nào của hắn, hôm nay sẽ tốt tốt khai khai hắn cười giỡn.
"Ta nguyên là Thiên Mạc tướng môn chi hậu." Sênh Ca cũng là không có ý định cùng Thẩm Thiển Mạch nói giỡn, con mắt sắc hơi trầm xuống, mặt băng hàn nói.
Thẩm Thiển Mạch nụ cười trên mặt cũng thu lại. Sênh Ca hẳn là Thiên Mạc tướng môn chi hậu, nói như vậy, cái đó đại tướng quân chính là Sênh Ca phụ thân? ! Khổ sở Sênh Ca luôn là một bộ lạnh lẽo dáng vẻ, thì ra là đã trải qua phụ thân và cả nhà chết oan. Khó trách Sênh Ca đến Thiên Mạc liền thay đổi phải là lạ, hình như càng thêm băng hàn, thì ra là, Thiên Mạc là hắn diệt tộc địa phương a. Nhưng là, nhưng Liễu quý phi là Tư Đồ Cảnh Hạo mẫu phi a!
Tư Đồ Cảnh Diễn trên mặt cũng lướt qua một chút nặng nề. Vốn chỉ là một nhược điểm dùng để đối phó Tư Đồ Cảnh Dạ cùng Liễu quý phi một cách danh chánh ngôn thuận mà thôi. Cho rằng cũng chỉ là một bản án cũ. Nhưng không nghĩ đến trong nhà đại tướng quân năm đó bị diệt tộc vẫn còn có người sống, càng không nghĩ đến, người này lại là Sênh Ca.
"Cung chủ." Sênh Ca trầm mặc một hồi lâu, làm như mâu thuẫn nói.
"Huynh chắc chắn chứ?" Thẩm Thiển Mạch cùng Sênh Ca biết nhau nhiều năm, tự nhiên nhìn hiểu ánh mắt của Sênh Ca, hắn là đang chờ lệnh, hắn muốn tự tay vì gia tộc mình mà báo thù. Nhưng nếu như thế, thì giữa hắn và Tư Đồ Cảnh Hạo vốn dĩ ban đầu đã không nên có tình cảm, thì giờ lại càng thêm không có khả năng.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhíu nhíu mày. Mặc dù chuyện này để cho Sênh Ca làm là cách tốt nhất, lại càng càng thêm danh chánh ngôn thuận, nhưng nếu vậy thì cái kết giữa Sênh Ca cùng Tư Đồ Cảnh Hạo, chỉ sợ cũng càng khó để giải mở hơn.
"Vốn dĩ đó là chuyện không thể. Huống chi, mối hận diệt tộc, sao có thể không báo!" Sênh Ca lãnh lùng nói.
Hắn chưa bao giờ quên thù hận. Trước kia không đề cập tới, chỉ là bởi vì hắn không biết kẻ thù chân chính là ai, lại không muốn dính líu người vô tội.
Hôm nay, kẻ thù đã đặt ở trước mặt của hắn, làm sao hắn có thể không vì cha mẹ cùng tộc nhân đã bị hàm oan mà chết báo thù chứ? ! Huống chi, tên Tư Đồ Cảnh Dạ đó, đối với Tư Đồ Cảnh Hạo như thế nào, hắn rất rõ ràng, mặc kệ vì người nào, Tư Đồ Cảnh Dạ đều đáng chết!
"Đã như vậy, chuyện này, liền giao cho ngươi. Con của đại tướng quân." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn Sênh Ca lại có thâm ý khác.
Sênh Ca trịnh trọng gật đầu một cái.
"Sênh Ca. Theo ta đánh cờ đi." Nơi xa có một nam tử đang đi tới, mặc một bộ áo lam như nước, làm nổi bật lên phong cách thanh nhã vô song, ngọc mài nạm hoàn mỹ y hệt ngũ quan trên mặt. Khóe miệng như cũ vẫn là nụ cười yên bình nhất, chỉ là tuyệt vọng cùng đau thương trong đôi mắt đã từ từ bị sự bình thản thay thế.
Liễu quý phi đã chết. Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đã bắt đầu hành động toàn diện. Vì vậy, giờ phút này Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không cần kiêng dè mà mặc nữa nữ trang nữa rồi.
"Tốt." Sênh Ca khẽ ngẩn người, trong mắt thoáng qua tình cảm rất phức tạp. Làm như mâu thuẫn, làm như giãy giụa, cuối cùng vẫn ôn hòa đáp. Giọng điệu lạnh lẽo chỉ có thời điểm hướng về phía Tư Đồ Cảnh Hạo mới có một chút nhiệt độ.
Hết chương 15.