Một thân trường bào xanh biếc… Trong con ngươi của Hạo Nguyệt vẫn phiếm sương mù mông lung, một thân khí độ hơn người, mà Huyền Lâu đứng đứng bên cạnh hắn cũng là một thân khí độ bất phàm cùng với một đôi con ngươi dịu dàng. Chỉ có một điểm bất đồng đó là Huyền Lâu mặc một bộ phục trắng thuần.
Khí chất đọat người như vậy, hai người đều dịu dàng như ngọc, nhưng đứng ở trước mặt bóng dáng màu đỏ tà mị không nói nên lời thì vẫn kém hơn.
Tư Đồ Cảnh Diễn mặc một thân trường bào đỏ như lửa, ống tay áo thêu hoa văn hình rồng phưc tạp màu vàng kim, tùy ý nghiêng người tựa vào ghế dựa, nhìn như một động tác cực kỳ tùy ý, nhưng do hắn thực hiện thì lại có một cỗ khí phách tự nhiên cùng sức quyến rũ, giống như có ma lực không thể ngăn cản, cao quý không nói hết.
Cho dù là người có khí chất bất phàm như Huyền Lâu và Hạo Nguyệt thì khi đứng trước Tư Đồ Cảnh Diễn cũng bị khí độ trên người hắn chấn áp.
Tư Đồ Cảnh Diễn lười biếng tựa lưng vào ghế tựa, con ngươi đen như mực hới nâng lên, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, dùng giọng nói mị hoặc đặc biệt hỏi:” Chuyện gì?”
Huyền Lâu và Hạo Nguyệt đồng thời đến tìm hắn, nhất định là đã có chuyện xảy ra, nếu không bọn họ sẽ không vào cung tìm hắn
“ Nam thành có ôn dịch” Ngữ điệu của Hạo Nguyệt vẫn bình thản như trước, chẳng qua là lần này ngữ điệu bình thản lại mang theo vài tia ngưng trọng, Tư Đồ Cảnh Diễn giương mi nhìn về phía Hạo Nguyệt, nếu chỉ là ôn dịch, Hạo Nguyệt tuyệt đối sẽ không thận trọng như thế.
Con ngươi đen như mực nhanh chóng thoáng qua mấy phần suy nghĩ, Tư Đồ Cảnh Diễn mím môi lại, mang theo vài phần mị hoặc, vài phần ngưng trọng nói:” Là Nam Cương giở trò quỷ?”
Nam Thành là thành trì gần phía Nam nhất, nếu như Nam Cương muốn ra tay đương nhiên sẽ ra tay với Nam Thành trước. Hôm nay, Hạo Nguyệt coi trọng ôn dịch ở Nam Thành như vậy, tất nhiên trong đó có duyên cớ, duy nhất chỉ có thể Nam Cương bắt đầu ra tay đối phó với Thiên Mạc
“ Là Lưu Phong cổ. Sẽ làm cho người ta có triệu chứng giống như ôn dịch. Cũng sẽ lây truyền giống như ôn dịch” Huyền Lâu thay Hạo Nguyệt tiếp tục giải thích.
Chuyện tình của Thất Tuyệt sơn trang tạm thời giao cho Huyền Minh xử lý, còn hắn thì lựa chọn ở lại Thiên Mạc. Thứ nhất là mười vạn món binh khí hắn đáp ứng với Tư Đồ Cảnh Diễn còn chưa giao ra. Tư Đồ Cảnh Diễn yêu cầu hắn trước tiên ở lại Thiên Mạc để giúp đỡ hắn ( Tư Đồ Cảnh Diễn). Thứ hai là bởi vì lòng riêng của hắn, hắn muốn nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch an ổn, hạnh phúc
“ Khốn kiếp!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia tàn khốc, Nam Cương thánh tộc đang lấy tính mạng con dân của hắn để tuyên chiến với hắn sao? Nếu thật là bởi vì hắn lỡ tay giết chết Nam Cương Thánh nữ, Nam Cương muốn trả thù hắn, hắn không có ý kiến, quang minh chính đại giao đấu. Nhưng Nam Cương lại đi dùng cổ đối phó với con dân sức trói gà khoog chặt của Thiên Mạc, thật là đáng hận!
“ Nếu như không ngăn chặn, chỉ sợ sẽ tràn lan” Hạo Nguyệt cau mày, trong con ngươi mông lung thoáng qua một tia sầu lo. Cổ độc của Nam Cương và cổ độc của Trung Nguyên không giống nhau, rất khó giải. Bây giờ phải làm như thế nào đây?
“ Hừ Chỉ là Lưu Phong cổ mà thôi. Nam Cương thật sự cho rằng Trung Nguyên không có người tài sao?” Hạo Nguyệt vừa mới dứt lời, giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch từ phía sau vang lên
Trong tay của Thẩm Thiển Mạch là canh hạt sen, hẳn là điểm tâm đưa đến cho Tư Đồ Cảnh Diễn, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của Hạo Nguyệt và Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiển Mạch, Ma cung giỏi về dùng độc, hơn nữa am hiểu cổ độc, Thẩm Thiển Mạch thân là Ma cung cung chủ, đương nhiên cũng tinh thông. Hôm đó ở Kỳ Nguyệt, Thẩm Thiển Mạch chỉ nhìn một cái liền nhận ra trên người Thượng Quan Triệt có đồng sinh cổ, nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn nở một nụ cười tà mị, hỏi:” Mạch Nhi có thể giải được cổ độc này?”
“ Đương nhiên!” Trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia tự tin, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, y phục màu đỏ tôn lên khí chất như lửa của nàng, khác với bạch y cao quý, giờ phút này Thẩm Thiển Mạch là một nữ nhân kiều mị, là sát khí yêu dị.
Đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều vuốt ve tóc của nàng, cười nói:” Mạch Nhi đúng là phúc tinh của ta”
Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt cười một tiếng. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy là thành toàn cho lòng riêng của nàng. Nàng luốn rất quật cường, không muốn sống dưới sư bảo vệ của Tư Đồ Cảnh Diễn, không muốn trở thành gánh nặng của Tư Đồ Cảnh Diễn, mà là muốn giúp hắn, đứng ở bên cạnh hắn, từ sau khi phát hiện tâm tư của nàng, Tư Đồ Cảnh Diễn ở mọi nơi đều tạo cho nàng cảm giác nàng quan trọng, tất cả chỉ để làm cho nàng vui. Mặc dù nàng không vạch trần nhưng phần tình cảm này, nàng rất hiểu.
Huyền Lâu nhìn bàn tay đang đan vào nhau của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, còn có màu đỏ của xiêm y hòa hợp với nhau, trong mắt xẹt qua một tia mất mát. Kể từ khi quay trở lại Thiên Mạc, Thẩm Thiển Mạch thay đổi bạch y hay mặc thường ngày trước kia thành xiêm y màu đỏ giống nhu Tư Đồ Cảnh Diễn.
Không thể không nói, thực ra Thẩm Thiển Mạch thích hợp với màu đỏ này hơn, giống như người của nàng, tươi chói mắt, mang theo vẻ yêu dị, sức quyến rũ chấn nhiếp lòng người.
“ Hừ! Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Nếu như Nam Cương đã tặng chúng ta một phần lễ vật lớn như vạy, chúng ta cũng nên đáp lễ cho tốt” Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười mị huyết, con ngươi đen nhánh giống như lưỡi dao sắc bén, lóe ra ngoan tuyệt.
Dùng cổ độc? Chẳng lẽ chỉ có Nam Cương các ngươi mới biết dùng cổ độc hay sao? Ma cung độc của nàng sẽ không bại bởi Nam Cương, huống chi Nam Cương am hiểu là cổ, đối với độc, chưa chắc có thể so được với Ma Cung. Nếu Nam Cương đã đưa tới một phần đại lễ như Lưu Phong cổ vậy thì nàng cũng nên đáp lễ.
Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười mị huyết, còn có sự giảo hoạt trong con ngươi đen nhánh, Tư Đồ Cảnh Diễn tự nhiên hiểu ý định của nàng, hắn chính là thích Thẩm Thiển Mạch như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất phạm người.Nở một nụ cười tà mị mà cưng chiều, Tư Đồ Cảnh Diễn sâu kín nói:” Mạch Nhi muốn làm như thế nào?”
“ Đi Nam Thành” Thẩm Thiển Mạch giương nhẹ khóe miệng, kiên định khạc ra ba chữ
Ba chữ này vừa nói ra, thần sắc của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức thay đổi, con ngươi trầm xuống, lập tức phản bác:” Không được”
Hiện nay người của Nam Cương nhất định đang ẩn nấp trong Nam Thành, nếu như Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thành, nhất định vạn phần nguy hiểm. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thàn mạo hiểm.
“ Thần cho rằng, Hoàng Hậu nương nương là người thích hợp nhất” Thơi điểm Huyền Lâu và Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra vẻ mặt không đồng ý, Hạo Nguyệt lạnh nhạt nói.
Hắn hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn để Thẩm Thiển Mạch đi mạo hiểm, nhưng giờ phút này, Thẩm Thiển Mạch thực sự là người thích hợp nhất. Thứ nhất, chỉ có một mình Thẩm Thiển Mạch có thể giải độc, nếu như nàng đi, có thể ứng phó với động tác tiếp theo của Nam Cương, không để cho Thiên Mạc lâm vào bị động. Thứ hai, Thẩm Thiển Mạch thân phận tôn quý, Chí Tôn Hoàng Hậu đích thân đến vùng có ôn dịch sẽ làm cho dân chúng cảm giác được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nên sẽ hạn chế việc dân chúng náo động. Thứ ba, Thẩm Thiển Mạch chính là Ma cung cung chủ, võ công cao tuyệt, đi Nam Thành ngu hiểm vạn phần, nếu như à người khác, chưa chắc có thể sống sót.
Gương mặt lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn căng cứng, con ngươi đen như mực nhìn về phía Hạo Nguyệt. Sao hắn lại không hiểu Thẩm Thiển Mạch là ngươi thích hợp nhất chứ, nhưng mà, sao hắn có thể an tâm để cho nữ tử mà mình yêu mến đi vào nơi nguy hiểm được.
“ Nếu Nam Cương đã có thịnh tình như thế, hư vậy, liền cho bọn họ chút mặt mũi đi!” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn về hướng Thẩm Thiển Mạch, nhẹ nở nụ cười. Nếu không có người nào thích hợp hơn, vậy thì hắn liên đi cùng nàng. Hắn đã từng nói, tuyệt đối không thể để Thảm Thiển Mạch có bất cứ chuyện gì, cho nên, nếu như có nguy hiểm, hắn sẽ cùng nàng đối mặt.
Hân mày Hạo Nguyệt hơi cau lại, nhẹ nhàng hỏi:” Ý của Hoàng Thượng là muốn đích thân đi Nam Thành?”
“ Thế nào?” Ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn không thay đổi, khóe miệng khôi phục lại ý cười biếng nhác, thanh âm mang theo tà mị và từ tính vang lên, mang theo một tia không vui.
Dù biết Hạo Nguyệt vì muốn tốt cho hắn, nhưng Hạo Nguyệt một lần lại một làn đem Thẩm Thiển Mạch đặt vào ngu hiểm làm cho hắn không vui.
“ Thần cho là không ổn” Hạo Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn đi, không thể nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thành mục tiêu tấn công của Nam Cương, không cần nói cũng biết vô cùng nguy hiểm, đường đường là vua của một nước, sao có thể mạo hiểm như vậy.
“ Không ổn?” Tư Đồ Cảnh Diễn giương mi, con ngươi đen như mực không thấy rõ tâm tình, không chút đếm xỉa hỏi:” Vì sao không ổn?”
“ Hoàng Thượng chính là Chí Tôn một nước. Sao có thể tuỳ tiện mạo hiểm? Nam Cương thánh tộc ẩn núp ở Nam Thành, không cần nói cũng biết Nam Thành vô cùng nguy hiểm” Hạo Nguyệt chấn chấn hữu từ ( nói năng đầy lí lẽ) nói, hắn tuyệt đối không thể đê Tư Đồ Cảnh Diễn đi mạo hiểm, nếu như có chuyện gì xảy ra với Tư Đồ Cảnh Diễn, Thiên Mạc cũng coi như xong rồi.
“ Hừ! Trẫm không thể dễ dàng mạo hiểm, Hoàng Hậu có thể ư?” Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đương nhiên hiểu Hạo Nguyệt là một lòng muốn tốt cho Thiên Mạc, cho nên hắn chỉ là lên tiếng phản bác, nếu là người khác có ý nghĩ đem Thẩm Thiển Mạch đặt vào nguy hiểm, hắn đã sớm ra tay phế kẻ kia.
Không muốn hắn mạo hiểm, sẽ để cho nữ nhân hắn yêu mến đi mạo hiểm? Nếu như Thẩm Thiển Mạch xảy ra chuyện không may, sao hắn có thể sống tiếp, làm gì còn có lòng đi tranh giành thiên hạ?
“ Cảnh Diễn, không yên lòng thì âm thầm cùng ta đi đi” Thẩm Thiển Mạch liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói.
Nàng hiểu ý định của Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng tiên phong đi mạo hiểm. Nhưng mà, thật sự nàng là người thích hợp nhất, nếu nàng không đi, chỉ phái người mang theo giải dược đi, Nam Cương lại hạ loại cổ khác, Thiên Mạc sẽ lâm vào tình cảnh mệt mỏi ứng phó. Cho nên, nàng nhất định phải đi.
Mà Tư Đồ Cảnh Diễn lại muốn đi cùng nàng. Như vậy chỉ có thể để cho Tư Đồ Cảnh Diễn âm thầm theo nàng đi. Hạo Nguyệt nói không sai, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn quang minh chính đại đi Nam Thành, Nam Cương Thánh tộc chắc chắn sẽ toàn lực đối phó với Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu có chuyện gì xảy ra với Tư Đồ Cảnh Diễn thì lòng dân Thiên Mạc sẽ dao động, nguy hiểm này, sợ rằng Thiên Mạc sẽ không gượng dậy nổi.
“ Được” Tư Đồ Cảnh Diễn cau mày, hắn hiểu đây là biện pháp tốt nhất. Mặc dù như vậy sẽ khiến Thẩm Thiển Mạch trở thành mục tiêu của Nam Cương Thánh tộc, nhưng có hắn âm thầm đi theo, luôn ở bên cạnh nàng, người Nam Cương cũng không thể ở dưới mắt của hắn giở trò gì.
Hạo Nguyệt nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn đáp ứng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tính cách của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn không phải không biết, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, không khỏi kính nể nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, hắn càng ngày càng bội phục Thẩm Thiển Mạch, không chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì sự gan dạ sáng suốt hơn người của nàng, càng đáng quý hơn là tình cảm của nàng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn. Khó trách Hoàng Thượng của bọn hắn lại vô pháp vô thiên sủng ái Hoàng Hậu như vậy.
“ Lúc ta không có mặt, mọi việc ở đây giao cho ngươi và Huyền Lâu xử lí” Ánh sáng trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống, lại một lần nữa nở nụ cười,nói vớ Hạo Nguyệt.
Hạo Nguyệt khẽ sờ mũi, Huyền Lâu cũng là mặt lạnh nhạt, hai người một trắng một xanh, phiêu phiêu nhi khứ.
“ Đi, đi thăm Cảnh Hạo một chút” Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm eo Thẩm Thiển Mạch, bọn họ mới tân hôn được mười mấy ngày, liền bắt đầu vì chuện tình của Lê Quốc mà bôn ba, thật vất vả mới có mấy ngày nhàn hạ, bây giờ lại bắt đầu đối phó với Nam Cương, đối thủ tựa hồ một kẻ so với một kẻ càng thêm đáng sợ.
Kỳ Phúc cung. Đầu thu lạnh lẽo tựa hồ không thể đến Kf Phúc cung. Hết thảy còn du trì ấm áp như giữa mùa hè.
“ Ta lại thua rồi” Thanh âm lạnh lùng nhưng cũng không thiếu dịu dàng của Sênh Ca vang lên
“ Là ngươi cố ý nhường ta đi” Thanh âm dịu dàng giống như suối nước, là thanh âm của Tư Đồ Cảnh Hạo.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn song song đi vào điện. Nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn (???) một thân bạch y trắng như tuyết, không có tuyệt vọng tràn ngập bốn phía. Tư Đồ Cảnh Hạo tựa như càng xinh đẹp kinh người.
Mặt mày giống như vẽ, mâu quang như nước, khóe miệng có ý cười nhẹ nhàng. Dung nhan tuyệt thế như vậy, không liên quan đến giới tính, tuyệt đại kinh người
Sênh Ca vẫn mặc bộ hắc y lạnh lùng, không có biểu tình gì trên mặt cả, bộ mặt ấy như núi băng vạn năm không tan. Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết, có thứ gì đó đã yên lặng thay đổi. Đôi mắt kia của Sênh Ca tưởng chừng vĩnh viễn không có sắc thái gì, giờ đây lại tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy thật khó mà miêu tả, giống như từ trong ao tù nước đọng bỗng nhiên có cảm giác sống lại, khiến Sênh Ca không còn lạnh lẽo như trước.
"Hai người cũng thật thanh nhàn đấy." Thẩm Thiển Mạch cười như có như không. Từ sau khi hiểu được tâm tư của Sênh Ca, Thẩm Thiển Mạch rất ít khi ủy nhiệm cho Sênh Ca làm nhiệm vụ, mà để Sênh Ca ở lại Thiên Mạc. Thứ nhất là có thể ở bên Tư Đồ Cảnh Hạo, thứ hai cũng có thể giúp mình chiếu cố Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Cung chủ có nhiệm vụ?" Sênh Ca lạnh lùng nhìn lên, vẫn là cái bộ mặt lạnh như băng, dường như sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho Tư Đồ Cảnh Hạo.
Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn là cái trạng thái như núi băng vạn năm này. Mà thôi mà thôi, nàng cũng không quan tâm làm gì, dù sao nàng cũng có Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng rồi.
Mâu sắc bình thản nhìn ván cờ trên bàn, tài đánh cờ của Tư Đồ Cảnh Hạo thoạt nhìn rất tốt. Lão cung chủ Ma Cung từng nói, một cao thủ đánh cờ, nhất định cũng là một cao thủ thiện mưu (sở trường về mưu kế). Nếu Tư Đồ Cảnh Hạo nguyện ý, tất là người có tâm tư khôn khéo.
"Cùng ta tới Nam Thành." Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch thản nhiên, không có mệnh lệnh cũng không có thương lượng, giống như chỉ là nói cho Sênh Ca một việc mà thôi.
Lần đi Nam Thành này hung hiểm dị thường, nhất thiết phải dẫn theo tinh nhuệ. Người của Ma Cung nay đều đã giao cho Hạo Nguyệt xử lý, bên cạnh nàng chỉ còn Sênh Ca là cao thủ có thể sử dụng.
"Nam Thành? !" Đôi mắt lạnh lẽo của Sênh Ca không di chuyển, chẳng qua trong giọng nói đã hiện lên tia ngờ vực. …
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, Sênh Ca đúng thật là không còn giống trước kia nữa rồi. Trước kia khi nàng ra nhiệm vụ, câu trả lời của Sênh Ca vĩnh viễn lạnh lùng "Vâng. Cung chủ." Hôm nay, dĩ nhiên lại sinh lòng hiếu kỳ với nhiệm vụ, không tồi không tồi.
"Nam Cương động thủ." Tư Đồ Cảnh Diễn nói tiếp lời Thẩm Thiển Mạch, ngữ điệu bình thản, không nghe ra được sự ngưng trọng, nhưng cũng không thoải mái chút nào.
Con ngươi Tư Đồ Cảnh Hạo hơi lóe lên. Nam Cương hắn đã nghe nói, đó là bộ lạc thần bí nhất phía Nam đại lục. Thiên Mạc sao lại có quan hệ gì với Nam Cương được? ! Nhìn nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, chuyện lần này nhất định không đơn giản. Liệu chuyến đi này của bọn họ có nguy hiểm hay không?
Tư Đồ Cảnh Diễn là ca ca của hắn, cũng là người thân duy nhất hiện nay của hắn. Sênh Ca là bạn tốt của hắn, cũng là tri kỷ của hắn. Bọn họ đều là những người vô cùng quan trọng với hắn, hắn sợ bọn họ sẽ rời khỏi hắn. Trong mắt không khỏi hiện ra sự lo lắng, "Có phải là rất nguy hiểm không?"
"Cảnh Hạo còn chưa tin huynh?" Tư Đồ Cảnh Diễn hiển lộ một nụ cười tà mị mà tự tin, mắt đen như mực nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, tràn đầy tự tin và khí phách.
Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn nụ cười trên gương mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, hàng lông mày nhíu chặt lại, "Cảnh Diễn huynh gạt đệ."
Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ thật không ngờ đệ đệ luôn vô cùng đơn thuần này lại xem thấu tâm tư hắn, không khỏi nhíu mày, nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo.
Hàng lông mi xinh đẹp của Tư Đồ Cảnh Hạo chớp lên, biểu cảm thành thật nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, mỉm cười. Trong nụ cười ấy lại mang theo mấy phần lo lắng, "Mặc dù nhìn như rất tự tin, thế nhưng sự sầu lo sâu trong mắt Cảnh Diễn huynh đệ vẫn nhìn thấy."
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Hạo, cũng nhíu mày. Nàng đã nói, Tư Đồ Cảnh Hạo tuyệt đối không phải một người thiếu nhạy bén. Mặc dù tâm tư có chút đơn thuần, nhưng tâm tư của hắn rất tinh tế.
"Thật không ngờ năng lực quan sát của Cảnh Hạo lại tốt như vậy." Tư Đồ Cảnh Diễn mỉm cười tán thưởng. Tâm tư của hắn cho tới bây giờ không có người nào có thể nhìn thấu, chuyện mà hắn cố tình lừa gạt cũng chưa từng có ai có thể thấy được. Thẩm Thiển Mạch có thể nhìn ra, là bởi vì hắn với nàng tâm linh tương thông, hiểu rất rõ đối phương, có những thứ không nhìn được nhưng có thể cảm giác được.
Thế nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo lại chỉ từ nét mặt mà đoán ra tâm tư của hắn, thực khiến hắn ngạc nhiên. Vẫn cho rằng đệ đệ sống dưới sự bảo vệ của hắn sẽ đơn thuần không hiểu gì cả, lại thật không ngờ, người đệ đệ ấy lại thông tuệ đến vậy.
"Cảnh Hạo kỳ thực rất thông tuệ. Chỉ là hắn không muốn tính toán với người mà thôi." Sênh Ca nói thay Tư Đồ Cảnh Hạo, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa đi vài phần, trong giọng nói thậm chí có thêm sự cưng chiều như có như không.
"Như vậy, thời gian ca ca không ở đây, đệ hãy bảo vệ tốt bản thân." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, tươi cười, lấy thái độ huynh trưởng dặn dò.
Tư Đồ Cảnh Hạo yên lặng gật đầu. Hắn không nên lúc nào cũng sống dưới sự bảo vệ của Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn muốn học cách bảo vệ mình, không muốn tăng thêm gánh nặng cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Thanh Tùng và Hồng Cúc* sẽ đi theo chúng ta, có chuyện gì thì liên lạc với Thanh Trúc." Tư Đồ Cảnh Diễn cầm lệnh bài Mị Huyết Lâu giao cho Tư Đồ Cảnh Hạo. Có lẽ đã tới lúc hắn dành cho đệ đệ một vùng bầu trời để phát triển rồi. Thời gian hắn không ở đây Thiên Mạc hẳn sẽ không có chuyện gì, sở dĩ hắn giao cái này cho Tư Đồ Cảnh Hạo, là vì muốn Tư Đồ Cảnh Hạo có được một cơ hội lịch luyện. …
(*tác giả viết là Hồng Mai nhưng Hồng Mai đã hi sinh vì TDCH nên mình nghĩ đây là Hồng Cúc)
"Thời gian này không biết Hồng Mai cô nương đã đi đâu?" Tư Đồ Cảnh Hạo nhíu mày hỏi. Trước kia Hồng Mai phụ trách bảo hộ hắn, mặc dù hắn không có ý nghĩ gì khác với Hồng Mai, thế nhưng từ khi độc của hắn được giải trừ thì Hồng Mai cũng biến mất. Hắn vốn tưởng rằng Hồng Mai được phái đi làm nhiệm vụ khác, thế nhưng vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nhắc tới Mị Huyết Lâu mà lại không có nói tới Hồng Mai, không khỏi hiếu kỳ.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua sự bất đắc dĩ, cực lực khắc chế tâm tình, thở dài, "Hồng Mai đã rời khỏi Mị Huyết Lâu. Nàng ta nói nàng ta có chuyện cần làm."
Tư Đồ Cảnh Hạo nghe xong, cho rằng sự bất đắc dĩ và tiếc hận hiện lên trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn là do Hồng Mai đã rời khỏi Mị Huyết Lâu, cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ gì nhiều, vừa cười vừa nói, "Có thể làm việc mình thích cũng thật là chuyện tốt. Cảnh Diễn huynh cũng đừng tiếc hận."
"Ừ. Bọn ta còn phải chuẩn bị tới Nam Thành, đi trước." Tư Đồ Cảnh Diễn thu liễm ánh mắt, vùi lấp tâm tình vào sâu trong đôi mắt đen.
Ra khỏi Cầu Phúc Cung, Thẩm Thiển Mạch khẽ thở dài một hơi. Dựa theo ý của Hồng Mai, bọn họ cũng không nói cho Tư Đồ Cảnh Hạo biết chuyện Hồng Mai liều mình cứu hắn, mà Tư Đồ Cảnh Hạo cũng cho rằng Hồng Mai rời khỏi Mị Huyết Lâu đi làm chuyện mình muốn làm, như vậy cũng là chuyện tốt.
Nếu đã không cách nào thay đổi, cần gì phải thêm hai người thống khổ nữa.
"Hồng Mai nhìn thấy Cảnh Hạo bây giờ, chắc hẳn sẽ rất vui mừng." Thẩm Thiển Mạch cười bình đạm. Cách làm của Hồng Mai đích thực khiến nàng cảm động sâu sắc, thế nhưng như Hồng Mai đã nói, đây là cuộc sống của nàng, lựa chọn của nàng.
Cặp mắt đen của Tư Đồ Cảnh Diễn như được phủ lên một tầng sương mù, nở nụ cười nhẹ, sự nhẹ nhàng ấy như mang theo sự xót xa và tiếc hận, "Ừ, nhất định."
Nhìn nhau cười, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thời nắm chặt tay đối phương.
Có nhiều cặp đôi yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, có những người yêu một người lại không nhận được tình yêu của đối phương. Bọn họ có thể gặp nhau rồi yêu nhau, có thể đến được với nhau, thật đúng là không dễ dàng.
Nếu nắm chặt tay nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông ra. Bọn họ đều là người như thế, một khi đã quyết sẽ không thay đổi.
Quay lại Như Mộng Hiên.
"Đã chuẩn bị tốt để ứng phó với Nam Cương chưa?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mày, yêu thương nhìn Thẩm Thiển Mạch. Ban đầu hắn cưới nàng, là muốn cho nàng vinh quang của Hoàng Hậu, dành cho nàng tất cả tình yêu của hắn. Thế nhưng hôm nay, lại khiến Thẩm Thiển Mạch phải cùng hắn đối mặt với nguy hiểm.
Trong nháy mắt, hắn bắt đầu chán ghét. Thiên hạ với hắn dường như càng trở thành một thứ hư vô mờ mịt. Dường như nguyện vọng đoạt được thiên hạ càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ, Thẩm Thiển Mạch ở bên cạnh hắn, mới là điều hạnh phúc và sung sướng chân thật nhất.
"Phải là Nam Cương chuẩn bị ứng phó với chúng ta cho tốt." Thẩm Thiển Mạch cong môi cười, đôi mắt đen lóe ra tia sáng. Nam Cương nếu dám đối hạ thủ với Thiên Mạc, nàng sẽ khiến Nam Cương biết cái giá của nó. Chưa từng có ai chọc tới Thẩm Thiển Mạch nàng mà không phải trả giá lớn cả.
Tư Đồ Cảnh Diễn cười tà mị, con ngươi lướt qua một tia cuồng ngạo, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nói , "Đích thực là thế, động tới con dân Thiên Mạc của ta, sẽ biết cái giá phải trả như thế nào!"
"Nam Cương thánh tộc, thật sự cho rằng bản thân mình không gì làm không được? !" Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch mang theo sự tuyệt đối cao cao tại thượng, hồng y yêu dị tung bay trong gió, đan xen cùng bộ đồ đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn, thật hài hòa xứng đôi.
"Mạch Nhi của ta." Tư Đồ Cảnh Diễn nhéo nhéo mũi Thẩm Thiển Mạch, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập tiếu ý, bỗng nhiên cười xấu xa, không có ý tốt nói, "Hình như đã lâu rồi không có âu yếm cùng Mạch Nhi."
Thấy được nụ cười mang theo ý xấu của Tư Đồ Cảnh Diễn, sự nghiêm cẩn của Thẩm Thiển Mạch thoáng cái bị sự xấu hổ thay thế, gương mặt đỏ bừng, gắt giọng, "Cảnh Diễn lại lấy ta đùa giỡn rồi."
Tư Đồ Cảnh Diễn kéo lấy Thẩm Thiển Mạch vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng Thẩm Thiển Mạch, tựa cằm trên vai nàng, ngửi hương thơm toát ra từ mái tóc nàng, giọng nói khàn khàn mà mị hoặc, "Ta không có nói giỡn đâu."
Thẩm Thiển Mạch cảm giác được nhiệt độ trên người Tư Đồ Cảnh Diễn càng ngày càng cao, bàn tay đang vuốt ve nhẹ nhàng lưng nàng cũng trở thành cái vuốt ve cấp thiết mà bá đạo, ngọn lửa trên mặt càng trở nên rực rỡ.
"Mạch Nhi." Giọng nói Tư Đồ Cảnh Diễn đang mang theo mấy phần sắc dục, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nghe tiếng gọi của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng cảm thấy trong ngực như có cái gì trào ra, hô hấp trở nên gấp gáp.
Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi buông cánh tay ôm Thẩm Thiển Mạch ra, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng. Ngũ quan tinh xảo như ngọc, một thân hồng y càng làm nổi bật sự yêu dị trên người. Gò má vì xấu hổ mà đỏ lên, mang theo sắc thái mê người, tư thái khi khẽ cắn môi càng trêu chọc trái tim hắn.
Cuối cùng không nhịn được mà ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm Thiển Mạch, tiếng rên rỉ của nàng liền bị nuốt lấy trong nụ hôn nóng bỏng của Tư Đồ Cảnh Diễn.
Ngay thời điểm hai người đang hôn nhau khó tách ra kia, âm vang bên ngoài lại kinh động tới hai người.
Tư Đồ Cảnh Diễn thẹn quá thành giận nhìn ra cửa, đôi mắt đen lóe lên tia tức giận, buông Thẩm Thiển Mạch ra, Tư Đồ Cảnh Diễn mặt âm trầm nhìn về phía cửa, hỏi, "Chuyện gì!"
"Chủ nhân. Có người không rõ danh tính ý đồ muốn lẻn vào Mị Huyết Lâu." Tiếng nói băng lãnh của Thanh Trúc vang lên ngoài cửa, lại mang theo một tia nghi hoặc. Chủ nhân sao vậy? Thế nào vô duyên vô cớ tức giận lớn như thế, nghe giọng nói kia, dường như hận không thể băm hắn thành mảnh nhỏ vậy? Hắn có làm chuyện gì chọc giận chủ nhân sao?
"Hừ! Nam Cương thánh tộc bản lĩnh cũng không nhỏ!" Tư Đồ Cảnh Diễn vốn bị phá hư chuyện tốt nên trong nội tâm vô cùng căm phẩn, giờ lại nghe được có người muốn lẻn vào Mị Huyết Lâu, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết đó là người của Nam Cương thánh tộc. Chỉ có nhân tài Nam Cương thánh tộc mới có can đảm cùng năng lực như thế.
"Truyền lệnh xuống. Tăng cường phòng vệ ở Mị Huyết Lâu. Ngươi và Hồng Hạnh phải chú ý nhiều hơn. Sắp tới ta sẽ rời khỏi hoàng cung mấy ngày, có chuyện gì thì báo cáo với Tư Đồ Cảnh Hạo." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh. Nam Cương thánh tộc, đây là buộc hắn động thủ, lại dám bắt nạt tới tận cửa hắn ư.
Hồng Hạnh thay thế vị trí Hồng Mai trong tứ đại hộ pháp, cùng Thanh Trúc xử lý việc của Mị Huyết Lâu. Thẩm Thiển Mạch chưa từng gặp Hồng Hạnh, chỉ nghe nói đó là một nữ tử cực kỳ dịu dàng nội liễm.
"Báo cáo với Lục vương gia?" Thanh Trúc tựa hồ có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại.
Chủ nhân và Lục vương gia quan hệ tốt hắn biết. Lục vương gia tuyệt đối là một người đáng tin, hắn cũng biết. Thế nhưng đây là chuyện về Mị Huyết Lâu, con người Lục vương gia đơn thuần, sao có thể xử lý những chuyện phiền phức như của Mị Huyết Lâu được. Chẳng lẽ hắn nghe lầm? !
"Cứ làm theo lời ta nói!" Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua một tia không vui.
Thanh Trúc đứng ở cửa mãi mà không nghĩ ra, rất là buồn bực. Hắn sao cứ có cảm giác là chủ nhân rất tức giận nhỉ? ! Hắn có hỏi vấn đề không nên hỏi sao.
"Còn có chuyện sao?" Thanh âm của Tư Đồ Cảnh Diễn vang lên lần nữa, Thanh Trúc sờ sờ mũi, đáp, "Dạ không."
"Hì hì." Thẩm Thiển Mạch thấy gương mặt Tư Đồ Cảnh Diễn đen lại, không khỏi bật cười.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy vẻ mặt hài hước của Thẩm Thiển Mạch thì càng buồn bực xấu hổ, ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, nhướng mày nói, "Mạch Nhi hình như rất vui thì phải?"
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày nhìn lại, nở nụ cười, "Khó có khi nào được thưởng thức bộ dạng tức giận của Cảnh Diễn, thật đúng là thú vị đó."
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nét mặt trêu tức của Thẩm Thiển Mạch, đưa ra nụ hôn trừng trị, bá đạo đuổi theo cái lưỡi thơm tho của nàng.
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, mọi thứ đều được bao phủ trong bầu không khí mập mờ.
Hai ngày sau. Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cộng thêm Sênh Ca, Thanh Tùng, Hồng Cúc cùng tới Nam Thành.
Lúc này trong hoàng cung Lâm Vị.
"Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thành sao?" Ngôn Tu Linh nhíu mày, trong mắt lướt qua sự toan tính và lo lắng.
"Vâng. Thẩm Thiển Mạch đã lấy thân phận Hoàng Hậu Thiên Mạc đi trước, đoàn người Tư Đồ Cảnh Diễn thì âm thầm đồng hành." Thanh Liên cúi đầu đáp, bộ xiêm y cánh hông trên người có vẻ rất điềm tĩnh.
"Phái người quan sát thật kỹ." Ngôn Tu Linh phân phó, một tia đấu trang lóe lên, rốt cục chậm rãi ngưng kết thành một cỗ dứt khoát, mỉm cười nói với Thanh Liên, "Bản thân ngươi tới Thiên Mạc. Cần phải vạch trần thân phận người giả mạo Tư Đồ Cảnh Diễn. Nếu ta không đoán sai, người giả mạo chắc chắn là Tư Đồ Cảnh Hạo."
"Vâng." Thanh Liên thản nhiên đáp lại.
Ngôn Tu Linh là ca ca duy nhất của nàng, là thân nhân duy nhất. Ngôn Tu Linh tuy rằng vẫn luôn đối với nàng như thuộc hạ, thế nhưng sự quan tâm của Ngôn Tu Linh dành cho nàng, nàng có thể cảm giác được.
"Bản thân nhớ cẩn thận." Ngôn Tu Linh nhìn Thanh Liên, trong con ngươi lóe lên một tia thân thiết. Đây là thân muội muội của hắn, cũng là trợ thủ tốt nhất của hắn.
Nếu muội muội nhu nhược yếu đuối, hắn tự nhiên cũng sẽ che chở cho nàng, giống như với An Nhã. Chỉ là vị muội muội này lại hết lần này tới lần khác thông tuệ lạ thường, cũng rất là hiểu chuyện.
Hắn nhớ khi đó, Thanh Liên mới chỉ mười tuổi nói với hắn: ca ca, Thanh Liên không phải người không có hữu dụng, Thanh Liên sẽ giúp ca ca.
Khi ấy, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: muốn giúp ta, không phải ai cũng làm được. Thế nhưng, không ai biết khi đó trong lòng hắn xúc động và cảm động thế nào.
Cho tới nay hắn luôn lãnh lạnh nhạt đạm với Thanh Liên, nhưng sự quan tâm dành cho Thanh Liên, lại lớn hơn bất cứ ai. Chỉ là, hắn lại lựa chọn không biểu hiện nó ra ngoài. Thứ nhất là không để Thanh Liên trở thành uy hiếp của hắn. Thứ hai cũng là vì rèn đúc tâm chí Thanh Liên. Nếu hắn dành quá nhiều sự quan tâm, Thanh Liên sẽ không thể trưởng thành.
"Muội biết." Thanh Liên cúi đầu đáp, trong mắt mang theo những tia ấm áp và cảm động.
"Cẩn thận thừa tướng Hạo Nguyệt. Người này không đơn giản." Ngôn Tu Linh nhìn Thanh Liên. Bản lĩnh và tâm tư Thanh Liên hắn biết, người khác hắn không lo lắng, chỉ là Hạo Nguyệt này, tâm tư kín đáo không gì sánh được. Nhất đôi mắt đến ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu. Thanh Liên gặp phải hắn, sợ rằng có thể có chút phiền phức.
"Chủ nhân xin yên tâm." Thanh Liên vẽ ra nụ cười thản nhiên. Ca ca của nàng rất quan tâm nàng, nàng vẫn luôn biết. Ca ca xuất phát từ nguyên nhân gì không thân thiết với nàng, nàng cũng biết. Cho nên nàng sẽ dựa theo tâm tư ca ca mà làm, sẽ không vượt quá phép tắc.
Nhìn Thanh Liên, cái nhìn kia bao hàm sự yêu thương của huynh trưởng dành cho muội muội, sau đó phất phất tay, "Đi xuống đi."
Đến Nam Thành đã là bảy ngày sau. Nam Thành tuy là một tòa thành trì tương đối xa xôi của Thiên Mạc, nhưng lại là nơi giàu có và đông đúc. Nay lại trải qua trận "ôn dịch" nên cũng không còn thấy được mảy may sự giàu có và đông đúc trước kia, mà chỉ còn khung cảnh như địa ngục nhân gian.
Trên phố rất trống trải, hầu như không có mấy người đi đường. Người mắc phải ôn dịch, đều nửa chết nửa sống nằm trên giường, thoi thóp chờ chết. Người không mắc bệnh, cũng đều đóng chặt gia môn, không dám ra cửa, sợ sẽ bị lây truyền ôn dịch.
Trên đường phố còn có vô số sạp nhỏ, dường như có thể từ đó mà thấy được sự phồn vinh của con phố trước kia. Mà lúc này, hiện ra trước mắt chỉ còn là sự tiêu điều.
Tư Đồ Cảnh Diễn trong bóng tối âm thầm siết chặt tay, mọi thứ đều do Nam Cương thánh tộc ban tặng, lại dám hạ thủ với con dân của hắn, phải trả giá thật lớn.
"Hạ quan tham kiến Hoàng hậu nương nương." Một trung niên nam tử cung kính quỳ gối trước mặt Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nhìn người phía trước, bộ thanh y mặc trên người nhìn như rất là cũ nát. Người này đại khái bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, nét mặt chính trực, đôi con ngươi có thần giờ hiện đầy tơ máu.
Nam Thành là thành trì xa xôi nhất Thiên Mạc, thế nhưng kinh tế lại vô cùng giàu có và đông đúc, việc này không thể thiếu công lao của vị huyện lệnh Nam Thành này. Lần này sau Nam Thành xảy ra "ôn dịch" may nhờ vị huyện lệnh này kịp thời báo lên, đồng thời cô lập tất cả những người mắc "ôn dịch", lúc này mới khống chế được xu thế lan ra.
"Đứng lên đi." Thẩm Thiển Mạch giọng điệu ôn hòa, không có cái giá cao cao tại thượng, nhưng mang theo quý khí tự nhiên mà có, ôn hòa nhìn vị quan này. Thẩm Thiển Mạch cười nói, "Với ôn dịch lần này, đại nhân xử lý rất tốt."
"Hoàng hậu nương nương quá khen! Chỉ là ôn dịch thực sự hung mãnh, không có đại phu nào tìm ra thuốc chữa, hiện tại cũng sắp không khống chế nổi nữa rồi." Trong mắt quan viên không che giấu được sự lo lắng, thoạt nhìn có vẻ là vị quan tốt thương yêu bách tính. Thẩm Thiển Mạch nghĩ trong lòng.
Khóe môi hiện lên nụ cười tự tin, trong đôi mắt đen của Thẩm Thiển Mạch như có ánh sáng bảy sắc, trấn định nói, "Bổn cung nếu đã tới, tự nhiên có biện pháp trị liệu ôn dịch. Đưa Bổn cung tới nơi cách ly ôn dịch."
"Ôn dịch thế tới hung mãnh, Hoàng hậu nương nương thân thể ngàn vàng, sao có thể mạo hiểm?" Vị quan nghe Thẩm Thiển Mạch muốn tới nơi cách ly ôn dịch, không khỏi ngước mắt nhìn lên.
Nghe nói vị hoàng hậu nương nương này là cung chủ Ma Cung, chính là người trong giang hồ, rất không được các vị đại thần thích. Nếu không phải lấy thành trì cùng ngọc tỉ làm lễ, cũng không thể trở thành hoàng hậu.
Vốn tưởng rằng chẳng qua là thảo mãng giang hồ, hôm nay vừa gặp, lại cảm thấy vị Hoàng hậu nương nương này khí chất siêu quần, có một thân quý khi tự nhiên khiến người ta thần phục.
Càng khó có được là, nàng lại đưa ra ý muốn tới nơi cách ly ôn dịch. Phải biết rằng tất cả những người trong khu cách ly ôn dịch đều là bách tính mắc bệnh, nếu tiến vào thì tỷ lệ mắc bệnh rất lớn. Thế nhưng Hoàng hậu nương nương lại còn muốn vào đó, có thể thấy Hoàng hậu nương nương yêu dân như con, hoàn toàn không giống giang hồ đồn đãi, là kẻ giết người không chớp mắt a.
"Mạng của ta quan trọng. Nhưng mạng của nhiều bách tính cũng quan trọng." Thẩm Thiển Mạch kiên định nhìn quan viên kia, khóe miệng mang theo một tia tự tin. Nàng không thể mở trừng mắt nhìn con dân Thiên Mạc chết dưới ôn dịch vậy được, huống chi nàng tuyệt đối nắm chắc có thể phá giải Lưu Phong Cổ này, vậy còn có gì mà sợ nữa.
Trong mắt vị quan kia lóe lên tia do dự. Thẩm Thiển Mạch có thể suy nghĩ cho dân hắn tự nhiên là cao hứng thay dân chúng. Thế nhưng Thẩm Thiển Mạch dù sao cũng là Hoàng hậu Thiên Mạc, mà sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho hoàng hậu này cả thiên hạ đều biết, hắn sao dám mạo hiểm để Thẩm Thiển Mạch tới khu cách ly ôn dịch.
Thấy được sự do dự của vị quan viên, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, cười nói, "Không cần phải lo lắng. Bổn cung nếu dám đi, tất nhiên là có biện pháp. Đại nhân chớ quên, Bổn cung cũng là người giang hồ."
Vị quan nghe Thẩm Thiển Mạch nói như vậy, cũng tỉnh ngộ. Người trong Ma Cung chính là cao thủ dùng độc, trận ôn dịch này có lẽ không phải trong nghề, thế nhưng lấy bản lĩnh cung chủ Ma Cung, muốn không bị lây nhiễm, cũng không phải việc khó gì.
"Vậy được. Hạ quan hộ tống Hoàng hậu nương nương tới khu cách ly ôn dịch." Viên quan trấn định nói.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày. Hắn hộ tống nàng đi? Lẽ nào hắn không sợ bị ôn dịch lây nhiễm sao? !
"Hoàng hậu nương nương thân thể ngàn vàng còn không sợ. Hạ quan thân là quan phụ mẫu của Nam Thành, sao có thể vì ôn dịch mà không quan tâm tới dân chúng được!" Trên nét mặt chính trực của viên quan hiện lên đại nghĩa không thể xâm phạm.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hắn có thêm sự tán thưởng, cười thản nhiên hỏi, "Không biết tên đại nhân là gì?"
"Hạ quan Nam Việt." Viên quan nghe Thẩm Thiển Mạch hỏi tên hắn, hiện lên một tia sợ hãi, lập tức đáp.
"Nam đại nhân quả là một vị quan tốt." Thẩm Thiển Mạch hơi trầm ngâm, không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt một câu rồi bảo Nam Việt dẫn đường.
Khu cách ly ôn dịch cũng không lớn, thế nhưng trong đó lại chen lấn rất nhiều bách tính nhiễm bệnh. Mỗi ngày lại có thêm rất nhiều bách tính mắc bệnh được đưa vào, khu cách ly không lớn càng trở nên chật chội.
"Nam đại nhân." Bách tính thấy Nam Việt đều hết sức cung kính lễ độ, có thể thấy Nam Việt có địa vị cực cao trong lòng bách tính Nam Thành.
"Vị này chính là Hoàng hậu nương nương, người tới thăm mọi người." Nam Việt có chút kích động đưa tay về phía Thẩm Thiển Mạch, giới thiệu với bách tính Nam Thành.
"Hoàng hậu nương nương? ! Hoàng hậu nương nương lại có thể tới thăm chúng ta?"
"Trời ạ. Đẹp quá. Thật không ngờ Hoàng hậu nương nương lại xinh đẹp như vậy, thảo nào Hoàng thượng sủng ái nàng như thế!"
"Trước khi chết có thể trông thấy Hoàng hậu nương nương, ta chết cũng không tiếc."
Nam Thành vốn là nơi xa xôi, bởi vậy dân phong thuần phác, bách tính thấy Thẩm Thiển Mạch tự mình đến gặp những người sắp chết như bọn họ, đều rất kích động.
Thẩm Thiển Mạch thấy bách tính Nam Thành thành thật chất phác, trong lòng cũng xúc động, đi vào khu cách ly.
"Hoàng hậu nương nương không nên tới. Sẽ bị lây bệnh." Không biết là ai hô một tiếng, dân chúng lập tức nhất tề hô.
Thẩm Thiển Mạch lại không dừng chân. Trong đôi mắt đen hiện lên sự cảm động, nhìn bách tính Nam Thành, cười nói, "Ta tới cứu các ngươi. Mọi người sẽ không có việc gì!"
"Cứu chúng ta?"
"Ôn dịch này có thể chữa trị được sao? ! Chúng ta không cần chết nữa ư? !"
Bách tính lập tức nghị luận. Trong con ngươi tuyệt vọng dần hiện lên ánh sáng. Thẩm Thiển Mạch càng xúc động hơn.
Hết chương 2.