Thẩm Thiển Mạch ngủ ở vị trí bên trong sơn động, Tư Đồ Cảnh Diễn lại tựa vào cửa sơn động, bảo vệ nàng.
Trong sương mù đen kịt, Tư Đồ Cảnh Diễn đang nửa say nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ vỡ vụn của Thẩm Thiển Mạch vốn đang ngủ say, đôi mắt
so với bóng đêm càng thêm thâm túy đột nhiên mở ra, trong mắt hiện lên
vẻ nóng nảy cùng đau lòng, đứng dậy vọt tới phía Thẩm Thiển Mạch.
"Mạch Nhi! Mạch Nhi!" Tư Đồ
Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch đang thần chí không rõ, chân mày nhíu chặt, loại độc chết tiệt, sao có thể bá đạo như vậy! Rõ ràng hắn đã dùng nội
lực ngăn chặn, nhưng nội lực tự thân của Thẩm Thiển Mạch quá mạnh mẽ,
lúc trước một chiêu lại một chiêu hao tổn quá nhiều nội lực, áp chế
không được bao lâu, dĩ nhiên cũng khiến nó ngóc đầu dậy.
Hiện tại người Mị Huyết lâu còn chưa tìm đến, chắc là bị người của Đường môn
chặn lại. Vậy phải làm sao bây giờ, không có dược liệu, dựa hết vào việc áp chế nội lực, cũng không phải là biện pháp.
"Cảnh Diễn. Cảnh
Diễn." Thẩm Thiển Mạch đã hoàn toàn mất đi ý thức, siết chặt tay Tư Đồ
Cảnh Diễn, trong miệng không ngừng kêu tên hắn.
Tư Đồ Cảnh Diễn
nhìn Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt càng thêm dịu dàng cùng đau lòng. Mạch Nhi của hắn, gặp tình huống hôn mê bất tỉnh như vậy, còn nghĩ đến hắn!
Nhưng hắn lại không có cách nào chịu đau đớn thay nàng. Bây giờ nội lực
áp chế độc tính bị cắn trả, nhất định Thẩm Thiển Mạch phải tự mình vượt
qua, nếu hiện tại dùng nội lực áp chế lần nữa, độc tính sẽ càng phát tác thường xuyên, thân thể Thẩm Thiển Mạch không chịu nổi giày vò như vậy,
nếu không, nội lực của nàng sẽ bị tổn thương.
"Mạch Nhi! Không có chuyện gì. Không có chuyện gì." Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch thật chặt, dùng nhiệt độ của mình bao lấy nàng, lần đầu tiên trong mắt xuất
hiện vẻ bất lực, nhìn nữ nhân mình yêu phải chịu khổ trước mặt mình,
nhưng hắn lại không làm gì được.
Đôi mắt đen như mực thoáng vẻ
ngoan tuyệt. Đường Môn! Mặc cho chủ tử của các ngươi là ai, lần này, hắn sẽ diệt cả Đường Môn! Đường Vân, lại có lá gan ám toán nữ nhân của
hắn?! Vậy thì chuẩn bị sống không bằng chết đi!
Thẩm Thiển Mạch
khẽ nhíu mày. Nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể có hai cỗ nội lực đang va
chạm, bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, va chạm vào nàng, đau đớn vô
cùng, khiến nàng không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.
Lạnh. Rét lạnh vô hạn vô
biên. Giống như toàn bộ lực lượng bị rút đi. Đột nhiên, hình như nàng
được một một nguồn ấm ôm lấy, mang theo cảm giác quen thuộc. Là Tư Đồ
Cảnh Diễn sao?! Trong lúc mơ màng, tựa hồ nàng đã nghe thấy có người
nóng nảy mà đau lòng kêu tên nàng.
Nhất định là Tư Đồ Cảnh Diễn.
Hắn đang ở bên cạnh nàng, nàng không ở một mình, nàng sẽ không phải một
mình chịu đựng hắc ám và đáng sợ nữa. Cảnh tượng một mình dãy dụa đã chỉ còn là quá khứ rồi! Nam tử hồng y tuyệt đại đó, sẽ luôn luôn bồi bên
cạnh nàng .
Giống như đứa bé tìm được trụ cột tinh thần từ trong
cơn ác mộng, cặp mày nhíu chặt vì đau đớn của Thẩm Thiển Mạch thoáng dãn ra, cắn môi thật chặt.
"Ta. Không phải một mình. Ta không sợ.
Cảnh Diễn. Ta không sợ." Giọng nói yếu ớt không có ý thức đứt quãng thốt ra từ Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch càng
lúc càng chặt, đôi mắt đen như mực cực lực ẩn nhẫn cảm xúc. Hận không
thể thay thế Thẩm Thiển Mạch chịu đựng những giày vò này.
Đột
nhiên, đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng dị sắc, nhếch
miệng nở nụ cười lạnh lùng khát máu, toàn thân áo đen không gió mà bay,
tỏa ra khí chất tuyệt sát.
Nhẹ nhàng ôm Thẩm Thiển Mạch vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ra cửa động, nụ cười
nơi khóe miệng càng lạnh lùng.
Hừ! Hắn chưa tìm bọn chúng tính
sổ, ngược lại bọn chúng rất có bản lĩnh, lại tìm được sơn động này?!
Muốn giết hắn và Thẩm Thiển Mạch sao?! Vậy phải xem các ngươi có bản
lĩnh đó hay không?!
"Vào xem một chút." Bên ngoài truyền đến tiếng bàn luận thì thầm, hiển nhiên là thủ hạ Đường Môn đang phụng mệnh lục soát.
Giọng nói này không tính là lớn. Được tiếng gió nơi sơn cốc che giấu, cơ hồ
nhỏ đến không nghe thấy được, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn có công lực bực nào, những động tĩnh này sao có thể dấu được lỗ tai của hắn. Ngay từ lúc
những kẻ áo đen kia đến gần sơn động dù vẫn không nói gì, hắn cũng đã
phát hiện.
"Muốn xem cái gì?!" Khi bọn sát thủ thận trọng tiến
vào, một giọng nói lạnh lùng bá đạo mang theo sát khí truyền đến, khiến
bọn chúng bị dọa sợ đến đánh rơi binh khí.
Giọng nói túc sát
nhường nào. Chỉ nghe thấy thôi cũng khiến người ta không tự chủ được
nhũn chân. Giương mắt nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt, mơ hồ thấy một bóng
người màu đen ôm một bóng người màu trắng. Quanh thân bóng người màu đen tản mát ra nồng đậm sát khí. Khiến những sát thủ như bọn chúng cũng
phải chùn bước.
Bọn sát thủ còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một
cỗ khí lực cường đại bao phủ. Dưới ánh trăng u ám, Tư Đồ Cảnh Diễn toàn
thân áo đen, hết sức quỷ mị, ra tay như chớp, lập tức đã giết chết hơn
mười sát thủ trong sơn động.
Máu tươi từ từ chảy ra từ cổ bọn sát thủ, dưới ánh trăng hiện vẻ vô cùng
quỷ dị. Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thèm nhìn bọn sát thủ ngã dưới đất
không dậy nổi, trong mắt hiện vẻ khắc nghiệt, ôm Thẩm Thiển Mạch rời sơn động.
Đường Môn sát thủ cũng uống độc chế bí truyền của Đường
Môn. Một khi tử vong, độc tố trong máu được phóng thích, sẽ dẫn tới
nhiều sát thủ hơn. Hôm nay thân thể Thẩm Thiển Mạch rất suy yếu, mà hắn
vì cứu Thẩm Thiển Mạch cũng hao tổn không ít công lực, nơi đây không nên ở lâu.
"Ưm." Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch được Tư Đồ Cảnh Diễn ôm trong ngực, cau mày, từ từ tỉnh lại.
Nàng chỉ cảm thấy hình như vừa rồi đã trải qua một trận chiến sinh tử, cả
người như mất hết khí lực, bám vào trên người Tư Đồ Cảnh Diễn. Dưới ánh
trăng mờ mịt, nàng có thể thấy ánh mắt ngưng trọng của Tư Đồ Cảnh Diễn.
Đêm khuya rời đi sơn động, xem ra tình cảnh của bọn họ rất nguy hiểm.
"Sao vậy?" Mặc dù Thẩm Thiển Mạch trúng độc, nhưng thính lực vẫn còn, bốn
phía chậm rãi xuất hiện bước chân sát thủ, nàng vẫn có thể nghe thấy.
Khẽ nhíu mày, ngưng trọng hỏi.
"Có ít nhất mấy trăm người." Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không chần chờ, đôi mắt như hắc diệu thạch tản mát ra
sắc thái lạnh lùng, dưới ánh sáng mờ ảo đặc biệt dễ thất, nhếch miệng nở nụ cười ngoan tuyệt. Nếu bọn chúng dám đến, hắn cũng quyết không sợ bọn chúng!
"Đường Môn muốn đuổi cùng giết tuyệt đây mà." Thẩm Thiển
Mạch cũng nâng lên nụ cười túc sát, ý bảo Tư Đồ Cảnh Diễn để nàng xuống. Hiện tại mặc dù nàng trúng độc, nhưng không có nghĩa nàng là một phế
nhân, nếu là tình thế thật sự nguy cấp, cho dù liều mạng để độc phát
tác, cũng sẽ không bỏ qua cho Đường môn!
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười
ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch, lập tức trầm mặt xuống, lạnh lùng nói,
"Liệu mà đi theo ta! Không cần đùa giỡn với tính mạng chính mình!"
Thẩm Thiển Mạch thấy nét mặt nghiêm túc của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi nở
nụ cười, Tư Đồ Cảnh Diễn, vẫn che chở nàng khắp nơi như thế, suy tính
thay nàng. Nhưng, Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải là quả hồng mềm,
độc này cũng chỉ hạn chế việc nàng sử dụng nội lực mà thôi, không có nội lực, không đại biểu nàng chính là phế vật!
"Ân công thật quan tâm Mặc Trì." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười yếu ớt, nói cười, trong mắt hiện vẻ giảo hoạt.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm Thiển
Mạch, đôi mắt sắc căng thẳng, lạnh lùng mím môi, quay mặt đi. Mạch Nhi,
sao lúc này còn có thể cười đến khuynh thành như thế! Đáng chết, về sau
tuyệt đối không cho phép nàng cười như vậy với người khác.
"Vèo"
Âm thanh mũi tên bắn lén phá không mà tới, từ từ ép sát, hiển nhiên đã
phát hiện tung tích của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch .
Lụa trắng bay lượn, đánh tới mũi tên, mũi tên bắn lén cũng bị lụa trắng
ngăn lại, rơi xuống mặt đất. Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi không phải biết dùng nội lực linh tinh thì sẽ chết
sao!"
"Ân công đừng nóng vội, mấy mũi tên này không gì thắng nổi
lụa trắng thiên tàm ti vô địch, không cần dùng nội lực cũng có thể dễ
dàng ngăn lại!" Thẩm Thiển Mạch cũng tuyệt đối không gấp gáp, thậm chí
trong mắt còn mang nét giảo hoạt và chắc chắn, thản nhiên nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, mới thu lại ánh mắt. Ngước mắt, nhìn sát thủ bốn phía, nhếch miệng nở nụ cười khát máu. Nguyên bổn còn lo lắng an nguy
của Thẩm Thiển Mạch mới có thể sầu lo như thế. Nay an nguy của Thẩm
Thiển Mạch đã không có vấn đề, vậy thì những sát thủ này, hắn muốn toàn
bộ bọn họ đều chỉ có tới chứ không có lui!
Dám có ý đồ với hắn! Dám động vào nữ nhân hắn! Hắn muốn toàn bộ bọn chúng sống không bằng chết! Hừ!
Cơn gió nhẹ nhàng phất qua sơn cốc, còn bí mật mang theo sự lạnh lẽo đầu
xuân. Bọn sát thủ đều không tự chủ được sợ run cả người, không phải bởi
vì cơn gió này, mà bởi vì nam tử áo đen đón gió mà đứng trước mắt.
Dưới ánh trăng mờ mờ không thấy rõ dung mạo hắn, nhưng một thân khí độ tử
thần chết chóc này, cũng đã hung hăng đả kích bọn chúng. Bọn chúng đều
là sát thủ, bản thân đã nhạy cảm với khí tức chết chóc này, vậy mà hôm
nay, nam tử đang đứng trước mặt bọn chúng, lại khiến bọn chúng cảm thấy
tử vong chưa từng cận kề như vậy.
Một khắc kia, hầu như trong đầu mỗi sát thủ đều có ý niệm lui bước. Nhưng phía trên đã hạ Lệnh Tất Sát, nếu không thể giết Cung chủ Ma Cung và nam tử mặc áo đen này, bọn chúng cũng không thể sống tiếp. Bên trong cơ thể của bọn chúng cũng trúng độc Đường Môn!
Trong lòng nhanh chóng hiện qua ý niệm này, nhưng
hành động cũng không chậm, hung hăng đánh tới Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm
Thiển Mạch.