Nếu Đường Vân muốn tự tìm đường chết, cũng không liên quan đến nàng.
Thời tiết thành Phượng Linh so với quốc đô Thiên Mạc ấm áp hơn nhiều, có vài cây cũng đã từ từ nhú ra những phiến lá xanh, xa xa nhìn, nhưng điểm
xanh tươi mới xen lẫn lấp ló trên những tường thành xưa cũ của Phượng
Linh thành, cũng có một ý vị đặc biệt.
Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau tới biệt viện của Thất Tuyệt Sơn
Trang ở Phượng Linh thành. Biệt viện cũng không tính là lớn. Dù sao
thành Phượng Linh cũng là nới mà các đại môn phái võ lâm tụ tập, ai cũng không thể ở chỗ này một nhà độc đại, có thể có được biệt viện , cũng
coi là môn phái có uy vọng trong chốn võ lâm.
Mà Ma Cung cùng Mị
huyết lâu, là hai môn phái võ lâm thần bí nhất cũng cường đại nhất, ở
thành Phượng Linh tự nhiên cũng là có một chỗ ngồi, chỉ là không có ai
biết phạm vi thế lực của bọn hắn ở nơi nào, mà Thẩm Thiển Mạch cũng
không muốn bại lộ căn cứ ngầm của Ma Cung đặt ở Phượng Linh thành.
"Vậy thì đành uất ức Cung chủ tạm thời ở nơi này." Vẻ mặt Huyền Lâu bình
tĩnh ôn tồn mà hữu lễ, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa, khiêm tốn
lễ độ nói.
Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, ánh mắt bình thản, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, nâng lên nhất mạt nụ cười ôn hòa đáp, "Vậy thì đa tạ Thiếu Trang Chủ rồi."
Theo Huyền Lâu vào biệt viện
Thất Tuyệt Sơn Trang. Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Huyền Lâu cũng
thoáng qua một tia sáng, ngoài biệt viện một ám ảnh chợt lóe lên, bản
lĩnh rất nhanh, nhưng vẫn là không thể gạt được ánh mắt cùng lỗ tai của
bọn họ.
Vào biệt viện, Thẩm Thiển Mạch tháo xuống dáng vẻ thanh
nhã lễ độ mới vừa rồi, bộ mặt đều là vẻ lười biếng, ánh mắt nhàn nhạt,
khóe miệng luôn là nụ cười không sao cả, nói, "Thiếu Trang Chủ bốn phía
biệt viện này chó giữ cửa cũng không ít."
Huyền Lâu cũng chỉ là khẽ mấp máy môi, ánh sáng trong đôi mắt nhất thời trở
nên lạnh lẽo, lời nói ra, mặc dù ôn hòa nhưng lại không có chút nhiệt độ nào, "Đại khái đều là chó Đường Môn thôi."
"Cung chủ, hai người
đang nói gì đấy?" Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu ngươi
một câu ta một câu nói nhưng chuyện không ai hiểu, bộ mặt nghi ngờ hỏi.
Trong nơi này có chó? ! Tại sao nàng không nhìn thấy. Còn là chó Đường Môn ? Chẳng lẽ chó Đường Môn có cái gì đặc biệt sao, lại không giống với chó
bình thường sao?
"Nha đầu ngốc, đại ca bọn họ nói là chuyện Đường Môn phái người tới giám thị chúng ta á." Huyền Minh nhìn thấy dáng vẻ
Thiên Thiên một chút cũng không hiểu, không khỏi nâng lên một nụ cười
đắc ý, nhẹ nhàng gõ đầu Thiên Thiên một cái, cười nói.
Thẩm Thiển Mạch hai mắt nheo lại nhìn Huyền Minh, vẫn còn cái tính đắc chí trẻ con này à, không khỏi khẽ lắc đầu một cái, nhếch môi cười nhẹ, nói với
Huyền Lâu, "Ngươi đối với đệ đệ mình, bảo vệ rất tốt."
"Cũng vậy thôi." Huyền Lâu liếc mắt nhìn Thiên Thiên, ngầm hiểu nói.
"Cái gì chứ. Ta có chỗ nào cần đại ca bảo vệ? Ngươi cũng chớ xem thường
ta...ta công phu rất tốt!" Huyền Minh vừa nghe được Thẩm Thiển Mạch nói, lập tức dựng lông mày lên, mặt không phục nói.
Thiên Thiên nghe
được lời nói của Huyền Minh, lập tức chống nạnh phản bác, "Công phu của
ngươi rất tốt? ! Chớ có nói đùa, ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại,
còn dám cùng Cung chủ nhà ta nói ngươi công phu tốt?"
Huyền Minh bị Thiên Thiên nói trên mặt một hồi đỏ bừng, bĩu môi, có chút không phục tùng thầm nói, "Đó là ta nhướng ngươi."
"Tốt lắm. Thiên Thiên, ngươi và Huyền Tam Thiếu đi vào sau nhà nghỉ ngơi
trước đi, ta cùng Thiếu Trang Chủ còn có chuyện phải nói." Thẩm Thiển
Mạch nhìn bộ dạng Thiên Thiên cùng Huyền Minh nháo lên, cưng chìu cười
cười, đối với Thiên Thiên nói.
Sau khi nghe xong, Thiên Thiên
cùng Huyền Minh tính trẻ con trừng mắt liếc lẫn nhau, lại cùng nhau
hướng vào sau nhà đi tới, vừa đi còn vừa cãi vả, vừa đấu vừa cười .
"Không biết Cung chủ muốn nói gì cùng Huyền Lâu." Huyền Lâu nhìn bóng lưng
Huyền Minh, trong đôi mắt hiện ra một mảnh dịu dàng, tiếp theo thu hồi
dịu dàng này, lấy giọng xa cách mà ôn nhã mà hỏi.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Huyền Lâu. Người này nhìn thì ôn nhu như ngọc, nhưng khắp nơi đều làm cho người ta có cảm giác vô cùng xa cách. Cũng là một người lãnh tâm lãnh tính đi. Chỉ là, chỉ cần trong lòng có chỗ mềm mại nhất,
thì vẫn đáng giá để giao kết. Chỉ bằng phần chân tình hắn đối với Huyền
Minh cùng mẫu thân hắn kia, Thẩm Thiển Mạch nhận định Huyền Lâu tuyệt
đối không phải là một người xấu.
"Dĩ nhiên là hợp tác." Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, đi thẳng ở trong
sân ngồi xuống trên ghế đá, động tác rất tự nhiên, như nước chảy mây
trôi, thoải mái cùng phóng khoán không nói nên lời.
Huyền Lâu
thấy thế, khẽ nhíu lông mày, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào
ghế đá đối diện Thẩm Thiển Mạch, vuốt vuốt cái ly trên bàn đá, giọng
điệu nhàn nhạt hỏi, "Không biết Cung chủ muốn hợp tác thế nào?"
"Thất Tuyệt Sơn Trang từ trước tới nay lấy phụ trợ làm chủ, tin tưởng Thiếu
Trang Chủ đối với vị trí Võ Lâm Minh chủ cũng không phải quá coi trọng." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, lẳng lặng nhìn Huyền Lâu, giọng nói mang
theo sự chắc chắn.
Quả nhiên, Huyền Lâu khẽ nâng lên lông mày,
trong mắt thoáng qua một tia than thở, khẽ vuốt cằm, coi như là chấp
nhận lời nói của Thẩm Thiển Mạch.
Nụ cười trên môi Thẩm Thiển
Mạch chậm rãi nâng lên. Quả nhiên không sai. Thất Tuyệt Sơn Trang không
có tâm với cái ghế vị Võ Lâm Minh chủ này, nếu không bằng vào thế lực
hỏa đảo cường đại như vậy, Thất Tuyệt Sơn Trang cũng sẽ không thể nào cứ luôn đứng dưới Ma Cung cùng Mị huyết lầu như vậy.
Những năm gần
đây, Ma Cung cùng Mị huyết lâu cũng chưa từng tranh đoạt vị trí Võ Lâm
Minh Chủ, Đường Môn cũng rất thần bí, Thất Tuyệt Sơn Trang nếu là thật
có lòng với vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, chỉ sợ năm năm trước vị trí Võ
Lâm Minh Chủ này, cùng đã là đồ nằm trong túi họ rồi.
"Như vậy, không bằng Thiếu Trang Chủ hãy phụ trợ Ma Cung." Thẩm Thiển Mạch
không nhanh không chậm nói, trong giọng nói mang theo ba phần tự tin bảy phần chắc chắn, đôi mắt đen nhánh lóng lánh tựa như ánh mặt trời, ánh
sáng lung linh, Huyền Lâu nhìn mà hơi sững sờ.
Cô gái này làm sao lại có thể tự tin mà thông tuệ như vậy. Những câu trúng chỗ hiểm, ánh
sáng trong mắt nàng, giống như ngay cả nắng chói cuối chân trời cũng
không thể nào sáng hơn. Dung nhan tuyệt thế xuất trần này, dưới ánh mặt
trời, lại càng hoàn mỹ như một vị thần.
Huyền Lâu nhanh chóng thu lại tâm tư, ánh mắt sắc bén lại giống như không có chút biến hóa nào,
vẫn như cũ che một lớp sương khói mỏng manh, giọng điệu vẫn là xa cách
mà dịu dàng như cũ, "Thất Tuyệt Sơn Trang vì sao phải cùng Cung chủ hợp
tác đây?"
"Bởi vì Đường Môn." Thẩm Thiển Mạch nhìn chằm chằm vào
đôi mắt giống như che bởi sương mù của Huyền Lâu, ánh mắt chắc chắn, nụ
cười tự tin mà tuyệt mỹ. Cái nhìn kia, bình tĩnh, dường như muốn trực
tiếp nhìn vào bên trong lòng của Huyền Lâu.
Bởi vì Đường Môn. Chỉ có bốn chữ, nhưng ý nghĩa trong đó, tin tưởng Huyền
Lâu hiểu rất rõ. Thất Tuyệt Sơn Trang đã cùng Đường Môn kết thù kết oán, nếu Đường Môn lấy được vị trí Võ Lâm Minh Chủ, Thất Tuyệt Sơn Trang chỉ biết càng thêm xui xẻo, đến lúc đó ngay cả có binh khí vô song, cũng
chưa chắc địch nổi Đường Môn.
Huống chi, Đường Môn vốn dĩ là môn
phái âm độc không chừa bất cứ thủ đoạn nào, coi như ngoài mặt không động thủ, lén lút thì Thất Tuyệt Sơn Trang cũng không chiếm được chỗ tốt.
Hơn nữa Đường Môn thế nhưng lại xuống tay đối với lão phu nhân Thất
Tuyệt Sơn Trang, Huyền Lâu chắc hẳn cũng không nguyện ý nhịn Đường Môn
đi. Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là phù trợ Ma Cung trở thành Võ
Lâm Minh Chủ, trực tiếp đem Đường Môn giải quyết xong.
Trầm mặc.
Huyền Lâu mím môi thật chặt, nhìn Thẩm Thiển Mạch, cô gái trước mắt, đôi mắt đen nhánh giống như sâu không thấy đáy, nụ cười trên môi vẫn diễm
lệ mà tự tin như cũ, trầm mặc của mình không thể ảnh hưởng dòng suy nghĩ của nàng chút nào, nàng chắc chắn mình sẽ hợp tác đến như vậy sao? Chỉ
là, hiện tại hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn nữa.
"Đã như vậy, Thất Tuyệt Sơn Trang nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của Ma
Cung." Huyền Lâu mỉm cười nhàn nhạt, tuy nói là nghe theo hiệu lệnh của
Ma Cung, nhưng Thẩm Thiển Mạch hiểu, đây chỉ là hợp tác mà thôi, cũng
không phải phục tùng.
"Như vậy, Ma Cung cũng xin đưa lên Thiếu
Trang Chủ một phần lễ vật." Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười diễm
lệ, nhưng vẫn mang theo ba phần ngoan tuyệt cùng ba phần khát máu, vô
cùng xinh đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Huyền Lâu nhìn cô gái trước mắt, rõ ràng mới vừa rồi còn là bộ dáng cơ trí
lạnh nhạt, hôm nay lại biến thành bộ dáng xinh đẹp lại tàn nhẫn, thật
không biết, đến cùng nàng có bao nhiêu bộ mặt.
"Cung chủ muốn đến Đường Môn?" Huyền Lâu nhìn vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch, cũng đoán được mấy
phần tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, khẽ nhíu mày, Đường Môn thủ vệ sâm
nghiêm, Đường Vân càng là cao thủ dụng độc, là người âm hiểm tàn nhẫn,
Thẩm Thiển Mạch đi như vậy, chỉ sợ là phải chịu thua thiệt a.
Thẩm Thiển Mạch không sao cả nhún vai một cái, mang theo vài phần giảo hoạt
nói, "Đi dò thám nội tình Đường Môn, thuận tiện thay Thiếu Trang Chủ xả
giận."
Thẩm Thiển Mạch trong mắt thoáng qua một tia ngoan tuyệt.
Đường Môn động Thất Tuyệt Sơn Trang chỉ là chuyện nhỏ, khiến Tư Đồ Cảnh
Diễn vì cứu lão phu nhân Thất Tuyệt Sơn Trang nhận một đao ở ngực, đã
không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Mặc kệ Tư Đồ Cảnh Diễn vì mục
đích gì mà đi cứu lão phu nhân Thất Tuyệt Sơn Trang, nhưng nếu là không
có Đường Môn đả thương lão phu nhân trước, Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao phải
tự mình hứng một đao. Món nợ này, liền ghi tạc trên đầu Đường Môn!
Huống chi Đường Môn làm việc âm độc tàn nhẫn, cùng Ma Cung đối nghịch cũng
không phải là lần một lần hai, nàng sớm đã có ý nghĩ dọn dẹp Đường Môn,
chỉ là ngại vì thế lực Đường Môn khá lớn, khi đó lại gấp gáp báo thù,
mới tạm thời bỏ qua Đường Môn, hôm nay, Đường Môn xem như đụng vào trên
họng thương rồi.
"Ta bồi Cung chủ đi một chuyến." Huyền Lâu ôn hòa nói.
"Được." Thẩm Thiển Mạch không có lý do gì cự tuyệt, có một Huyền Lâu cùng đi,
hệ số an toàn cũng sẽ cao hơn không ít, không cần phải phí phạm sức lực.
Trong lòng Huyền Lâu khẽ khó chịu, hắn vì sao phải nói lên cùng đi với Thẩm
Thiển Mạch? Chẳng lẽ là bởi vì lo lắng cho an nguy của Thẩm Thiển Mạch
sao? ! Từ lúc nào mình lại học được quan tâm người khác vậy?
Kể
từ khi tiếp quản Thất Tuyệt Sơn Trang, hắn liền học cách gánh chịu trách nhiệm, trừ mẫu thân và đệ đệ, đối với những chuyện cùng vật khác, hắn
đều đã đoạn tuyệt bất luận là cảm tình gì, vì sao đối với Thẩm Thiển
Mạch có thể đặc biệt như vậy. Hình như bắt đầu từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên nhìn, sự tĩnh mịch đã lâu trong lòng liền từ từ bị cái gì đó
tác động tới, loại cảm giác đó, hắn không cách nào miêu tả, cũng không
cách nào khống chế được.
Hai đạo bóng dáng màu trắng thoáng qua
phạm vi thế lực của Đường Môn, tránh được những tai mắt ngoài sáng và
trong tối, lặng yên không tiếng động lẻn vào biệt viện Đường Môn.
Lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu lại, Đường Môn này thật sự là quá xa xỉ mà.
Đập vào mắt, cơ hồ đều là những mảnh kim quang sáng loáng, biệt viện nho
nhỏ cũng bị ánh sáng của vàng cùng bảo thạch chiếu lên sáng rực, dưới
nắng chiều làm nổi bật lên càng tạo nên cảm giác xa hoa hòa nhoáng. Chỉ
là một môn phái giang hồ, lại có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, thực
sự có chút kỳ quái a.
"Tiền tài bất nghĩa!" Thời điểm Huyền Lâu
nhìn thấy vàng bạc châu báu, trong mắt thoáng qua một tia khinh thường,
cả người cũng biến thành băng lạnh.
Thẩm Thiển Mạch thì không sao cả chỉ hơi cong môi một cái, tiền tài tiền tài, vốn dĩ là một vật bẩn
thỉu, lại nói trên đời có bao nhiêu tiền tài là chánh nghĩa đây? ! Nhưng tất cả cũng chỉ do bản lãnh của bản thân mà thôi. Theo nàng biết, Đường Môn làm việc mặc dù âm chí tàn nhẫn, nhưng cũng không có tình huống bắt nạt người dân lương thiện.
Nhếch miệng, Thẩm Thiển Mạch liếc qua những vàng bạc châu báu này, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt, cất giọng nói, " Thiếu chủ Đường Môn bày những vàng bạc châu báu này, là
đành chờ Bổn cung chủ sao?"
Ánh mắt sắc bén của Huyền Lâu hơi đổi, vừa cẩn thận nhìn một chút những thứ vàng bạc châu báu kia, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống. Thì ra là cố ý để ở chỗ này, trên những vàng bạc châu báu này, chắc hẳn tẩm không ít
độc dược. Khá lắm Đường Vân, đủ âm độc.
"Thật không hỗ là Cung
chủ Ma Cung." Giọng nói âm nhu từ trong nhà truyền đến, khi nghe âm
thanh này trong lòng liền cảm thấy không rét mà run, gió khẽ phất qua
cũng trở nên giống như gió lạnh cõi âm.