“Chủ tử, người
của cửa hiệu truyền tin đến, hình như Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch đã
hợp làm một rồi.” Thủ hạ vừa rời khỏi, lại một bóng dáng màu hồng nhanh
chóng đi vào bên trong.
Ngôn Tu Linh khẽ nhíu mày. Tranh đoạt
ngôi Minh Chủ Võ Lâm, quan trọng nhất, chính là lấy được thế lực của
Thất Tuyệt sơn trang. Nếu Thất Tuyệt sơn trang đã hợp lực với Thẩm Thiển Mạch, ngôi Võ Lâm Minh Chủ này, chỉ e cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đúng là không thể xem thường hoàng hậu tương lai của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng
có mấy phần bản lĩnh đấy chứ. Nhớ ngày đó Đường Vân dùng tính mạng mẫu
thân Huyền Lâu là người mà hắn quan tâm nhất uy hiếp hắn, Huyền Lâu cũng không chịu khuất phục, vậy mà Thẩm Thiển Mạch dùng biện pháp gì, lại có thể thuyết phục Huyền Lâu trở thành đồng minh.
“Còn nữa. Vết
thương của mẫu thân Huyền Lâu đã khá hơn.” Bóng dáng màu hồng này chính
là Thanh Liên. Nàng vẫn tiếp tục hồi báo, không nhanh không chậm, nhìn
khí phách so với thủ hạ kia cũng cao hơn không ít. Cửa hiệu Tu mặc dù
chỉ là một cửa hàng buôn bán, nhưng lại là nơi thu thập thông tin tốt
nhất, người của nơi đó, tuyệt đối không thua kém người của Đường Môn.
Ngay cả Mị Huyết Lâu và Ma Cung cũng không dám dễ dàng động vào nơi này.
“Vết thương đã khá hơn?!” Ánh mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ra.
Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn đã luyện thành Mị Huyết ảo ảnh tầng thứ chín. Có
điều, làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại gặp được mẫu thân của Huyền Lâu. Theo
như hắn được biết, Tư Đồ Cảnh Diễn không hề đi qua Thất Tuyệt sơn trang.
Ngôn Tu Linh trầm mặc, tựa hồ như đang trầm tư, cái cằm cong lên suy nghĩ. Chỉ chốc lát, Ngôn Tu Linh chậm rãi mở miệng nói “Nói với Đường Vân, bí mật rời khỏi Phượng Linh thành, tiêu diệt Thất Tuyệt sơn trang!”
“Vâng!” Không một câu hỏi, giống như lời nói của Ngôn Tu Linh là tất cả, Thanh Liên biến mất rất nhanh.
Ngôn Tu Linh nở một nụ cười. Cảnh Diễn, xem ra ngươi và Huyền Lâu đã có thỏa thuận gì đó rồi phải không. Đã như vậy, chỉ e ta không thể sử dụng Thất Tuyệt sơn trang được rồi. Nếu ta không thể sử dụng, vậy thì tiêu diệt
đi!
Về phần ngôi vị cứ Minh Chủ Võ Lâm, hay là ta cứ trao cho
hoàng hậu tương lai của ngươi đi. Phải biết rằng, mặc dù Minh Chủ Võ Lâm có thể lấy được thế lực rất lớn, nhưng thế lực cân bằng khắp nơi, không phải nói là có thể làm được.
Huống hồ, muốn mượn thế lực võ lâm đối phó với triều đình cũng không dễ dàng gì. Để ta xem rốt cuộc hoàng
hậu tương lai của ngươi có khả năng lớn như thế nào.
Khi hoàng
cung Lâm vị ra một loạt mệnh lệnh, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn
cũng không hề nhàn rỗi. Ma Cung và Mị Huyết Lâu liên thủ lực lượng đối
phó Đường Môn thì không thể xem thường. Trừ tổng đà của Đường Môn, những phân đà khác gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thời điểm Đường
Vân muốn phản kích, lại nhận được mệnh lệnh của Ngôn Tu Linh. Lần trước
hắn bị trúng một kiếm của Thẩm Thiển Mạch, bị thương rất nặng, thân thể
chưa thể hoàn toàn hồi phục, muốn tranh đoạt ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm,
căn bản chỉ là lực bất tòng tâm. Nếu Ngôn Tu Linh ra lệnh, hắn cũng vui
mừng rời đi.
Sau khi Đường Môn từ từ rút lui khỏi Phượng Linh
thành, Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu lên kế hoạch làm thế nào để tiêu
diệt gọn Đường Môn trong một lần tấn công.
“Thế lực tổng đà của
Đường Môn rất mạnh, chỉ e không dễ dàng đối phó như vậy đâu.” Huyền lâu
vẫn một bộ dạng không nóng không lạnh như cũ, vẫn áo bào trắng ôn nhã
rạng rỡ như thế.
Ngón tay Thẩm Thiển Mạch vuốt vuốt tách trà, ánh mắt thản nhiên, khóe miệng chứa đựng một nụ cười vô cùng tàn nhẫn, “Thế lực rất mạnh?! Chẳng lẽ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang liên thủ, còn
không đối phó được với một Đường Môn?!”
“Sau lưng Đường Môn,
không phải là một bang phái võ lâm đơn giản đâu.” Huyền Lâu khẽ nhíu
mày, hắn không phải không muốn đối phó với Đường Môn, có điều lực lượng
đứng sau Đường Môn thực sự quá mạnh, ngay cả hắn cũng không có cách nào
điều tra ra rốt cuộc lực lượng hùng mạnh đó là gì.
“Cùng lắm là Lâm vị thôi!” .Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, lại vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên nàng
biết Đường Môn không đơn giản, nếu chỉ là một bang phái võ lâm, làm sao
dám to gan lớn mật cùng lúc đối phó với Ma Cung và Mị Huyết Lâu. Nếu chỉ có một bang phái ngăn cản, làm sao lại vất vả tranh đoạt Huyền thiết
lệnh?! Phải biết rằng Huyền thiết lệnh có uy lực rất lớn, có quyền hành
như một bậc Đế vương.
Đường Môn lớn mạnh như vậy, nếu sau lưng
không phải là Lâm vị thì còn có thể là ai?! Ngôn Tu Linh, thực sự là một kẻ rất thủ đoạn. Đương Môn cũng thật độc ác. Có điều, nàng nghĩ mãi
không ra, Đường Môn tuyệt đối có thể ra lệnh giết nàng và Tư Đồ Cảnh
Diễn, nhưng nàng rất hiểu Ngôn Tu Linh, hắn tuyệt đối sẽ không làm như
vậy.
“Lâm vị?!” Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua một tia kinh ngạc, vẫn biết phía sau Đường Môn có thể là một quốc gia, nhưng lại không
nghĩ tới, lại là Lâm vị. Lâm vị và Thiên Mạc là hai cường quốc thời bấy
giờ, sao Thẩm Thiển Mạch lại có thể nói ra nhẹ như không.
“Chắc
thiếu trang chủ biết sau lưng Mị Huyết Lâu, là gì chứ.” Thẩm Thiển Mạch
do dự nhìn Huyền Lâu, cũng biết hắn rất quý trọng Thất Tuyệt sơn trang,
hắn tuyệt đối sẽ không mang Thất Tuyệt sơn trang ra mạo hiểm. Cho dù là
mẫu thân hắn yêu thương nhất, hắn cũng sẽ không làm thế, vì vậy chỉ có
thể cười tiếp tục nói.
Ánh mắt của Huyền Lâu dần dần trầm xuống.
Sau lưng Đường Môn có Lâm vị, Mị Huyết Lâu và Ma Cung đối phó Đường Môn, như vậy tất nhiên cũng không phải môn phái giang hồ đơn giản. Hơn nữa
Mị Huyết Lâu chủ trao đổi điều kiện với hắn, một thân khí phách như bậc
quân vương không gì sánh kịp, Huyền Lâu cơ hồ bật thốt lên, “Chẳng lẽ là Thiên Mạc?!”
“Không sai. Mị Huyết Lâu chủ, chính là Tư Đồ Cảnh
Diễn, hoàng đế Thiên Mạc!” Khi Thẩm Thiển Mạch nhắc đến Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt nàng tràn đầy kiêu ngạo và hạnh phúc.
Huyền Lâu nhìn
thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch. Hắn hiểu, đây là phản ứng của nữ nhân
khi nói đến nam tử mình yêu, chỉ có như thế, mới có thể kiêu ngạo vì nam tử ấy. Có điều, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Thẩm Thiển Mạch lại khiến trái tim hắn đau nhói rồi.
Kìm nén sự nuối tiếc và chua sót
trong lòng, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng như cũ, “Nếu vậy, Thất Tuyệt sơn trang nguyện ý hợp tác.”
Đúng vậy. Như tình thế ngày hôm nay,
nếu không hợp tác, thì không thể giữ được Thất Tuyệt sơn trang rồi. Nếu
không phải Thẩm Thiển Mạch hợp tác cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy thì
Thất Tuyệt sơn trang tuyệt đối không phải đối thủ của Đường Môn có Lâm
vị làm chỗ dựa. Ngay từ lúc Thẩm Thiển Mạch đề nghị hắn đi thị uy Đường
Môn, chỉ sợ Thất Tuyệt sơn trang cũng không còn đường lui.
Nực
cười thật. Nõ ràng bị nữ tử này dẫn vào kế hoạch của nàng, hắn vẫn cam
tâm tình nguyện, thậm chí không có một lời than trách. Đây là Huyền Lâu
sao, vẫn là nam tử lạnh lùng đó sao. Có lẽ đúng như Huyền Minh từng nói, tình yêu có khả năng thay đổi con người ta. Mặc dù Huyền Minh đơn
thuần, nhưng không ngốc nghếch, có một vài thứ còn nhìn thấu đáo hơn
hắn.
“Như vậy, đại hội võ lâm, phải nhờ vả nhiều rồi.”.Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, Huyền Lâu là người thông minh, quyết định phải
làm gì, không cần nàng dạy hắn. “Ta đi xem Thiên Thiên một chút. Tiểu cô nương này, mới vừa rồi ta nói còn có chuyện muốn thương lượng với
ngươi, nàng ấy còn tỏ vẻ không vui đấy.”
“Mấy ngày nay ngươi
không ở đây, chúng ta rất lo lắng. Nếu không phải có Huyền Minh khuyên
bảo, chắc tất cả mọi người loạn lên mất.” Huyền Lâu nghe xong, cũng chỉ
cười nhạt. Thẩm Thiển Mạch rất cưng chiều Thiên Thiên, hắn cũng biết.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong đôi mắt của Huyền Lâu,
không khỏi nhíu mày. Vừa rồi Huyền Lâu nghe rõ lời nàng nói chứ, nhất là câu, chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi.
Thu lại tâm tư, không nên nghĩ nhiều nữa, Thẩm Thiển Mạch đi về phía phòng sau.
“Tiểu thư không thương ta! Trở lại cũng không thèm để ý đến ta.” Giờ phút này Thiên Thiên đang gục xuống bàn, làm bộ không vui. Huyền Minh ở bên cạnh trêu chọc nàng, quả nhiên chưa được mấy câu, Thiên Thiên lại vui vẻ
rồi.
Thẩm Thiển Mạch đứng xa xa nhìn Huyền Minh và Thiên Thiên,
bọn họ đúng là một đôi vô tư. Như vậy cũng tốt, dễ tức giận, lại mau
chóng vui vẻ, không giống như nàng, muốn quá nhiều, những thức cảm xúc
kia cũng quá thâm trầm, không có cách nào tràn đầy sức sống như vậy,
cũng không cách nào vui vẻ như vậy.
“Tiểu thư.” Thiên Thiên đang nói chuyện với Huyền Minh, nhìn thấy bóng áo trắng đứng đắng xa, lập tức cười híp mắt reo lên.
“Thiên Thiên ngốc.” Thẩm Thiển Mạch giống như ngày trước, đưa tay sờ tóc Thiên Thiên, đúng là không nỡ để Thiên Thiên rời xa mình. Nhưng sau khi đại
hội võ lâm kết thúc, chính là đối phó với Lê quốc, chính là trở lại làm
hoàng hậu Thiên Mạc, chặng đường đến ngày đó cũng không hề dễ dàng. Thay vì để Thiên Thiên cả ngày đi theo mình lo lắng đề phòng, chi bằng giao
nàng cho phu quân chân chính của nàng đi.
Dù sao Thiên Thiên cũng phải lớn lên, không thể đi theo nàng cả đời được.
“Thiên Thiên, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, ngươi hãy đi theo Huyền Minh về Thất Tuyệt sơn trang.” Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, những gì ẩn
chứa trong đó chỉ có nàng mới hiểu được.
Thiên Thiên vừa nghe,
mặt liền đổi sắc, nụ cười biến mất trong nháy mắt, vội hỏi, “Tiểu thư,
có phải Thiên Thiên đã làm sai điều gì không, người không cần Thiên Thiên nữa sao?”
“Làm sao ta lại không cần Thiên Thiên nữa. Chỉ là sau đại hội võ lâm, ta còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời Thiên Thiên ở cùng với Huyền Minh,
không được sao?” Thiển Mạch vuốt tóc Thiên Thiên, cưng chiều nói. Trước
tiên để Thiên Thiên thích nghi với cuộc sống không có nàng, mới có thể
yên tâm giao Thiên Thiên cho Huyền Minh được.
Thiên Thiên nghe
Thẩm Thiển Mạch nói, nhìn Huyền Minh rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch, bộ
dạng rất đắn đo suy nghĩ. Đúng vậy. Nàng rất thích ở cùng một chỗ với
Huyền Minh, cảm giác đó không giống như sống cùng với tiểu thư, một cảm
giác ngọt ngào rất ấm áp. Nhưng mà, nàng cũng không muốn rời xa tiểu
thư!
Thấy Thiên Thiên trong tình thế khó xử, Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ, có lẽ sự lo lắng của nàng là dư thừa rồi. Từ nhỏ Thiên Thiên đã ở
cùng nàng, rất lệ thuộc vào nàng, nhưng không có nghĩa nàng là tất cả
của Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng có tình yêu của chính mình. Huyền Minh là người rất tốt, mấy ngày nay, trước hết để Thiên Thiên ở cạnh Huyền
Minh, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ chủ trì hôn sự cho
Thiên Thiên và Huyền Minh, như vậy nàng có thể hoàn toàn yên tâm.
“Thôi được.” Thiên Thiên gật đầu một cái, quay sang nhìn Huyền Minh, phát
hiện ra Huyền Minh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực kia khiến nàng
cảm thấy ngượng ngùng. Kỳ lạ, tại sao mặt nàng lại nóng bừng lên thế
này.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dạng của Thiên Thiên và Huyền Minh, liền cười thầm.
Còn mấy ngày nữa là đại hội võ lâm rồi. Nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ứng phó với đại hội võ lâm sắp tới.
Đại hội võ lâm, anh hùng hào kiệt khắp nơi hội tụ. Cử hành ở Phượng Linh
sơn trang, trung tâm thành Phượng Linh. Trang chủ Phượng Linh sơn trang
là một lão nhân đã hơn lục tuần. Một thân kim bào, ung dung phú quý,
luôn nở nụ cười hòa nhã, không hề mất đi vẻ uy nghiêm, lại có vẻ dễ gần.
“Mời các vị an tọa.” Trang chủ Phượng Linh sơn trang, lão nhân đã qua lục tuần tên Phong Thiên Dương, nói.
Các hào kiệt võ lâm cũng không khách khí, lục tục ngồi xuống. Thiển Mạch
vẫn một thân y phục xanh nhạt như cũ, vô cùng thanh nhã, mái tóc tùy
tiện búi lên, có vẻ ngông nghênh phóng khoáng, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi
xuống vị trí Ma Cung Cung chủ, phớt lờ ánh mắt của các nhân sĩ võ lâm,
cứ thế uống rượu rất tự nhiên.
Huyền Lâu cũng như vậy, toàn thân áo trắng,nhìn qua ôn nhã hơn mấy phần, bớt đi mấy phần tiêu sái, thoải mái ngồi ở vị
trí bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, vị trí thuộc về Thất Tuyệt sơn trang.
Còn vị trí đối diện Ma Cung, vị trí của Mị Huyết Lâu bỏ trống. Chứng tỏ Mị Huyết Lâu chủ không đến.
Thẩm Thiển Mạch nhìn vị trí trống rỗng, liền nở một nụ cười. Rõ ràng Cảnh
Diễn đang ở Phượng Linh thành, vì sao không đến tham gia đại hội võ lâm, vì sao lại gạt mình thân phận của hắn?! Thực sự nàng không hiểu rốt
cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn đang nghi ngờ điều gì. Chỉ là, nàng tin Tư Đồ Cảnh
Diễn có dự tính của riêng mình.
Bên cạnh vị trí của Mị Huyết Lâu
chính là vị trí của Đường Môn. Giờ phút này, người ngồi ở vị trí ấy
không phải Đường Vân mà là đệ đệ Đường Ngọc của hắn.