"Tiểu thư, em muốn ăn kẹo hồ lô!"
Thiên Thiên đi theo bên người Thẩm Thiển Mạch, hai chân nhún nhảy, ở phủ Thừa Tướng thật lâu, cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi rồi.
"Lần nào cũng ăn, lúc nào cũng không thấy chán." Thẩm Thiển Mạch mỉm cười điểm chóp mũi Thiên Thiên, mua cho Thiên Thiên một chuỗi hồ lô, Thiên Thiên cao hứng vui vẻ ăn.
"Đây không phải là Tam tiểu thư của Tướng phủ sao?"
Một thanh âm ôn nhuận mang vài phần thô bỉ vang lên.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn, người đi tới mặc y phục màu vàng sáng, ngũ quan nhu hòa, rõ ràng phải là bộ dáng tuấn tú lịch sự, lại bị nụ cười thô bỉ nơi khóe miệng làm hỏng mắt.
Người tới chính là đương kim Thái tử Thượng Quan Diệp, mà hắn lúc này đang nhìn Thiên Thiên từ trên xuống dưới, lộ ra dáng vẻ đắm đuối.
"Thái tử điện hạ. Thiển Mạch gặp qua Thái tử điện hạ." Thẩm Thiển Mạch hướng Thượng Quan Diệp hơi vuốt cằm, xem như hành lễ.
"Tiểu thư không cần đa lễ. Ta thấy diện mạo nha hoàn này thật xinh đẹp, không bằng tặng bản thái tử?" Thượng Quan Diệp liếc qua Thiên Thiên, khuôn mặt nở nụ cười.
Trong lòng lại tính toán, phủ Thừa Tướng này thật đúng là nhiều mỹ nhân, lần trước ở Bách gia yến thấy Thẩm Thiển Tâm đã khiến hắn thần hồn điên đảo, hận không thể lập tức tới cửa cầu hôn, nếu không phải trong khoảng thời gian này phụ vương ép hắn học đạo trị quốc, không có cách nào xuất cung, hắn đã sớm đến cầu hôn rồi.
Hiện giờ lại có nha hoàn xinh đẹp như thế, dáng vẻ ăn kẹo hồ lô thật đáng yêu, không bằng mang về phủ làm tiểu thiếp, nghĩ tới đây, trên mặt Thượng Quan Diệp lộ ra nụ cười dâm tà.
"Ta mới không cần đi theo ngươi! Tên bỉ ổi!"
Thiên Thiên thấy dáng vẻ đắm đuối của Thượng Quan, không khỏi trốn sau lưng Thẩm Thiển Mạch.
"Càn rỡ! Dám nhục mạ bản thái tử! Ngươi không muốn sống nữa sao! Ngoan ngoãn theo bản thái tử hồi phủ, bản thái tử còn có thể thương yêu ngươi, nếu ngươi không hồi phủ cùng bản thái tử thì cũng đừng trách bản thái tử không khách khí!"
Thượng Quan Diệp nghe thấy lời nói của Thiên Thiên, sắc mặt biến đổi, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp.
"Thái tử muốn ‘không khách khí’ như thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ánh mắt tối xuống, nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Thượng Quan Diệp. Vốn còn muốn ngươi sống lâu hơn chút nữa, thế nhưng hôm nay ngươi lại chọc đến trên đầu ta?! Vậy ta liền làm chuyện tốt, sớm thay Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn diệt trừ ngươi thôi.
"Hừ! Nếu nàng ta không theo bản thái tử, bản thái tử liền bán nàng ta vào kỹ viện!"
Thượng Quan Diệp lộ ra một nụ cười âm ngoan, tiếp theo đưa tay muốn nắm cằm Thiên Thiên, cười nói.
"Cho nên tiểu nha hoàn hãy theo bản thái tử đi, đi theo bản thái tử, có thể ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý."
"Hình như Thái tử điện hạ còn chưa hỏi ý kiến ta!" Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch càng lúc càng tối, khóe miệng đã nở nụ cười sát ý, nếu không phải đang ở trên đường, nhiều người nhiều miệng, nàng đã sớm động thủ rồi.
"Sao? Tam Tiểu Thư còn có ý kiến gì hay sao?!"
Lúc này Thượng Quan Diệp mới nhìn tới Thẩm Thiển Mạch, một khuôn mặt bình thường không chút xinh đẹp như vậy, đến nhìn hắn cũng chẳng có hứng thú.
Thượng Quan Diệp nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong ánh mắt còn có mấy phần soi mói:
"Chẳng lẽ Tam Tiểu Thư hâm mộ nha hoàn này được bản thái tử coi trọng? Không sao, mặc dù tướng mạo Tam tiểu thư chỉ bình thường, nhưng bản thái tử ta còn có thể nhận!"
"Chỉ sợ thái tử điện hạ không có phúc khí này!"
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
"Thẩm Thiển Mạch! Không cần được nể mặt mà lên mặt, ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi Thừa tướng, ta lại chính là thái tử!"
Thượng Quan Diệp bị giọng điệu của Thẩm Thiển Mạch làm tức điên, thanh âm chứa mấy phần tàn nhẫn.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Diệp. Tên Thượng Quan Diệp này đúng là háo sắc vô độ, ngu ngốc không ai bằng. Trong thời điểm mấu chốt này lại muốn kết thù oán với phủ Thừa Tướng. Người như vậy, sao có thể ngồi yên trên vị trí thái tử?
"Người đâu! Đem tiểu nương tử này mang đi cho ta!" Thượng Quan Diệp thấy Thẩm Thiển Mạch không nói lời nào, cho rằng Thẩm Thiển Mạch sợ hắn, dương dương tự đắc phân phó bọn tay sai đứng phía sau.
"Tiểu thư!" Thiên Thiên dậm chân nhìn tiểu thư nhà mình, hai mắt ủy khuất.
"Thiên Thiên đừng sợ, lát nữa tiểu thư sẽ tới, em cứ giả bộ đi theo bọn chúng đi."
Thẩm Thiển Mạch thấy uất ức trong mắt Thiên Thiên, giọng nói không khỏi mềm mại.
Hiện tại đang ở trên đường nhiều người nhiều miệng, không tiện động thủ, chỉ có thể ủy khuất Thiên Thiên trước.
"Vâng, Thiên Thiên không sợ!"
Thiên Thiên nghe tiểu thư nói sẽ tới cứu nàng, cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn theo Thượng Quan Diệp rời khỏi.
Vẻ mặt Thượng Quan Diệp thèm thuồng nhìn Thiên Thiên, ra lệnh cho thủ hạ lập tức theo hắn về phủ, hắn đã không nhịn được mà muốn hưởng thụ mỹ nhân rồi.
Thẩm Thiển Mạch đưa con mắt sắc lạnh nhìn bóng lưng Thượng Quan Diệp, lặng lẽ đi theo.
"Tiểu nương tử, bản thái tử tới thương yêu nàng đây!"
Vừa về tới phủ thái tử, Thượng Quan Diệp liền bảo toàn bộ tùy tùng bên cạnh lui ra còn hắn thì mang Thiên Thiên về phòng.
"Thái tử điện hạ."
Thanh âm trong vắt không chứa một tia tạp chất lạnh lẽo truyền vào bên tai.
"Thẩm Thiển Mạch! Ngươi vào bằng cách nào?"
Thượng Quan Diệp nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, kinh ngạc hỏi.
"Thái tử điện hạ không cần biết ta vào bằng cách nào, ta tới để mang Thiên Thiên đi."
Thẩm Thiển Mạch vẫn nở nụ cười như cũ, ánh mắt lạnh lùng, lúc này Thiên Thiên cũng đã chạy tới sau lưng Thẩm Thiển Mạch, làm mặt quỷ với Thượng Quan Diệp.
Dù Thượng Quan Diệp có phản ứng chậm chạp thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.
Vừa rồi bị sắc đẹp mê hoặc, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt tàn khốc của Tam tiểu thư Tướng phủ, ánh mắt như vậy, không khỏi khiến người ta thần phục.
"Thẩm Thiển Mạch, ngươi đừng quên ta là thái tử, chẳng lẽ ta muốn nạp một đứa nha hoàn làm thiếp cũng không được?"
Thượng Quan Diệp có phần kinh sợ ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, giọng nói cũng run run.
"Ta nói, chỉ sợ thái tử điện hạ không có phúc khí đó!"
Thẩm Thiển Mạch vẫn cười như không cười nhìn Thượng Quan Diệp, nàng có đầy đủ kiên nhẫn nghe di ngôn trước khi chết của hắn.
"Lời này của ngươi là có ý gì?!!!"
Thượng Quan Diệp trợn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng hỏi.
"Ý của ta là, ngươi đã không còn mạng nữa rồi!"
Sợi tơ từ ống tay áo Thẩm Thiển Mạch tàn nhẫn xẹt qua cổ Thượng Quan Diệp, ánh mắt Thượng Quan Diệp tràn ngập không thể tin.
Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới đường đường là Thái tử thế nhưng lại bị giết chết như vậy.
"Muốn trách thì trách ngươi quá ngu ngốc! Lại dám đặt chủ ý lên Thiên Thiên!"
Thẩm Thiển Mạch nhìn thi thể lạnh băng của Thượng Quan Diệp, ánh mắt không chút dao động, từ ống tay áo lấy ra Hóa Thi Thủy (nước hủy thi thể), nhẹ nhàng rắc trên thi thể hắn, lập tức Thượng Quan Diệp hóa thành một bãi nước.
Để Thái tử điện hạ cùng Đại tiểu thư, Nhị phu nhân Thừa tướng cùng nhau mất tích đi. Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng nở nụ cười lười biếng.
"Thiên Thiên, em giả bộ té xỉu trước đi, ta trở về phủ thỉnh phụ thân đến đón em." Thời điểm Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía Thiên Thiên, ánh mắt đã trở nên nhu hòa.
"Dạ, tiểu thư."
Mặc dù Thiên Thiên không hiểu tại sao Thẩm Thiển Mạch lại không trực tiếp mang nàng đi, nhưng nàng biết Thẩm Thiển Mạch làm vậy nhất định là có dụng ý.
Thẩm Thiển Mạch xoa đầu Thiên Thiên liền rời phủ Thái tử, chuẩn bị trở về phủ. Nàng không mang Thiên Thiên đi, vì như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi, Thái tử ly kỳ mất tích ngay trước khi Thiên Thiên trở về, sao Thiên Thiên có thể bình yên vô sự trở về phủ Thừa Tướng mà Thái tử lại đột nhiên không thấy được chứ?