Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Tru diệt hoàng hậu






"Ngươi là ai mà dám xông vào tẩm cung của Bổn cung?" Diêu Tuyết Không đang uống trà, ngước mắt nhìn thấy một nam tử mặc bạch y đang mỉm cười nhìn mình, không khỏi tức giận nói, "Người đâu!"

Thẩm Thiển Mạch hứng thú nhìn bộ dáng của Diêu Tuyết Không, nhếch miệng nâng lên nụ cười lười biếng, không chút để ý nói, "Không cần kêu!"

"Lớn mật! Sao ngươi dám cùng hoàng hậu nương nương nói chuyện!" Hai tiểu nha hoàn bưng trà đưa nước bên cạnh Diêu Tuyết Không chỉ vào Thẩm Thiển Mạch quát. Quả nhiên là có dáng vẻ của người quanh năm phục vụ bên cạnh hoàng hậu.

"Ta ghét nhất chó cậy thế chủ." Con ngươi Thẩm Thiển Mạch biến đổi, mang theo vài phần chán ghét nói. Tay áo màu trắng thờ ơ vung lên, hai nha hoàn kia trợn to hai mắt từ từ ngã xuống.

Diêu Tuyết Không nhìn hai nha hoàn bên cạnh không biết bị giết như thế nào, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

"Người đâu! Có thích khách! Người đâu!" Diêu Tuyết Không cũng bất chấp uy nghi của hoàng hậu, hoảng hốt chạy về phía cửa hô to.

Nhưng kêu cả nửa ngày cũng không có nửa phần động tĩnh. Ngước mắt nhìn thì thấy trên mặt người tới vẫn là biểu tình cười như không cười, giờ phút này con ngươi giống như hồ nước sâu đang nhìn nàng đầy châm chọc cùng khiêu khích.

"Ngươi. Ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?" Diêu Tuyết Không nhận thấy ở ngoài cửa không có chút động tĩnh nào, lại nhìn hai nha hoàn chết thảm, thì bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười khinh thường, ánh mắt giống như thanh lợi kiếm nhìn về phía Diêu Tuyết Không, "Thế nào, một người luôn luôn trấn định như hoàng hậu nương nương cũng sẽ sợ hãi sao?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Diêu Tuyết Không bị Thẩm Thiển Mạch nhìn đến sởn gai ốc, cả người dường như không thể khống chế được, nhưng bà ta vẫn cố gắng tỏ ra trấn định, nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, khàn giọng nói.

Thẩm Thiển Mạch vẫn mang bộ dáng khoan thai tự đắc, dùng biểu tình như đang xem kịch vui nhìn Diêu Tuyết Không, thản nhiên nói, "Bất quá mới có mấy ngày không gặp mà hoàng hậu nương nương đã không nhận ra Thiển Mạch rồi sao?"

"Thiển Mạch. Ngươi là Thẩm Thiển Mạch? Nhưng ngươi rõ ràng. . . ." Diêu Tuyết Không nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì có chút không tin nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Làm sao có thể là Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch là nữ tử, nhưng trước mắt rõ ràng là nam tử mà. Đúng rồi, Triệt nhi có nói qua, cung chủ Ma Cung là người thích mặc nam trang, vậy đúng là Thẩm Thiển Mạch rồi. Không đúng, không phải là Thẩm Thiển Mạch, Thẩm Thiển Mạch đâu có dung mạo tuyệt đại như vậy. Huống chi nàng đã bị giết trên đường đi lấy chồng ở Thiên Mạc, làm sao có thể ở chỗ này.

"Hoàng hậu nương nương nhất định là rất tò mò tại sao bộ dạng của Thiển Mạch lại thay đổi như vậy?" Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, nàng có đủ kiên nhẫn để bồi Diêu Tuyết Không tán gẫu một lần cuối cùng này.

Nhìn Diêu Tuyết Không không nói lời nào, Thẩm Thiển Mạch lại tiếp tục cười nói, "Là thánh dược của Ma Cung Dịch Dung Đan, sau khi ăn xong có thể thay đổi dung mạo. Thánh dược của Ma Cung là tuyệt nhất, nhưng độc dược của Ma Cung cũng không kém, một hồi nữa hoàng hậu nương nương sẽ được nếm thử."

"Ngươi. Ngươi. Ngươi muốn làm cái gì? Ta chính là hoàng hậu!" Diêu Tuyết Không nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì hoàn toàn mất đi trấn định, trên mặt lộ ra bối rối cùng lúng túng, cả người lui về phía sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Bà ta đã từng nghe qua danh tiếng của Ma Cung, độc dược của Ma Cung lợi hại như thế nào bà ta cũng biết. Tin đồn trong giang hồ là đắc tội người của Ma Cung, thì sẽ muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mà hơn phân nửa là do độc dược của Ma Cung rất lợi hại.

Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng hoảng loạn của Diêu Tuyết Không, ngược lại ý cười càng đậm, trong mắt lộ rõ khinh thường, giống như vị trí hoàng hậu đối với nàng mà nói là không đáng nhắc tới, "Hoàng hậu? Tại sao mỗi người các ngươi trước khi chết đều thích dùng thân phận của mình để dọa người vậy?"

Từ từ đi tới trước mặt Diêu Tuyết Không,trong mắt tỏ vẻ như không hiểu, chậm rãi nói, "Thời điểm đại tỷ cùng nhị nương chết cũng nói như vậy, lúc tam nương chết cũng nói như vậy, thái tử chết cũng nói như vậy, hiện tại tới hoàng hậu nương nương cũng nói như vậy. Xem ra quyền thế đối với các ngươi mà nói, thật đúng là cực kỳ quan trọng."

Diêu Tuyết Không nhìn con ngươi đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch thì có chút không giải thích được, vừa nhìn thì giống như là thiếu nữ mỹ lệ không am hiểu thế sự, nhưng khi nhìn lại thì giống như địa ngục. Mà đôi môi anh đào khi đóng khi mở của Thẩm Thiển Mạch giống như là đao nhọn lấy mạng Diêu Tuyết Không.

"Bọn họ. . . . Đều là ngươi giết?" Diêu Tuyết Không trợn to hai mắt, bởi vì sợ mà đôi mắt như muốn lồi ra, giờ phút này bà ta nào có nửa phần uy nghiêm của hoàng hậu.

"Không tệ." Thẩm Thiển Mạch thoải mái thừa nhận, giống như những nhân mạng kia đối với nàng mà nói là không đáng kể chút nào. Vươn bàn tay trắng nõn, từ từ bóp chặt miệng của Diêu Tuyết Không, cười nói, "Ta khuyên ngươi không cần đem mấy thư linh tinh như thân phận hoàng hậu ra uy hiếp ta, nếu ta đã dám động thủ giết ngươi, thì làm sao lại sợ những thứ này đây."

Diêu Tuyết Không không ngừng giãy giụa, sợ hãi nhìn Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại bị Thẩm Thiển Mạch giữ chặt, không thể nhúc nhích.

"Ta cũng khuyên ngươi, không cần giãy giụa, nếu ta đã muốn giết ngươi, thì làm sao có thể để ngươi còn sống mà rời đi" Thẩm Thiển Mạch nhẫn tâm đem độc dược rót vào trong miệng Diêu Tuyết Không.

Ngày trước Diêu Tuyết Không liên hiệp với Diêu Nhược Thấm làm ra những chuyện cực kỳ bi thảm với nàng, bây giờ là thời điểm nàng trả lại cho bọn họ. Năm đó bọn họ liên thủ lại giết chết hài tử của nàng, bọn họ có biết trong lòng của nàng đau thế nào không, có biết nỗi đau đó làm nàng tuyệt vọng đến không thể sống tiếp không.

"Nôn" Diêu Tuyết Không liều mạng lấy tay móc họng, muốn đem độc dược ói ra, nhưng vẫn không làm được gì.

"Chẳng lẽ người trước khi chết đều ngu xuẩn như vậy sao?" Thẩm Thiển Mạch nhìn hành động của Diêu Tuyết Không, bên môi nâng lên nụ cười khát máu. Diêu Tuyết Không, hôm nay ta muốn ngươi phải đền mạng cho hài nhi của ta, nhưng ngươi yên tâm, cháu gái bảo bối của ngươi rất nhanh sẽ đến với ngươi, còn con trai của ngươi nữa chứ.

"A." Tiếng thét chói tai như muốn xuyên thấu màng nhĩ từ trong miệng Diêu Tuyết Không phát ra, sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch, cả người cuộn lại một chỗ, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, muốn kêu cũng không kêu nổi, chỉ liều mạng lấy tay đập vào ngực của chính mình, rồi gãi đến huyết nhục mơ hồ, trong ánh mắt mang theo nồng đậm thống khổ cùng không cam lòng.

"Xem ra dược hiệu của Thực Tâm Hoàn tốt hơn một chút so với Thực Cốt Hoàn." Thẩm Thiển Mạch từ trên cao nhìn xuống Diêu Tuyết Không, trong mắt không có một tia không đành lòng, bởi vì nàng muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì những chuyện ác mà bọn họ đã làm với nàng kiếp trước.

Hờ hững nhìn Diêu Tuyết Không chật vật không chịu nổi, rồi từ từ ngưng giãy giụa mà chết đi, Thẩm Thiển Mạch lấy ra Hóa Thi Thủy từ trong ống tay áo, thời điểm chuẩn bị đổ vào thi thể của Diêu Tuyết Không thì đột nhiên bị gián đoạn.

"Mẫu hậu." Thanh âm cực kỳ đau lòng của Thượng Quan Triệt truyền đến, dùng hết sức kéo Thẩm Thiển Mạch ra, Thượng Quan Triệt nhìn thi thể nằm chật vật trên mặt đất, oán hận nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Là ngươi giết chết mẫu hậu của ta?"

"Vậy thì như thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày,vẻ mặt hứng thú nhìn Thượng Quan Triệt, "Ngươi đã tới đây thì ta cũng không cần dùng Hóa Thi Thủy rồi."

"Hóa Thi Thủy?" Thượng Quan Triệt nhìn bình nhỏ trong tay Thẩm Thiển Mạch, đây chính là thánh dược Hóa Thi Thủy của Ma Cung sao? Như vậy nam tử này, không, là kẻ nữ giả nam trang này…. là nàng? Mang theo vài phần do dự cùng không thể tin, Thượng Quan Triệt mở miệng hỏi, "Ngươi là. . . . Thiển Mạch. . . . ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.