- A...
Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp nói thì đã bị hắn một tay kéo đi. Bản thân vẫn còn đang ngây ngốc.
Văn phòng Tổng giám đốc.
- Mau ăn đi.
Lăng Tư Duệ một tay gấp thức ăn vào bát cô, cười nhẹ nói.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn đồ ăn trong chén, vui vẻ đưa lên miệng cắn một cái. Cô không phủ nhận, từ khi sống cùng hắn, thức ăn cô được nâng cấp đến mức dùng toàn loại thượng hạng.
- Công việc của em thế nào rồi?
Lăng Tư Duệ thuận miệng hỏi, tao nhã đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm.
- Không có gì thay đổi a~
Đổng Ngạc Ngạc đáp qua loa, ánh mắt liếc sang ly rượu đỏ chói trên tay hắn. Cô nuốt nước bọt cái ực.
- Ly nước đó của em.
Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô, ánh mắt tối sầm lại. Lần trước cô uống rượu náo loạn còn chưa đủ hay sao? Loại nước uống này, hắn tuyệt đối không cho phép cô uống lần thứ hai. Vì vậy, Lăng Tư Duệ đưa tay chỉ sang ly nước cam bên cạnh cô, thản nhiên nói.
Đổng Ngạc Ngạc chính là không cam tâm. Tại sao hắn uống được còn cô thì không chứ? Như vậy không công bằng :
- Duệ, em muốn uống.
- Muốn uống? Ngạc Ngạc, em có biết dáng vẻ của em lúc say rượu như thế nào không?
Lăng Tư Duệ nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến cô có chút chột dạ. Đôi mắt ngây thơ khó hiểu nhìn hắn.
- Như.... như thế nào?
Đổng Ngạc Ngạc nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi.
- Chính là...rất quyến rũ. Sẽ khiến anh không nhịn được mà ăn em.
Lăng Tư Duệ nói, khoé miệng cong thành một nụ cười sảng khoái.
Đổng Ngạc Ngạc vừa nghe hắn nói xong, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng. Cô rốt cuộc không biết, lần trước cô say rượu đã làm ra loại chuyện gì? A. Không phải là làm ra những hành động kỳ quặc chứ? Aaaa.... Hình tượng của cô, hình tượng của cô.
Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, nụ cười trên gương mặt càng đậm, hắn nói :
- Vì vậy, đừng để anh biết em uống rượu. Nếu không, anh sẽ không ngần ngại mà ăn em. Hiểu không?
- Aaa... Lăng Tư Duệ, anh thật biến thái. Sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
- Người phụ nữ của anh, em tốt nhất nên hiểu rõ anh đang nói cái gì.
Lăng Tư Duệ cười cười, sau đó tiếp tục dùng bữa.
Đổng Ngạc Ngạc bị câu nói của hắn làm cho ngu ngơ, đầu óc đang làm việc hết công suất để tìm ra hàm ý trong lời nói. Hừ... Lăng Tư Duệ đáng ghét, lại dám khi dễ cô.
---------------
Công ty Tống Thụy
- Tử Ái Huyên!
Giọng Tống Nhất Hàn vang lên khiến Tử Ái Huyên giật mình. Ban nãy cô đi ngang qua phòng nhân sự, họ nói có tài liệu muốn gửi cho Tổng giám đốc nhưng mọi người đều đang rất bận. Vì vậy, bọn họ liền nhờ cô mang hộ tài liệu đến phòng Tổng giám đốc. Dù sao muốn đến phòng thiết kế, cô cũng phải đi ngang qua phòng anh. Thế nên, Tử Ái Huyên gật đầu đồng ý. Cô cho việc đó là thuận đường để che giấu đi cảm xúc thật của mình. Kì thực, Tử Ái Huyên cô rất muốn gặp Tống Nhất Hàn.
- Ơ. Chào Tổng giám đốc.
Tử Ái Huyên xoay người lại, cúi đầu chào. Khi nãy cô gõ cửa, không thấy anh trả lời. Bản thân cứ nghĩ là anh đang bận hoặc là không có ở trong phòng nên cô có chút thất vọng. Bản thân cũng không nghĩ đến anh lại xuất hiện phía sau cô.
- Cô đến gặp tôi có chuyện gì không?
Tống Nhất Hàn nhìn cô hỏi.
- À.... tôi... à phòng nhân sự nhờ tôi đưa tài liệu đến cho anh.
Đối mặt với Tống Nhất Hàn, Tử Ái Huyên cô đột ngột bối rối.
- Vậy à.
Tống Nhất Hàn đáp, chìa tay ra trước mặt cô.
Tử Ái Huyên nhìn bàn tay của anh, gương mặt bỗng chốc đỏ lên. Anh đưa tay ra như vậy là có ý gì. Có phải là muốn mời cô vào phòng không.
Nhìn gương mặt đang đỏ lên của cô, Tống Nhất Hàn bỗng chốc bật cười. Ý của anh là muốn cô đưa tài liệu cho anh. Không biết cô nghĩ cái gì mà mặt đỏ ửng lên như vậy.
- E hèm... ý tôi là....cô đưa tài liệu cho tôi.
Tống Nhất Hàn hắng giọng, cố nén cười giải thích.
Lúc này Tử Ái Huyên ngớ người ra, mặt lại càng đỏ hơn nữa. Xấu hổ chết mất. Cô làm sao có thể suy nghĩ ra mấy chuyện lung tung như vậy chứ. Hiện tại đã trở thành trò cười trong mắt anh, thật sự rất mất mặt.
- Đây... đây ạ.
Cô ấp úng đưa tài liệu cho anh. Sau đó định chuồn đi vì xấu hổ. Nhưng chưa kịp chào tạm biệt thì Tống Nhất Hàn đột ngột lên tiếng:
- Đi ăn trưa cùng tôi không?
Rõ ràng... Rõ ràng đây chỉ là một lời mời bình thường của ông chủ dành cho nhân viên nhưng không hiểu sao, nhịp tim của Tử Ái Huyên đập lên mãnh liệt. Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, máu trong người như có dòng điện xẹt qua. Có cảm giác như cô đang mơ vậy.
Vẻ mặt của cô lại một lần nữa khiến Tống Nhất Hàn bật cười. Trước đây anh cũng có mời nhân viên nữ đi ăn để bàn bạc công việc, nhưng chưa có ai là bày ra vẻ mặt đó như cô. Thật sự khiến anh không nhịn được mà cong môi cười.
- Sao vậy? Cô cảm thấy tôi không được phép mời cô đi ăn sao?
Nghe giọng anh, Tử Ái Huyên như bừng tỉnh. Phải rồi. Chẳng phải cô rất muốn ở gần anh sao? Đây là cơ hội của cô, cô sẽ cố gắng nắm bắt. Chỉ tại anh nói ra đường đột nên cô mới ngạc nhiên như vậy.
- Được ạ. Tôi đồng ý.
Tử Ái Huyên nhẹ mỉm cười, lòng đang tràn ngập vui sướng.
Tống Nhất Hàn cũng không nói gì nữa, đáy lòng có chút thoải mái cùng cô rời đi.
------------------
Tống Nhất Hàn đưa Tử Ái Huyên đến một nhà hàng, sau đó cất giọng hỏi :
- Cô muốn ăn gì?
- À... ờ... mì Tứ Xuyên đi. Tôi rất thích cay.
Tử Ái Huyên nhẹ giọng đáp, không để ý vẻ mặt Tống Nhất Hàn thoáng tia sững sờ. Nhưng rất nhanh đã biến mất.
Mì Tứ Xuyên! Trước đây anh và Đổng Ngạc Ngạc từng ăn cùng nhau.
Nghĩ đến, khoé miệng lại cong lên đầy chua xót.
- Được. Cho tôi hai bát mì Tứ Xuyên.
Anh nói với phục vụ.
- Vâng. Quý khách đợi một lát.
Sau vài phút, người phục vụ mang ra hai bát mì đặc lên bàn.
Tử Ái Huyên nhìn bát mì, sau đó lại ngẩng mặt nhìn Tống Nhất Hàn. Dường như đang đợi anh động đũa.
Anh lúc này cũng đưa mắt nhìn cô, khẽ cười :
- Cô ăn đi, không cần phải sợ tôi như vậy.
- Vâng.
Tử Ái Huyên nghe anh nói vậy, cúi mặt bắt đầu ăn. Hương vị của mì rất đậm đà, rất ngon, lại đặc biệt cay. Vị cay tan dần vào đầu lưỡi, khiến người ta càng ăn lại càng muốn ăn.
Tống Nhất Hàn nhìn Tử Ái Huyên, dáng vẻ khi ăn của cô rất tao nhã, cũng rất ôn hòa. Nó không mang đến cho anh cảm giác giả tạo như mấy vị tiểu thư muốn lấy lòng anh. Đột nhiên, giây phút này, anh cảm thấy cô có chút đặc biệt.
- Tổng giám đốc, anh cũng thích ăn mì Tứ Xuyên sao?
Tử Ái Huyên không chịu được cảm giác yên lặng khi ăn, bâng quơ nói vài câu.
- Có một chút.
Tống Nhất Hàn thuận miệng đáp. Mì Tứ Xuyên là thứ làm anh có ấn tượng với Đổng Ngạc Ngạc. Đương nhiên trong thâm tâm cũng có thích nó.
- À.
Tử Ái Huyên à một cái, bản thân nhất thời không biết nói gì nữa.
Không khí đang yên lặng thì tiếng điện thoại Tống Nhất Hàn đột ngột vang lên. Anh nhìn điện thoại, sau đó nói:
- Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Tử Ái Huyên nghe anh nói vậy, im lặng gật đầu. Cô không biết rằng, sau khi Tống Nhất Hàn rời đi, cô đã gặp phải loại người không muốn gặp.
Triệu Ngôn Hy hôm nay đi ăn trưa cùng bạn, vô tình nhìn thấy hai người bọn họ. Một người là hôn phu của cô, còn người kia lại là người cô không vừa mắt. Bản thân vốn muốn đến dạy cho người kia một bài học nhưng vì sự có mặt của Tống Nhất Hàn nên cô không dám đến gần. Giờ thì anh ta đi rồi, Triệu Ngôn Hy không ngần ngại bước đến bàn ăn của Tử Ái Huyên.
- Tiện nhân.
Triệu Ngôn Hy vừa đến đã vơ lấy ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Tử Ái Huyên.
Tử Ái Huyên không đoán trước được, vẻ mặt cô ngạc nhiên tột độ. Cô ngẩng mặt lên, nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhận ra cô ta là vị hôn thê của Tống Nhất Hàn.
- Cô muốn làm gì?
Giữ chất giọng bình tĩnh, Tử Ái Huyên nói.
Triệu Ngôn Hy căn bản là muốn phi đến càu nát mặt cô. Hừ... Cô ta vì cái gì mà nhận được sự quan tâm của Tống Nhất Hàn chứ. Anh ta chưa bao giờ mời cô đi ăn, cũng chưa bao giờ cười với cô. Hà cớ gì đối xử tốt với một con nhỏ quê mùa như vậy.
“Chát”
- Tiện nhân, tao ghét mày. Mày là hồ ly tinh. Mày dụ dỗ chồng tao. Mày dám cướp chồng tao.
Triệu Ngôn Hy giơ tay tát thẳng mặt Tử Ái Huyên, la oai oái như muốn cho mọi người trong nhà hàng nghe thấy.
Vì cuộc náo loạn của hai người, nhiều người hiếu kì vây quanh hai người họ hóng chuyện, sau đó buông lời bàn tán.
- Thì ra cái cô ngồi với anh đẹp trai ban nãy là người cướp chồng người khác.
- Không tin được nha. Nhìn cô ta đơn thuần vậy mà, không nghĩ tâm lại rắn rết như vậy.
- Người ta nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà. Bề ngoài cô ta đẹp đẽ như vậy, ai biết được tâm cô ta xấu xa đến mức nào.
Nhiều lời nói khinh bỉ đều nhằm thẳng vào Tử Ái Huyên khiến Triệu Ngôn Hy đắc ý cười nhếch mép. Con nhỏ quê mùa này, muốn đấu với cô, đâu có dễ như vậy.
Tử Ái Huyên bị cái tát ban nãy làm cho má đau rát, cộng thêm những lời lẽ không hay hướng đến cô, khoé mắt có chút gì đó ươn ướt. Nhưng cô không khóc, cô cố nén nước mắt vào trong lòng, nói:
- Triệu tiểu thư, tôi khẳng định, tôi không cướp chồng cô. Đây chỉ là một bữa ăn bình thường, nếu cô không tin có thể hỏi anh ấy.
- Giả tạo. Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao? Tại mày, tại mày mà anh ấy lạnh nhạt với tao. Tại mày. Tất cả là tại mày.
Triệu Ngôn Hy giả vờ kích động khóc lóc, dường như cô ta đang muốn lấy đi sự thương cảm của những người có mặt ở đây. Vì vậy lại một lần nữa bọn họ buôn lời khinh bỉ Tử Ái Huyên.
- Xấu xa, đúng là rắn độc mà. Cô gái trước mặt tội nghiệp quá, bị cô ta qua mặt lén lút với chồng.
- Haizzzzz phụ nữ xinh đẹp vậy dã tâm không nhỏ. Còn bày kế quyến rũ người đã có vợ, thật là tội nghiệp cô gái kia.
- Đúng đúng. Thật tội nghiệp.