Lăng Tư Duệ đột ngột buông Đổng Ngạc Ngạc ra khiến cô té xuống đất.
A... Au... Đáng ghét. Cái tên atula này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Đau chết mông cô rồi.
Đổng Ngạc Ngạc vừa xoa xoa mông, vừa ai oán nhìn Lăng Tư Duệ :
- Anh có biết nhẹ nhàng với phụ nữ không vậy? A ...đau chết tôi.
Lăng Tư Duệ vẫn dửng dưng trước nỗi đau của cô :
- Là cô kêu tôi buông ra.
- Anh...
Đúng thật là cô kêu như vậy. Nhưng cô không nghĩ anh ta lại nhẫn tâm để một nữ nhân xinh đẹp như cô té xuống đất.
Lúc này, Tống Nhất Hàn cũng vừa đuổi kịp.
- Đổng Ngạc Ngạc, cô không sao chứ?
Đổng Ngạc Ngạc nghe giọng nói của Tống Nhất Hàn, có chút buồn bực :
- Không thấy tôi bị té hay sao mà còn hỏi. Mau kéo tôi dậy.
Cô đưa tay với với.
Tống Nhất Hàn chưa kịp chạm vào tay cô thì một bàn tay khác đã kéo cô lên.
Lăng Tư Duệ đưa tay ra kéo tay Đổng Ngạc Ngạc, gương mặt vẫn lạnh nhạt, không biểu lộ chút cảm xúc.
Đổng Ngạc Ngạc trước hành động của hắn, trố mắt kinh ngạc. Không phải chứ? Hắn lại giúp cô một lần nữa.
À... mà khoan... không phải... không phải.... hắn chính là dùng chiêu vừa đánh vừa xoa.
Tống Nhất Hàn nhìn thấy tay mình đặt ở khoảng không, đen mặt nhìn Lăng Tư Duệ :
- Lăng Tư Duệ, rốt cuộc anh có ý gì?
Lăng Tư Duệ buông tay ra khỏi Đổng Ngạc Ngạc, gương mặt vẫn bình thản:
- Anh nghĩ tôi có ý gì?
- Anh không được có ý gì với Đổng Ngạc Ngạc.
Tống Nhất Hàn nhìn thẳng vào mắt Lăng Tư Duệ.
- Tại sao?
Lăng Tư Duệ cũng nhìn thẳng vào mắt Tống Nhất Hàn. Hai đôi mắt trừng trừng nhìn nhau như tạo ra tia điện.
- Tôi không thích.
- Chuyện của tôi, không cần anh quản.
Lăng Tư Duệ cười nửa miệng, đút tay vào túi rời đi. Trước khi đi hắn còn nhìn lướt qua Đổng Ngạc Ngạc. Gương mặt ngây ngốc của cô không khỏi khiến hắn thích thú.
Tống Nhất Hàn nhìn hắn rời đi, con ngươi màu nâu như hằn lên tia lửa. Lăng Tư Duệ, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì chứ?
Đổng Ngạc Ngạc lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn sang Tống Nhất Hàn, cười xoà :
- Anh không về luôn sao?
- Không.
Tống Nhất Hàn lạnh lùng phun ra một chữ, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn cô.
Gì chứ? Vẻ mặt của anh ta là sao? Cô đã làm gì sai ư?
- Này, tôi phải vào trong xin lỗi Khả Nhan.
Cô đánh trống lãng.
Tống Nhất Hàn không đợi cô bước đi, nắm tay cô kéo lại :
- Đi về.
- Gì gì chứ?
- Tôi đưa cô về.
- Nhưng... quần áo của tôi...
Tống Nhất Hàn nhìn xuống bộ quần áo phục vụ của cô, nhíu mày. Trời lạnh như vậy mà trang phục của cô chỉ ngắn đến đầu gối, thật là...
- Đi theo tôi.
- Này, anh đưa tôi đi đâu vậy. Này... Này....
Tống Nhất Hàn một tay kéo Đổng Ngạc Ngạc đi, mặc cho cô la hét.
Wiliam Vill là một nhà hàng nổi tiếng tổ chức tiệc cả bên trong và bên ngoài. Bên trong là một không gian sang trọng, lộng lẫy được trang trí theo phong cách Tây. Còn bên ngoài là một không gian thoáng mát thuận lợi cho việc tổ chức buffet.
Tống Nhất Hàn đưa Đổng Ngạc Ngạc vào quầy tiếp tân bên trong. Anh lạnh giọng :
- Gọi cho quản lý của cô, xin lỗi, đem quần áo.
Lúc này Đổng Ngạc Ngạc mới hiểu ý, vội vàng hỏi số điện thoại của Khả Nhan. Cô dùng điện thoại của nhà hàng để gọi :
- Alo Khả Nhan.
- Ngạc Ngạc cậu không sao chứ?
- Mình không sao, thật xin lỗi đã không làm tốt nhiệm vụ của cậu.
- Aisssss không sao đâu. Tô tiểu thư đó tính tình khó chịu như vậy mà. Cậu không sao là tốt rồi.
- Cảm ơn c...
Đổng Ngạc Ngạc chưa nói xong thì Tống Nhất Hàn đã giật điện thoại, anh lạnh giọng :
- Mang quần áo cô ấy ra quầy tiếp tân cho tôi.
Nghe giọng nói lạnh nhạt của Tống Nhất Hàn, Khả Nhan vội vàng “vâng “ một tiếng rồi cúp máy. Không biết bạn cô có mối quan hệ gì với mấy người nhà giàu đó nữa. Quả thật khi Lăng Tư Duệ bế Đổng Ngạc Ngạc, cô đã cảm thấy rất ngạc nhiên. Không ngờ người đó lại thích bạn cô a~
Đổng Ngạc Ngạc bị Tống Nhất Hàn cướp điện thoại, gương mặt đưa đám nhìn anh. Cô hừ lạnh.
Khả Nhan mang quần áo đến cho Đổng Ngạc Ngạc, nhỏ giọng gọi :
- Ngạc Ngạc.
Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi, vội chạy ra:
- Cảm ơn cậu rất nhiều Khả Nhan. Mình cảm thấy thật áy náy.
- Aisssss không sao không sao. Nhưng mà cậu quen với mấy người nhà giàu đó từ khi nào vậy.
Đổng Ngạc Ngạc nghe đến đây, khóe miệng giật giật.
- Mình đâu có quen chứ
- Thôi nha. Mình biết hết rồi nha. Lăng thiếu gia rõ ràng là quen biết cậu.
Khả Nhan cười mỉm.
Tống Nhất Hàn một bên u ám, khí lạnh toát ra:
- Ngạc Ngạc, đi thay quần áo.
Ngạc Ngạc một bên giả vờ không nghe thấy tiếng anh ta. Cô thanh minh với Khả Nhan:
- Mình với Lăng Tư Duệ không có gì đâu, cậu đừng hiểu lầm.
- Mình không tin đâu. Anh ta còn nói cậu là nữ...
- Cô nói quá nhiều rồi đó.
Tống Nhất Hàn cắt lời Khả Nhan.
Khả Nhan trước câu nói của anh ta, mặt tái mét không dám nói nữa, cô cười giã lã :
- Thôi mình làm việc tiếp đi. Cảm ơn cậu đã giúp mình.
- Không... không... có sao... Cậu đừng khách sáo. Mình phải cảm ơn cậu mới đúng.
- Vậy cậu đi thay quần áo đi nha. Mình có việc rồi. Tạm biệt cậu.
Khả Nhan tạm biệt Đổng Ngạc Ngạc, không dám ngước mặt lên nhìn Tống Nhất Hàn.
Sau khi cô rời đi, Đổng Ngạc Ngạc quay sang nhìn Tống Nhất Hàn lạnh giọng :
- Ai cho anh mắng bạn tôi vậy hả??
- Cô muốn ở lại đây sao?
Tống Nhất Hàn bỏ lơ câu hỏi của cô, gương mặt mỹ nam tỏ ra lạnh nhạt.
- Được rồi. Tôi đi thay quần áo.
Đổng Ngạc Ngạc xị mặt.
-------------------
Sau khi thay xong, cô bước ra.
Tống Nhất Hàn nhìn cô không khác gì cái bánh cuộn, khóe miệng bật cười :
- Cô... Ha... ha...
Gì chứ? Anh ta cười cái gì ? Bộ nhìn cô buồn cười lắm sao?
- Này anh cười cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc nổi quạu.
- Cô ăn mặc như vậy mà cũng được sao? Gu thời trang thật là kém.
Gu thời trang kém sao? Anh ta là đang coi thường cô ư?
- Anh không thấy trời lạnh sao?
Tống Nhất Hàn thôi cười. Anh chỉ muốn chọc cô một xíu thôi. Quả thật nhìn cô trong bộ dạng này có chút đáng yêu.
- Ừm. Đi thôi.
Tống Nhất Hàn nói, cất bước đi. Đổng Ngạc Ngạc lẽo đẽo chạy theo sau.