- Tôi... tôi... không muốn sang phòng khác. _ cô lắp bắp nói.
- Tại sao? _ hắn nhếch môi.
- À....ừm... tôi sợ ma... _ cô làm ra vẻ khó nói.
- Vậy... ở đây cô không sợ tôi?
Hắn ta nói vậy là ý gì chứ? Cái tên tủ lạnh này lúc nào cũng làm ra vẻ đáng ghét.
Đổng Ngạc Ngạc hừ nhẹ, lườm lườm nhìn hắn :
- Anh nói vậy là ý gì? Đừng tưởng tôi dễ bị lừa. Lần này tôi không ngu ngốc nữa đâu.
- Hơ... tôi lừa cô làm gì? _ hắn cười nửa miệng, chồm người về phía cô.
Cô kinh hãi nhìn hắn, lấy tay vội đẩy hắn ra, cái miệng oang oang:
- Biến thái. Anh làm gì vậy hả? Tránh xa tôi ra....
Lăng Tư Duệ trước hành động của cô, cười đểu một cái. Nữ nhân này, cô ta quá nhạy cảm rồi.
Thật ra hắn chồm về phía cô chỉ là muốn lấy một sợi lông khăn dính trên tóc cô thôi. Không ngờ cô lại phản ứng thái quá như vậy?
- Tôi chỉ muốn lấy cái này... cô nghĩ bậy bạ cái gì vậy?
Nhìn sợi lông khăn mà hắn cầm trên tay, Đổng Ngạc Ngạc xấu hổ cúi gằm mặt. Đáng ghét... hại cô bị quê một vố... Lăng Tư Duệ... tôi muốn đánh chết anh.
Hắn nhìn cô, cười nhếch mép rồi bước xuống giường, lạnh lùng phun ra hai chữ :
- Ngủ đi.
Cô vẫn đang xấu hổ nên mau chóng nằm xuống giường chùm kín chăn lên đầu. Huhu... xấu hổ chết lão nương cô rồi. Hức...
21h.....
Lăng Tư Duệ gấp đống giấy tờ mà hắn vừa đọc lại, chậm rãi bước vào phòng tắm. Nhìn nữ nhân ngu ngốc vẫn không chịu mở chăn ra, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Cô ta đúng thật kì quặc.
Sau khi tắm xong, Lăng Tư Duệ bước đến giường ngủ. Lấy tay mở chăn ra, gương mặt xinh đẹp của cô hiện ra trước mặt hắn. Nữ nhân này, lúc ngủ thì như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng khi tỉnh dậy lại trở thành mèo hoang hung hăng. Thật đặc biệt...
Hắn chỉnh lại chăn ngay ngắn cho cô rồi bước chân sang phòng bên cạnh.
Buổi tối hôm đó trôi qua thật êm ả....
-------------------
Sáng thứ hai....
Lăng Tư Duệ đã dậy từ rất sớm chuẩn bị cho chuyến đi Hàn Quốc. Bước vào phòng, nữ nhân nào đó vẫn ngủ say như chết. Hắn định gọi cô dậy thì tiếng gõ cửa vang lên :
- Vào đi_ hắn nói.
Trạch Kha bước vào phòng, cúi đầu chào hắn :
- Thiếu gia... đây là quần áo của cô Đổng.
Anh đặt chiếc vali xuống, Lăng Tư Duệ nhìn anh rồi lạnh giọng :
- Cử người ở lại biệt thự với cô ta, không được để báo chí có cơ hội làm phiền.
- Vâng.
- Ừm... xe đã chuẩn bị chưa?
- Rồi thưa ngài. Lần này vì sợ đám báo chí sẽ bám theo ngài phỏng vấn nên tôi đã đổi xe.
- Đổi xe?
- Vâng.
- Ừm. _ hắn chỉ lạnh lùng đáp. Hắn biết tính Trạch Kha, anh luôn chu toàn mọi thứ vì sợ hắn gặp phiền phức.
Trạch Kha còn muốn nói gì đó nhưng trong phòng có cô nên nhất thời không biết nói sao.
Hắn nhìn anh, hiểu được anh đang có chuyện quan trọng cần nói nên phất tay, ý chỉ ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Đổng Ngạc Ngạc, cô mở mắt ra. Nhìn thấy cái vali quần áo của mình, cô hí hửng. Nếu đã không cho cô ra ngoài thì chi bằng cô trốn đi Hàn Quốc với hắn. Như vậy vừa không bị báo chí bắt gặp vừa được đi chơi thỏa thích.
Nhưng mà...công việc ở đây thì tính sao ta?
Cô cắn cắn môi không biết làm thế nào. A....hôm qua Lăng Tư Duệ có nói chuyện đi làm không cần lo. Vậy là... chắc hắn đã xin cho cô nghỉ việc vài ngày rồi. Ahihi..... cô có thể trốn đi được rồi.
Đổng Ngạc Ngạc hớn hở, đi đến lấy quần áo đi tắm.
-----------------
Phòng khách.....
- Thiếu gia...chuyện xâm nhập hệ thống bảo mật lần trước... Hoắc Kỳ Thiên vẫn chưa tìm ra được kẻ xâm nhập.
Trạch Kha nói, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Lăng Tư Duệ trầm mặt một lúc lâu, khóe miệng hắn nhếch lên nguy hiểm :
- Không cần điều tra nữa. Nếu muốn hãm hại tôi... kẻ đó chắc chắn sẽ lộ diện.
- Thiếu gia....
- Hệ thống bảo mật đã được khôi phục, bảo Hoắc Kỳ Thiên bảo mật thông tin cho tốt.
- Vâng.
- Khi nào máy bay cất cánh.
- 7h thưa ngài.
- Được anh đi chuẩn bị đi.
Trạch Kha cúi đầu rồi lui ra ngoài. Lăng Tư Duệ ngồi trên sôpha, gương mặt tuấn mĩ hơi chau lại. Rốt cuộc... hắn còn phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù nữa ?
Như nhớ ra cái gì đó, Lăng Tư Duệ vội vàng mang áo khoác vào, đi ra gara lấy xe phóng đi. Dù sao cũng còn rất sớm, hắn muốn đi thăm mộ ba mẹ một lát.
----------------
Đổng Ngạc Ngạc sau khi tắm xong thì xách vali đi xuống dưới nhà. Trước khi đi cô còn lấy một cái gối ôm để dọc và lấy chăn trùm lên nó để ngụy trang. Uầy...nhìn giống như một con người đang ngủ. Ahihi... quá hoàn hảo.
~~~~~~Ở dưới nhà....
Đổng Ngạc Ngạc lấp la lấp ló như một kẻ khả nghi. Nhìn xung quanh, không thấy ai ở đây. Cô lấy tay trấn an trái tim đang đập thình thịch, thở hắt ra. Chắc là hắn không có ở đây. Nhưng mà ...hắn đi đâu được nhỉ ?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn đồng hồ. Mới có 6h thôi, còn sớm chán. Mà... hình như tính ngủ nướng của cô được khắc phục hoàn toàn rồi. Ôhôhô... một thành công đáng để cô tự hào.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn quanh một hồi rồi bước ra gara. Đang đi thì cô nhìn thấy Trạch Kha, anh ta đang làm gì vậy nhỉ?
Nép người sau bức tường to lớn, cô vểnh tai lên nghe lén.
- Các người ở lại biệt thự canh chừng cô ấy cho cẩn thận. Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì các người không toàn mạng đâu.
- Vâng. Chúng tôi biết rồi.
- Ừm... giúp tôi chuyển đồ của thiếu gia ra xe.
- Rõ.
Mấy người áo đen lần lượt chuyển đồ của hắn ra xe. Đổng Ngạc Ngạc nhìn thấy chiếc xe, mỉm cười ma mãnh. Vậy là... cô sẽ trốn vào cốp xe của hắn.
Sau vài phút, đám người áo đen tản ra đi đâu đó. Đổng Ngạc Ngạc nhân cơ hội này chuồn ra nhanh chóng. Cô khẩn trương mở cốp xe, nhét cái vali rồi chui vào đó.
--------------
Lăng Tư Duệ đi đến một vườn hoa, nơi này trồng hoa hồng xanh- loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Nhìn ngôi mộ của ba mẹ nằm đó, gương mặt hắn lộ rõ vẻ đau đớn. Hắn đặt xuống đó một bó hoa hồng xanh - loài hoa mà mẹ hắn thích nhất.
Hắn đứng trang nghiêm, cúi đầu trước di ảnh của ba mẹ :
- Ba.. Mẹ... Duệ Nhi đến thăm ba mẹ đây. Mười năm lăm rồi... ba mẹ ở thiên đường sống có tốt không?
Con hứa... sẽ không để ba mẹ chịu oan ức. Con nhất định sẽ điều tra ra chân tướng... Nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá.
Hắn nói xong, cúi đầu một lần nữa rồi lạnh lùng bước đi. Hắn không khóc...hắn không muốn bản thân hắn yếu đuối như vậy... Rồi sẽ có một ngày...hắn đòi lại công bằng...sẽ khiến đám người kia bị trừng phạt...