Thị nữ tiến lên mở cửa, Nhạc Phong nhi đứng ở bên trong cửa, xem ra cảm xúc có chút xuống thấp, thấy Tô Mạt cùng Lan Nhược đi vào, nàng miễn cưỡng đứng dậy, cũng không hành lễ, chỉ là như vậy nhìn Tô Mạt.
Đối với sự vô lễ của nàng, Tô Mạt cũng không để ý, đi thẳng tới ngồi xuống một bên, ý bảo Lan Nhược đặt hộp gỗ lên bàn.
“Nhạc cô nương, mọi người quen biết, mặc kệ xảy ra qua cái gì, cũng đều đã qua. Hôm nay lệnh huynh đã sắp hồi kinh, Nhạc cô nương sau này cũng sẽ có tiền trình thật tốt, ta cùng Vương gia đối với lệnh tỷ muội cũng có chút bày tỏ, nơi này có chút ngân lượng cùng khế đất, Nhạc cô nương là người thông tuệ, kinh doanh chút gì không phải tốn sức.”
Nhạc Phong nhi hình như có chút kinh ngạc, không ngờ tới Tô Mạt sẽ cho nàng đồ, chỉ là suy nghĩ một chút, nhưng mà cũng chỉ là cơm đuổi ăn mày thôi, nàng đi lên trước tùy ý nhận, sắc mặt lại biến đổi, không ngờ tới Tô Mạt hào phóng như vậy.
Trong hộp có ngân phiếu ba mười vạn lượng bạc trắng, có thể đổi ở khắp nơi, còn có cửa hàng, hương liệu, điểm tâm, các loại đồ trang sức các loại ở kinh thành là 10 nhà, trừ ra, còn có hai tòa trạch viện, đều là khu vực tốt kinh thành, có thể bán không ít bạc.
Có thể nói có những thứ này, cả đời này nàng cái gì cũng không làm, cũng đủ rồi.
Nàng không khỏi có chút lộ vẻ xúc động, “Ngươi...ngươi cho ta nhiều như vậy?”
Tô Mạt lạnh nhạt nói: “Mọi người quen biết, quan trọng hơn ngươi là muội muội Nhạc tướng quân, Nhạc tướng quân là đệ tử cha nuôi Cẩn ca ca, mọi người nên chăm sóc lẫn nhau. Chúng ta muốn rời khỏi triều đình, tất cả còn phải cảm ơn lệnh huynh, chẳng những là những thứ này, ngươi về sau nếu như có cái gì cần bạc, cũng có thể đi trong kinh tìm vị Mmẫn chưởng quỹ nói rõ tình huống, hắn cũng sẽ hết sức giúp các ngươi.”
Nhạc Phong nhi nhất thời nóng lên trong lòng, đột nhiên lại lạnh lẽo, trái tim cười lạnh, đây nhưng mà là người thắng nhường nàng một chút thôi, cho một điểm thương hại là có thể để cho nàng tâm phục khẩu phục sao?
Nếu như gả cho Vương gia, đâu chỉ được những thứ này?
Tô Mạt từ trước đến giờ tính toán tỉ mỉ, như thế nào lại mua bán lỗ vốn?
Chẳng qua là muốn đuổi nàng đi, nàng có thể độc chiếm Vương gia rồi, chẳng lẽ không đúng?
Tô Mạt nhìn nàng hơi cúi đầu, chân mày khóe mắt lại toát ra oán hận, liền nói: “Ta còn muốn nhắc nhở ngươi, dọc theo con đường này có thể cũng sẽ có không ít nguy hiểm, có vài người muốn tánh mạng Nhạc tướng quân, bọn họ sợ Nhạc tướng quân trở lại triều.”
Nhạc Phong nhi a một tiếng, vội vàng hỏi “Vậy như thế nào là tốt?”
Tô Mạt nhìn ra được, nàng đối với anh mình quan tâm là thật, liền nói: “Các ngươi đều không cần lo lắng, chỉ cần theo ta cùng Cẩn ca ca an bài là tốt rồi. Chỉ là trên đường còn xin ngươi giúp đỡ Nhạc tướng quâ nhiều hơn, khuyên hắn, để hắn không cần hành động theo cảm tình. Đại trượng phu co được dãn được, tất cả trở lại kinh thành liền an toàn.”
Nhạc Phong nhi gật đầu một cái, “Cám ơn ngươi vì gia huynh suy nghĩ như thế, ta thay huynh trường cám ơn ngươi.”
Nàng cúi xuống, thi lễ.
Tô Mạt cũng không ngăn nàng, cũng không hoàn lễ, lại nói: “Chỉ sợ thứ nhất muốn Nhạc tướng quân tánh mạng chính là Doãn Thiếu Đường, Nam Trạch bọn họ luôn mơ ước Đại Chu, ý đồ chấm mút, chỉ vì ngày trước có Tề vương cùng Nhạc tướng quân ở đây, bọn họ không dám phạm nửa tấc, hôm nay Vương gia muốn rời khỏi triều đình, nếu Nhạc tướng quân lại có cái gì bất trắc, vậy kế hoạch bọn họ có thể tiến hành. Cho nên, Nhạc tướng quân đối với hắn và chúng ta mà nói, cũng cực quan trọng. Cho nên, Nhạc cô nương nhất định phải làm hết sức khuyên lệnh huynh, để cho hắn không thể đối cứng với kẻ địch.”