Lại xảy ra chuyện như vậy, thật. . . . . . tâm trạng nàng lập tức xuống thấp rồi.
Lại nói cũng thật là mất mặt.
Vườn của Thẩm gia đích xác rất đẹp, không phải Quốc Công Phủ có thể so sánh, thậm chí đến vương phủ cũng không sánh bằng, dù sao khí hậu nam bắc khác biệt, cấu tạo và tính chất của đất đai bất đồng, cho nên trạng thái sinh trưởng của cây cỏ cũng bất đồng.
Cuối mùa thu ở phương bắc đã sớm lá rụng điêu linh, cành khô khẳng khiu, dù là hoa cúc cũng phải là loại được chăm bón tốt nhất, nếu không cũng không có kiểu quyến rũ đó.
Trong hành lang, hơn năm bước lại có một ngọn đèn lồng, chính là đèn lưu ly từ hương lâu của Tô Mạt bán ra, nếu so với lưu ly của Đại Chu thì càng thêm sáng rỡ trong suốt, so với chao đèn bằng vải lụa trước kia thì tốt hơn.
Vừa chắn gió lại sáng ngời.
Nhà vương công cũng sẽ không có quá nhiều, Thẩm gia thế nhưng trực tiếp bày ở hành lang lên, đồng nhất liền mạch là phải có trên một trăm cái.
Tô Mạt nhớ đến ở kiếp trước đèn thủy tinh là một tiện nghi rất thông dụng, hôm nay bọn họ lại coi như trân quý ngang châu ngọc, đã cảm thấy buồn cười.
Mà Thẩm Tinh Tinh vốn là cảm xúc xuống thấp, nhìn mặt nàng hưng phấn nhìn những ngọn đèn lưu ly kia, liền lập tức giới thiệu: “Tô tiểu thư, chắc hẳn trong phủ của các ngươi cũng có loại đèn lưu ly này, thật là sáng ngời, một chiếc rất đắt tiền đấy. Lần trước Giang Chiết Tổng đốc Phùng Ba mời khách, còn mượn nhà ta đấy. Kết quả mượn đi năm cái, trả có ba, thật là một tên tham tiền.”
Nhà quan cùng nhà thương nhân, vốn chính là cấu kết lẫn nhau, quan lại lấy từ nhà thương nhân là tài, thương nhân lấy từ nhà quan lại là quyền.
Quyền tài cấu kết, mới có thể thật sung túc, hơn nữa có thể sung túc dài lâu mà không suy bại.
Nghĩ đến Thẩm gia sung túc một phương trên trăm năm, cũng không phải là trong sạch.
Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Trong nhà của chúng ta cũng không nhiều như vậy.”
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe, cảm giác ưu việt hẳn lên, mặc dù Tô Mạt là tiểu thư phủ Quốc Công, thật ra thì cũng chẳng qua cũng thế mà thôi.
Đối với những thứ huân quý nghèo kiết hủ lậu kia, làm sao có thể vượt Thẩm gia sung túc một phương này.
Nàng lặng lẽ hướng về Hoàng Phủ cẩn liếc mắt đưa tình, thế nhưng hắn lại cùng Vân Thiếu Khanh rớt lại phía sau không biết nói gì, thậm chí nhìn ra phía ngoài không thấy rõ một chút cảnh sắc.
Nàng ra lắc lắc vạt áo của mình, vừa liếc nhìn tỳ nữ theo hầu rớt lại phía sau các nàng cách đó không xa, xác định họ không nghe được mình nói chuyện, mới nói với Tô Mạt: “Tô Mạt, ta hỏi ngươi, hôn sự giữa ngươi và Tề vương cũng chưa xác định phải không.”
Nàng đã sớm nghe nói rất nhiều phiên bản chuyện xưa, chỉ là không biết cái nào là thật.