Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1316: Q.2 - Chương 1316: Biến cố phát sinh: Cấu kết với nhau làm việc xấu 03




Tô Trì vừa tức vừa thẹn: "Được, cha đánh ta, cha cứ đánh chết ta đi. Dù sao bây giờ con gái và con rể người lợi hại, con trai cũng lợi hại, mạnh hơn so với đứa con trai trưởng này. Dẫm trên đầu ta đi, phụ thân sủng thiếp diệt thê, nâng thứ giẫm lên dòng chính, ta là con ngài, biết tới chỗ nào đòi cồn bằng?”

Tô Nhân Vũ giận quá thành cười: "Ngược thực giống độc phụ kia, ngươi thành thành thật thật giả ngốc cho ta, nếu không, ta dâng thư cho bệ hạ, đoạt tất cả công danh cùng chức vị của ngươi, phế đi tư cách thế tử của ngươi."

Tô Trì ngẩn ra , nhớ đến lời mẫu thân nói , Hỉ Thước sinh con trai, phụ thân còn trẻ, không chừng lại muốn con vợ kế kế thừa tước vị a.

Hắn lập tức giận dữ rời đi, đi thẳng đến Đông cung.

Thái tử đang chơi cờ cùng Tống Minh Dương ở bên trong, Thấy Tô Trì nổi giận đùng đùng đi tới, liếc mắt nhìn hắn: "Bị Tô Quốc Công mắng?"

Tô Trì tức giận: “ Đều nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng phụ than làm quá, không lẽ than làm con chỉ có thể ngồi yên chịu chết? Vậy ta thà làm một cô nhi lang thang. Ít nhất được tự do."

Tống Minh Dương cười, khuyên: "Chắc là Tô Thống lĩnh quá sốt ruột, muốn ở trước mặt Tô quốc công tranh công, kết quả bị quốc công khiển trách,đúng không."

Nghe Tống Minh Dương không khách khí nói toạc ra như vậy, nhất thời Tô Trì có chút xấu hổ, chuyện hắn bị thương cùng binh bại đều ghi trên sổ con của thái tử , chỉ là nói chính mình là người vô tội, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác thì án binh bất động, chích một mặt địa tầm hoan tác nhạc, hắn nhìn không được , liền lặng lẽ triệu tập binh mã, nghĩ đi do thám tình hình, ai biết lạin bị đạo tặc bọc đánh từ phía sau, chính mình cũng bị trọng thương,bọn Hoàng Phủ Cẩn lại ngồi xem hắn thụ thương không chịu toàn lực ứng cứu, nếu không hắn cũng không đến mức sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy.

Sau đó, lúc tiêu diệt Dã Kê, chính mình không thể ra sức, còn bị bọn hắn giam lỏng.

Thái tử nhướng nhướng mày, chậm rãi hạ xuống một quân cờ, "Ngươi không cần phải đi tranh, công lao này là của bản thân Nhị ca , người khác cũng tranh không được, liền tính lão ngũ nịnh bợ , thì có thể thế nào? Dân chúng nhớ kỹ chính là Tề vương, phụ hoàng dựa vào vẫn lại là Tề vương. Nói như thế, nếu Đại Chu không có ta, cũng không có lão ngũ, thì nhi tử của phụ hoàng cũng còn nhiều, nhưng chỉ là không thể không có Tề vương."

Tống Minh Dương khen ngợi gật đầu, không hỗ chính mình nhiều ngày khuyên bảo, rốt cục thái tử cũng thông suốt , từ trước chỉ biết tính toán chi li một chút lợi ich trước mắt, một chút việc nhỏ, quên mất đại cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.